Chàng Rể Phi Thường

Chương 19: Là tôi




Thấy Quách Siêu đang đứng ngây người, Trần Mộng Vũ lại một lần nữa mỉm cười, chỉ vào mũi của Quách Siêu nói với giọng cưng chiều: “Anh Siêu, đã đến lúc nào rồi mà anh còn định giấu người ta à?”

“Những dòng chữ trên biểu ngữ này người ta đã nhìn thấy rõ rồi nhé.”

“Chúc mừng sinh nhật Trần tiểu thư, chia sẻ phước lành, mọi người cùng vui...” Trần Mộng Vũ đọc lại dòng chữ trên biểu ngữ treo ở bên ngoài một lần nữa.

Đọc xong cô ta cười lêu lêu: “Anh Siêu, em biết những thứ này anh đã chuẩn bị cho em, cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh rất nhiều, em hôm nay là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

“Quách Siêu, anh đừng giấu Mộng Vũ nữa, thực ra Mộng Vũ đã biết chàng đại gia bí mật bao toàn bộ Vân Đỉnh Kim Cung chính là anh từ lâu rồi cơ.” Ngô Tịnh đứng bên cạnh cười nói.
“Đúng thế, Mộng Vũ biết lâu rồi, nhưng mà Quách Siêu, anh cũng giữ kín được lâu thật đấy, đến lúc này rồi vẫn còn định giấu Mộng Vũ à?” Liễu Mi nói với giọng quở trách.

Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người và vẻ mặt vui sướng với nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của Trần Mộng Vũ, Quách Siêu chỉ cảm thấy lú hết cả đầu.

Thế này là sao vậy?

Trần Mộng Vũ không phải lại nghĩ......là mình bao cả Vân Đỉnh Kim Cung đấy chứ?

Quách Siêu đột nhiên nghĩ đến cái khả năng này, nghĩ xong thấy trên trán hắn đột nhiên toát ra những giọt mồ hôi li ti.

“Mộng Vũ......:

Quách Siêu định nói gì đó, nhưng Trần Mộng Vũ lại không hề cho hắn cơ hội mà khoác tay hắn luôn rồi nói: “Anh Siêu, chúng mình đi vào trong đi, em không đợi được nữa đâu, chỉ muốn lên đài thiên văn xem Châu Hưng Luân hát luôn bây giờ thôi.”
“Được......thôi.”

Quách Siêu trả lời với giọng hơi gượng gạo, lúc này tất nhiên là hắn không thể nói ra sự thật.

Dù sao Trần Mộng Vũ đưa nhiều bạn thân đến như vậy, nếu hắn nói ra sự thật, vậy thì Trần Mộng Vũ hôm nay sẽ không biết úp mặt vào đâu, kể cả hắn cũng không còn mặt mũi nào nữa.

Giờ chỉ còn cách giả ngây giả ngô, chờ lát nữa vào đến nơi sẽ nghĩ cách xem có thể lẩn vào trong đài thiên văn được không.

Mấy người đang chuẩn bị đi vào thì thấy một bóng dáng đang rón ra rón rén xuất hiện trong đám đông.

Chính là Trần Mộng Dao.

“Anh Sở Phàm, chị, hai người đều ở đây à.” Thấy Sở Phàm và Trần Mộng Vũ ở đó, Trần Mộng Dao chào hỏi với giọng ngượng ngịu.

Sở Phàm mỉm cười: “Mộng Dao, cuối cùng em cũng đến, anh chờ em mãi, chúng mình vào trong thôi.”
“Vào trong? Đi đâu thế?” Trần Mộng Dao còn chưa nói gì, Trần Mộng Vũ đã mở miệng nói với giọng kỳ quái.

“Tôi nói này Sở Phàm, giữ chút sĩ diện có được không, anh muốn tổ chức sinh nhật cho em gái tôi thì tôi cũng hiểu được, nhưng anh đã hỏi ý kiến của bạn trai tôi chưa thế?”

“Sao lại phải hỏi ý kiến của anh ta?” Sở Phàm nhíu mày hỏi.

“Anh bảo sao phải hỏi ý kiến của anh Siêu à?” Trần Mộng Vũ cười với giọng mỉa mai: “Hôm nay cả Vân Đỉnh Kim Cung này là anh Siêu đã bao toàn bộ, lẽ nào anh vẫn chưa biết à?”

