“Tôi chẳng có nhã hứng muốn biết cô là ai cả, nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây.” Sở Phàm thản nhiên nói.
“Bạn Sở Phàm chờ chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Sở Vân vội vàng nói, cậu ấy nhìn cô gái bên cạnh rồi bảo: “Tần Lam này, cậu cứ đi làm việc của cậu đi, chiều nay chúng mình gặp nhau ở giảng đường sau nhé.”
Thấy Sở Vân muốn cô ta đi khỏi đó, Tần Lam ấm ức bĩu môi, nhưng lại không dám làm trái ý Sở Vân, đành cúi đầu đi.
Nhưng trước khi cô ta đi, còn không quên trừng mắt vào Sở Phàm một cái, như thể muốn cảnh cáo anh đừng có mà không tôn trọng Sở Vân.
Chờ sau khi bóng dáng cô ta khuất sau cánh cửa kí túc xá, Sở Vân mới quay đầu nhìn sang Sở Phàm: “Anh hai, anh có sao không?”
“Cậu biết là tôi gặp chuyện?” Sở Phàm hỏi với vẻ kỳ lạ.
“Em vừa nhận được tin, mấy thế lực kia bỏ tiền ra thuê một tên sát thủ quốc tế đến đối phó với anh, tìm được thời gian đối phương ra tay là ngày hôm nay, nên em mới vội vàng qua xem anh thế nào.” Sở Vân nói với vẻ chân thành.
Sở Phàm gật đầu, cười nói: “Xem ra tin tức phía cậu vẫn nhanh đấy, phía tôi còn chưa thấy bất kỳ nhắc nhở gì nữa đây này.”
“Được rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi sẽ chú ý hơn, gặp lại sau nhé.” Sở Phàm khoát tay, rồi đi khỏi đó.
Những lời mà Sở Vân nói giờ đây anh nghe nhưng chỉ tin một nửa, chỉ vừa mới lúc gặp mặt đây thôi, sự ngạc nhiên mà Sở Vân thể hiện ra đâu có giống với quan tâm, rõ ràng là thấy anh không bị sao cả, nên cảm thấy bất ngờ mà thôi.
Hơn nữa mục đích đến trường này của cậu ấy rốt cuộc là gì, đến giờ anh vẫn chưa đoán được.
Bỏ những vấn đề đó qua một bên, Sở Phàm gọi điện cho bác Đinh, bảo ông ấy đi điều tra thông tin về tên sát thủ đó.
Sát thủ đã đến tận địa bàn của ông ấy để ám sát cậu ấm của cao ốc Thiên Môn rồi, mà phía bác Đinh vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin gì, đây không phải là một điềm tốt đâu.
Bác Đinh vừa nghe thấy đã giật mình toát mồ hôi hột, lập tức cho người điều tra tung tích của tên sát thủ, rồi vô cùng áy náy về sự không chu toàn trong công việc của mình, Sở Phàm không trách ông ấy, mà còn an ủi thêm vài câu rồi trở về lớp học để học tiếp.
Chiều nay toàn là tiết của bà Cao lắm chuyện, Sở Phàm không dám ngủ, chỉ cố gắng gượng ra vẻ như vẫn đang nghe giảng.
Đúng lúc này một tờ giấy nhỏ đột nhiên ném tới phía anh, nhặt lên nhìn, thấy một dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ trên đó: “Tối nay cùng đi ăn đi, cậu rảnh không?”
Quay sang nhìn, đôi mắt của Sở Phàm chạm luôn đôi mắt to tròn xinh đẹp của Kiều Tuyết, Kiều Tuyết còn nháy mắt với anh, cái vẻ tinh nghịch đó khiến tim Sở Phàm bất giác đập nhanh hơn.
Khó khăn lắm mới lê lết học hết mấy tiết buổi chiều, Kiều Tuyết, một cô gái xinh đẹp được cánh đàn ông tôn sùng làm nữ thần, đang đi đến trước mặt Sở Phàm.
“Sở Phàm, chúng mình đi ăn đi?”
“Hai chúng mình thôi á?” Sở Phàm chỉ vào mình, hỏi với vẻ thắc mắc.
“Nghĩ gì thế, tôi còn gọi cả Dao Dao nữa, sao? Cậu muốn đi ăn riêng với tôi à?” Kiều Tuyết nhếch hai lông mày lên, giả vờ như đang pha trò, cô cười tươi hỏi.
Sở Phàm cười gượng một tiếng, không dám nói tiếp chủ đề này nữa, anh và Kiều Tuyết đi đón Trần Mộng Dao, ba người cùng đi ra phía ngoài cổng trường.
Khi ba người họ vừa đi ra đến cổng trường, đột nhiên có một người đàn ông ăn mặc rất phong cách đi tới trước mặt, ánh mắt như đưa tình của hắn nhìn thẳng vào Kiều Tuyết mà nói: “Tiểu Tuyết, không biết tối nay có thể cho tôi vinh dự được cùng dùng bữa tối với cậu không?”
Vừa nói, người đàn ông còn quỳ gối xuống đất, cúi đầu, giơ bàn tay ra trước mặt Kiều Tuyết, một kiểu nghi thức điển hình ở phương Tây.
