Chàng Rể Phi Thường

Chương 185: Đường Khả Khanh




Hắn rút trong túi ra một tấm ảnh, người thanh niên trẻ trong ảnh chính là Sở Phàm.

Người đàn ông nở một nụ cười nham hiểm, lấy bật lửa ra đốt tấm ảnh đó, hắn là sát thủ đứng thứ mười bốn trong bảng xếp hạng sát thủ quốc tế, tên là Themes.

Mấy hôm trước chẳng có việc gì làm nên hắn lên mạng nhìn thấy một đơn hàng trị giá năm triệu, mục tiêu ám sát là một cao thủ ở Hoa Hạ, hắn còn chưa nhìn kỹ đã nhanh chóng nhận đơn này luôn, chỉ sợ bị người khác cướp mất đơn hàng.

Hắn có nhiều kinh nghiệm đi thực hiện nhiệm vụ ở Hoa Hạ, cho nên biết rõ cấu tạo của các bang phái ở nước Hoa Hạ, hắn rất tò mò rốt cuộc là cao thủ lợi hại đến mức nào lại có giá tận năm triệu, nhưng đây cũng không phải là chuyện mà hắn muốn quan tâm nhất, hắn chỉ cần cầm súng tiêu diệt người này là xong thôi.
Về phía khác, mấy ngày gần đây Sở Phàm đến giảng đường rất đều đặn, Sở Vân đột nhiên xuất hiện, khiến anh không khỏi đề phòng.

Nhưng Sở Vân như thể là đến đây để đi học thật, không những không gây khó dễ cho anh, mà ngày nào cũng đến lớp đúng giờ, chưa bao giờ đi muộn hay bỏ tiết cả, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, đã trở thành sinh viên suất sắc trong mắt tất cả các thầy cô.

Còn Sở Phàm tuy cùng họ Sở, nhưng lại trở thành tấm gương xấu, bài học rút kinh nghiệm tốt nhất cho sinh viên.

“Ê, đổi chỗ cho tao đi!”

Trước khi vào học, một cô gái đi đến bên cạnh Sở Phàm, nói với giọng lạnh lùng.

Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn cô ta cười nói: “Bạn hình như không phải sinh viên lớp chúng tôi thì phải, bạn vào nhầm lớp rồi à?”

Cô gái nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tao có phải là sinh viên lớp này hay không thì không phải chuyện của mày, nhưng tao biết mày, Sở Phàm, là chuyện cười cho cả trường, là một kẻ ăn hại bị vợ sắp cưới cắm sừng, mày đủ tư cách để nói chuyện với tao?”
Nghe thấy vậy, Sở Phàm không cười được nữa.

Cô gái này là ai thế, anh đâu có quen đâu, vừa đến đã mở miệng chửi, hơn nữa chuyện của anh và Trần Mộng Vũ đã là chuyện từ đời nào rồi, sao giờ này vẫn có người lôi ra để nói?

Mà quan trọng là vì sao cô ta nhất định phải đòi đổi chỗ với anh?

Đúng lúc Sở Phàm đang không hiểu chuyện gì, Sở Vân ngồi bên cạnh lại nở một nụ cười: “Bạn Sở Phàm, chắc là cô ấy đến tìm tôi đấy, nếu được thì phiền cậu đổi chỗ cho cô ấy được không.”

Sắc mặt Sở Phàm trở nên u ám, bực bội liếc sang phía Sở Vân một cái, rồi cầm cặp sách lên đổi chỗ cho cô gái kia.

Từ sau khi Sở Vân đến đây, ngoại hình tuấn tú, ăn nói lễ độ, khiến cậu ấy trở thành một nam sinh được săn đón nhất trường, hàng ngày có biết bao nhiêu nữ sinh đến nhìn trộm cậu ấy, tắc nghẽn hết cả lối ra vào.
Nhưng như cô gái hôm nay, đến yêu cầu luôn với Sở Phàm phải đổi chỗ cho cô ta, thì gặp không nhiều.

Ngồi xuống chỗ bên cạnh cửa sổ, Sở Phàm quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ra cô gái vừa xấc xược ban nãy khi đối diện với Sở Vân lại trở nên dịu dàng như một con cừu non vậy, cúi đầu e thẹn, không nói năng gì.

“Thằng nhóc này đến đây, lẽ nào chỉ là vì muốn làm nam thần được săn đón à?”

Sở Phàm nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm.

Anh đã bảo bác Đinh đi điều tra thử thách mà dòng họ đặt ra cho Sở Vân trong ba năm là gì, chỉ cần điều tra ra được thử thách của dòng họ mà Sở Vân phải đối mặt, thì anh sẽ đoán ra được ngay thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì.

Chỉ tiếc là, phía bên thành phố Phụng Khâu không có mấy tin tức liên quan đến Sở Vân cả.

Thằng nhóc này là sau khi kết thúc thử thách của dòng họ mới đến thành phố Phụng Khâu, mới đến thành phố đó có mấy tháng nay thôi đã thu phục được Long Hổ Đàn, một thế lực ngầm mạnh nhất ở đó, và trở thành kẻ đứng sau chỉ đạo.
Ở điểm này thì Sở Phàm cũng thừa nhận anh không giỏi bằng em họ của anh.

“Sở Phàm, tên đó rốt cuộc là có thân phận như thế nào đấy?”