“Chưa được anh Siêu đồng ý, thì anh và con ranh này có đi được vào bên trong Vân Đỉnh Kim Cung hay không?”

“Có vào được bên trong hay không thì cứ thử là biết.” Sở Phàm mỉm cười.

“Thử? Anh định thử kiểu gì? Bám theo sau tôi và anh Siêu rồi nói là hai người quen với tôi và anh Siêu chắc?” Trần Mộng Vũ cười một cách chế ngạo.
“Cô nghĩ hơi nhiều rồi đấy.” Sở Phàm nói một cách dửng dưng.

“Im mẹ cái mồm đi!”

“Lại còn bảo tôi nghĩ hơi nhiều?”

“Tôi thấy rõ ràng là cái loại ăn hại nhà anh đang nghĩ nhiều mới phải! Muốn bám theo sau tôi và anh Siêu để lẻn vào Vân Đỉnh Kim Cung, anh đã hỏi ý kiến của tôi và anh Siêu hay chưa?!”

Trần Mộng Vũ cười khẩy, cô ta vốn định mở lòng từ bi cho Trần Mộng Dao được thơm lây chút, được cùng cô ta hưởng thụ cái gọi là đãi ngộ siêu VIP của Vân Đỉnh Kim Cung ngày hôm nay, nhưng thái độ kiểu này của Sở Phàm, lại khiến cô ta hoàn toàn xóa bỏ cái ý định đó ngay lúc này.

“Tôi nói này Sở Phàm, anh đừng có làm trò cười ở đây nữa được không, không có tiền bao cả Vân Đỉnh Kim Cung thì anh ở đây ra oai với ai hả!”

“Đúng thế, có gì mà phải ra oai, không có tiền thì ngoan ngoãn đi theo anh Siêu, anh Siêu hào phóng như thế lẽ nào không để anh được thơm lây tí à?”
Ngô Tịnh và Liễu Mi cũng đứng bên cạnh giễu cợt.

Trần Mộng Dao cảm thấy có chút xấu hổ thay cho Sở Phàm, cô không ngờ chàng trai đại gia bí mật mà cả trường đang bàn tán ầm lên lại chính là Quách Siêu.

Nếu đã là Quách Siêu, thì cả Vân Đỉnh Kim Cung hôm nay, chính là sân khấu của Trần Mộng Vũ rồi.

Cô và Sở Phàm nếu tiếp tục ở đây sẽ chỉ nhận được sự coi thường và sỉ nhục.

Nghĩ đến đây, Trần Mộng Dao kéo lấy cánh tay của Sở Phàm nói nhỏ: “Anh Sở Phàm, chúng mình đi về thôi.”

“Đi về? Sao lại phải đi về?” Sở Phàm cười rồi hỏi.

“Hôm nay chúng mình không phải đi đâu cả, mà nhất định phải ở Vân Đỉnh Kim Cung này!” Sở Phàm nắm chặt bàn tay nhỏ của Trần Mộng Dao nói với giọng chắc nịch.

“Thằng điên!”

Trần Mộng Dao cười khẩy rồi chửi một câu.

Chửi xong, cô ta khoác tay Quách Siêu nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
“Anh Siêu, chúng mình mau đi vào trong đi, nhìn thấy hai kẻ điên đấy là bực hết cả mình!”

Quách Siêu gật đầu gượng gạo, bị Trần Mộng Vũ kéo vào đại sảnh giống như một con rối đang bị kéo dây vậy.

Sở Phàm cũng cầm tay Trần Mộng Dao lên, thấy Trần Mộng Dao có vẻ hơi sợ sệt, Sở Phàm mỉm cười an ủi: “Đừng lo, cả Vân Đỉnh Kim Cung ngày hôm nay đều là của em đó.”

“Vâng.” Trần Mộng Dao nhẹ nhàng gật đầu, cô không biết vì sao Sở Phàm lại làm càn như vậy, nhưng cô tình nguyện làm làm càn cùng Sở Phàm, cho dù có mất mặt, cho dù có bị người ta sỉ nhục.

Trần Mộng Vũ và Quách Siêu vừa bước đến trước quầy lễ tân.

Quách Siêu còn chưa nói gì, Trần Mộng Vũ đã cướp lời trước: “Giám đốc của mấy người đâu rồi? Sao không ra đón chúng tôi?”