Và cảnh tượng này đã làm chấn động cả phía cổng trường, rất nhiều sinh viên đều hò hét chạy lại xem.
“Ôi mẹ ơi, kia chẳng phải là Trương Hoành Chi hotboy số một của trường mình à? Cậu ấy đang làm gì thế, cầu hôn sao?” Có một cô gái không kìm được mà thốt lên.
“Không biết nữa, nhưng nghe thấy Trương Hoành Chi trước giờ sống kín tiếng lắm, cả bốn năm đại học chưa bao giờ có tin đồn với em nào cả, không ngờ lần này lại phá lệ! Cô gái kia là ai thế?”
“Cậu học nhiều quá hóa đần à, đấy là Kiều Tuyết, hoa khôi mới chuyển đến trường chúng ta học đấy, không chỉ xinh đẹp mà tính tình lại hòa đồng, các anh con trai cứ phải nói là chết mê chết mệt!”
Nghe thấy những lời rì rầm xung quanh, Sở Phàm cuối cũng cũng hiểu ra người đàn ông trước mặt mình là ai.
Hắn học ở một trường vô cùng nổi tiếng trong khu Giang Nam, trong trường có không ít các nhân vật máu mặt.
Chỉ là trước đây anh toàn tiếp xúc với đám người như Trần Mộng Vũ và Quách Siêu, mà nhà họ Trần và nhà họ Quách trong khu Tịnh Yên cũng chỉ là kiểu dòng họ tầm trung, làm gì được tiếp xúc với đám người như Trương Hoành Chi với những dòng họ phía sau bọn họ đâu.
Giờ đây anh nắm giữ cao ốc Thiên Môn, ngày càng tiếp xúc với nhiều người và nhiều dòng họ hơn, nhà họ Đổng trong buổi bán đấu giá, nhà họ Kiều trong bệnh viện, và nhà họ Thích và nhà họ Trương hôm nay, đều là những dòng họ lớn hàng đầu trong khu Tịnh Yên, thế lực bỏ xa nhà họ Trần và nhà họ Quách.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi có hẹn mất rồi.” Kiều Tuyết không từ chối thằng, chỉ là cố tình nói khéo một chút.
Trương Hoành Chi nhìn Trần Mộng Dao trước, trong ánh mắt hơi lóe lên một cái nhưng nhanh chóng giấu lại, không thể hiện ra gì nữa.
Sau đó lại nhìn sang Sở Phàm, ánh mắt đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
Hắn cười hờ hờ một tiếng, không những không thấy ngại vì bị từ chối mà còn nói: “Không sao cả, hay là mời cả hai bạn này cùng đi được không, dù sao tôi cũng chỉ là muốn kết bạn với cậu thôi, chứ không có ý đồ gì cả.”
Thấy Trương Hoành Chi lại nhượng bộ luôn, Kiều Tuyết nhất thời không nghĩ ra được lý do để từ chối nào nữa.
Cô do dự một lúc rồi nói: “Vậy, vậy chúng mình cùng đi đi vậy.”
Cô vốn chỉ muốn đi ăn cùng với Sở Phàm và Trần Mộng Dao bình thường thôi, chứ cũng không phải là có chuyện bí mật gì cần bàn cả, giờ lại có người đồng ý mời, và thái độ lại tốt như thế khiến cô ấy không biết nên từ chối thế nào.
“Vậy lên xe tôi đi.”
Trương Hoành Chi nhiệt tình dẫn đường, sau khi đến bãi đỗ xe hắn lại vỗ một phát vào đầu rồi ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, xe của tôi là xe thể thao Ferrari kiểu mới nhất năm nay, trên xe chỉ có đúng hai chỗ ngồi, tiểu Tuyết và bạn gái này người nhỏ, ngồi chật một tý là được, nhưng cậu bạn trai này...... thì không ngồi được nữa rồi.”
Nghe thấy vậy, Sở Phàm hơi cười nhẹ, làm gì còn không biết tên này cố ý nhằm vào anh nữa.
Anh cũng vui vẻ nói: “Không sao, anh cứ cho địa chỉ, tôi và Mộng Dao đi taxi đến là được.”
Trần Mộng Dao đang định gật đầu, Trương Hoành Chi lại nghiêm nghị từ chối: “Như vậy sao được, hai bạn gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế này, sao có thể ngồi vào mấy cái xe kém sang như taxi được, hay là.......”
Hắn vốn dĩ vẫn muốn để Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao ngồi với nhau, cuối cùng chưa kịp nói ra thì Sở Phàm đã ngắt lời: “Thế này đi, hình như chị Tuyết biết lái xe, để chị ấy lái xe đưa Mộng Dao qua đó, còn anh Trương Hoành Chi thì ngồi taxi với tôi đi?”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt của Trương Hoành Chi đột nhiên trở nên u ám.
Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao nhìn nhau mà không nhịn được cười.
Không thể phủ nhận, cái ý kiến này của Sở Phàm đúng là đỉnh, hai người họ đâu có ngốc, Trương Hoành Chi rõ ràng là đang nhằm vào Sở Phàm, muốn một mình anh ấy bắt taxi đi, cuối cùng lại tự rơi vào bẫy của chính mình.
Nghĩ thôi cũng đủ biết, giờ đây trong lòng Trương Hoành Chi tức tối đến mức nào.