Lúc này, ba tên cùng phòng ký túc của Sở Phàm đi đến, hỏi với giọng bực bội.

Sở Phàm cười: “Sao thế, thân phận của cậu ấy có liên quan gì đến các cậu không?”

“Đương nhiên là chẳng liên quan gì, nhưng tên này vừa đến đã khiến cho mấy người có bạn gái như chúng ta càng khó sống hơn, giờ chúng tớ chỉ hơi làm gì không tốt, là mấy em người yêu chúng tớ lại lôi tên này ra để so sánh, cậu nói xem có tức không?”

Người vừa nói là Lâm Khải, bạn gái cậu ấy và cậu ấy vừa mới xác định mối quan hệ yêu đương được vài ngày, nhưng thời gian này, bạn gái cậu ấy cứ mở miệng là nhắc đến Sở Vân, khiến trong lòng cậu ấy vô cùng khó chịu.
Sở Phàm nhún vai, bày tỏ anh cũng lực bất tòng tâm.

“Mà này, hai cậu là anh em thật à?”

Lí Dục sờ cằm, nhếch miệng nói: “Thực ra nếu nhìn kỹ thì lông mày của các cậu cũng có phần giống nhau, thêm vào hai người lại cùng họ Sở, giờ tôi càng ngày càng cảm thấy hai người chính là anh em, mà còn là hai anh em đến từ dòng họ rất lớn nữa cơ.”

Trong lòng Sở Phàm chột dạ, không ngờ sự quan sát của Lí Dục lại giỏi như vậy, lại có thể đoán gần như đúng hết.

Anh cười khan một tiếng: “Đừng nghĩ linh tinh, nếu tớ mà là anh em với cậu ấy, thì tớ có thê thảm như thế này không? Hơn nữa kể cả là anh em, vậy thì chắc chắn tớ là con của vợ hai rồi, cậu nhìn sự khác biệt của hai chúng tớ đi, đâu phải ít đâu.”

Nghe thấy vậy, Lí Dục cũng mỉm cười lắc đầu.

Quả thật, về các mặt thì Sở Phàm đều có sự khác biệt quá lớn so với Sở Vân, chắc là do trùng hợp hai người họ trông hơi giống nhau thôi.
“Mấy cậu túm đầu vào luôn mồm từ nãy đến giờ, có bớt bớt cái miệng đi được không!”

Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía sau Sở Phàm, Sở Phàm quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra một bóng dáng dong dỏng cân đối không biết đứng đó từ bao giờ.

Đây là cô giáo dạy môn kinh tế học của lớp anh, tên là Đường Khả Khanh, là một người đẹp có tiếng trong trường, lúc đầu khi biết Đường Khả Khanh dạy lớp anh, tất cả cánh đàn ông trong lớp đều kích động vui mừng cả một thời gian dài.

Nhưng sau đó, mỗi lần tan giờ là có một người đàn ông vô cùng đẹp trai phong độ đến đón Đường Khả Khanh, mọi người mới biết Đường Khả Khanh là hoa đã có chủ, nên mới dần dần không quan tâm tới cô ấy nữa.

Đương nhiên chủ yếu vẫn là Đường Khả Khanh rất ít khi ở lại trường.
Ngoài những giờ lên lớp ra, mọi người gần như không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy trong trường cả, cho nên giờ sắp tốt nghiệp rồi, những ấn tượng của mọi người về cô cũng vẫn khá là mờ nhạt.

“Sở Phàm, Lí Dục, lát nữa hết giờ, hai cậu tổng kết lại nội dung của buổi học sáng nay cho tôi, nếu không tổng kết được, vậy thì hôm nay đừng có mà đi ăn cơm!” Đường Khả Khanh lạnh lùng nói.

Sở Phàm và Lí Dục méo mặt nhìn nhau, bực dọc chửi thề trong bụng.

Buổi học hôm nay sắp đến tiết cuối cùng rồi, mấy tiết trước bọn họ không nghe giảng gì cả, thì lấy gì mà tổng kết! Những người khác trong lớp thì đều cười nhăn nhở vào mặt bọn họ, chỉ muốn bọn họ bị tóm cổ lên thôi.

“Có cần tôi giúp gì không?”

Đột nhiên, điện thoại Sở Phàm rung một cái, anh mở ra thấy tin nhắn của Kiều Tuyết gửi cho anh.
Anh quay đầu sang nhìn vào Kiều Tuyết, Kiều Tuyết cũng đang nhìn anh, Sở Phàm cảm kích cười với cô ấy một cái, nhưng vẫn lắc đầu. Chẳng phải cũng chỉ là tan học muộn thôi mà, cùng lắm thì nhịn một bữa, chứ Sở Phàm anh vẫn chưa đến mức phải dựa vào phụ nữ.

Một lúc sau, tiếng chuông báo tan học vang lên.

Sau khi Đường Khả Khanh tuyên bố tan học, liên cầm giáo án đi đến trước mặt Sở Phàm và Lí Dục.

Còn những sinh viên khác thì túm năm tụm ba ra khỏi lớp học đi về hướng căn tin để ăn cơm, cả một giảng đường lớn trong phút trống trở nên trống rỗng.

Lúc này, từ bên ngoài vọng vào một giọng nói trầm ấm: “Khả Khanh, tan giờ rồi, chúng mình về thôi?”