Cô lễ tân xinh đẹp có hơi ngạc nhiên: “Em chào chị ạ, cho em hỏi một chút, chị là?”
“Đến tôi là ai mà cô cũng không biết à?”

Trần Mộng Vũ nói với giọng có chút khó chịu, lễ tân của Vân Đỉnh Kim Cung cũng chán quá đi, đến một nhân vật chính ngày hôm nay là cô ta mà cũng không biết.

“Em xin lỗi ạ, em......”

“Đừng có xin lỗi nữa, bảo giám đốc của các cô ra đây đưa chúng tôi lên đài thiên văn đi.” Trần Mộng Vũ ngắt lời với giọng không kiên nhẫn được nữa.

“À, chị là họ Trần ạ?” Cô lễ tân xinh đẹp chợt nhớ ra điều gì, thấy giọng điệu này của Trần Mộng Vũ khiến cô hiểu ra ngay.

“Ừ, tôi họ Trần đây chứ ai.” Trần Mộng Vũ nói với giọng ngạo mạn, lúc này, lòng hư vinh của cô ta đã đạt tớ cực độ.

“Vâng, em sẽ gọi cho giám đốc xuống ngay ạ.” Cô lễ tân xinh đẹp vội vàng gật đầu, cô Trần trước mặt đây là nhân vật chính nổi tiếng ngày hôm nay đó.
Cô lễ tân xinh đẹp đang gọi điện thoại.

Trên trán Quách Siêu mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra như suối, phải làm sao đây? Làm thế nào bây giờ?

Làm sao để nói cho Trần Mộng Vũ hiểu hắn không phải là người đã bao cả Vân Đỉnh Kim Cung này bây giờ.

Lúc này Quách Siêu rất hối hận, hối hận vì sao ngay từ đầu đã không nói rõ chuyện này ra, để bây giờ như cưỡi lên lưng hổ thế này.

“Mộng Vũ, thực ra Vân Đỉnh......”

Quách Siêu rất khó mở miệng, đang định nói toạc ra thẳng sự thật này.

Thì lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ comple nghiêm chỉnh đang bước đến.

Trần Mộng Dao hồi hởi nhìn với vẻ mặt có chút vênh váo: “Anh chính là giám đốc ở đây đúng không?”

Giám đốc của đại sảnh gật đầu mỉm cười, rồi hỏi như muốn thăm dò: “Là cô Trần đúng không nhỉ?”
“Đúng.” Trần Mộng Vũ vểnh mặt lên, ngạo mạn nói.

“Cậu Sở đâu rồi? Sao cậu ấy vẫn chưa tới vậy?” Giám đốc đại sảnh nhìn một lượt những người đang đứng cạnh Trần Mộng Vũ, thấy Sở Phàm không hề có ở đó.

“Cậu Sở? Sao lại cậu Sở nào ở đây?”

“Anh có nhầm không đấy, người bao cả Vân Đỉnh Kim Cung này là họ Quách chứ!”

“Là anh Quách chứ!”

Trần Mộng Vũ có chút bực mình, Vân Đỉnh Kim Cung này làm ăn kiểu gì vậy, đến họ của khách VIP mà cũng nhớ nhầm.

Vị giám đốc của đại sảnh ngẩn người ra: “Cô Trần, là cô nhầm rồi thì phải? Người bao cả Vân Đỉnh Kim Cung này của chúng tôi là họ Sở cơ ạ.”

“Cái gì! Rõ ràng là họ Quách mà!” Trần Mộng Vũ quát lên, rồi kéo Quách Siêu ra: “Anh Quách Siêu, anh nói cho anh ta biết người bao cả Vân Đỉnh Kim Cung này họ gì đi?”
Quách Siêu đang hoang mang lo sợ từ lúc nãy, thấy ánh mắt mong chờ của Trần Mộng Vũ, hắn quả thực không biết nên mở miệng như thế nào.

“Nói đi chứ, anh bảo với anh ta, cho anh ta biết người bao cả Vân Đỉnh Kim Cung đó có họ gì đi.” Trần Mộng Vũ bực bội giục giã.

Cô ta không hề nhận ra, sắc mặt của vị giám đốc đại sảnh đang đứng bên cạnh lúc này vô cùng kỳ lạ.

“Mộng Vũ, thực ra......”

“Thực ra người bao cả Vân Đỉnh Kim Cung này, là tôi!”

Một giọng nói bình thản cất lên từ phía sau của đám người.