Dòng chữ ở hàng đầu tiên nổi lên: Học công pháp này thành công có thể bay lên thành thần, trường sinh bất lão!
Như thể biết được lí do khiến Sở Phàm kinh ngạc, ông Kiều phá lên cười: “Cậu bé, đừng để ý câu nói đầu tiên đó, cái gì mà bay lên thành thần, trên đời này làm gì có thần thánh hay yêu ma gì đâu, ngày trước tôi cũng tin điều này, bị đi đường vòng không ít, kết cục làm lỡ mất cả việc tu luyện chính.”
“Chứ nếu không bây giờ địa vị của nhà họ Kiều chúng tôi ít nhất cũng phải tăng lên một bậc, cậu chỉ cần coi quyển sách này như khẩu quyết hỗ trợ cậu tụ hội nội lực là được, còn những thứ khác đừng tưởng thật làm gì.”
Nghe thấy vậy, Sở Phàm mới hơi thở phào nhẹ.
Cũng phải, trên đời này nếu có thần thánh thật, vì với sức ảnh hưởng trong phạm vi cả thế giới như nhà họ Sở làm sao có thể không biết được?
“Vậy nếu không có chuyện gì thì cháu xin phép đi về đây.”
Sở Phàm cầm lấy quyển sách, chắp tay hướng về phía ông Kiều nói.
Nghe nói có Kiều Tuyết chăm sóc Trần Mộng Dao, nhưng anh vẫn không thấy yên tâm, nên định qua đó xem sao.
Ông Kiều hiểu được nên gật đầu, nhìn Sở Phàm rời khỏi phòng bệnh.
Bên phòng bệnh bên cạnh, Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao đã trở nên vô cùng thân thiết, khi Sở Phàm đi vào, hai người đang cầm tay nhau nói về những chuyện túi xách và thời trang.
Khoảnh khắc thấy Sở Phàm, Trần Mộng Dao vui mừng nói: “Anh Sở Phàm, anh tỉnh rồi à, có cảm thấy khó chịu ở đâu không anh?”
“Anh cũng không sao, em thấy thế nào rồi, đỡ hơn không?” Sở Phàm hỏi một cách quan tâm.
“Em chỉ là bị thương ngoài da thôi, đâu có nghiêm trọng gì đâu, nếu không phải vì anh bị hôn mê lâu như vậy thì chúng mình đã được về nhà rồi ấy chứ.” Trần Mộng Dao bĩu môi nói với giọng có chút trách cứ.
Sở Phàm cười rồi vội vàng qua dỗ Mộng Dao.
Anh không ngờ rằng, chỉ châm cứu một lần thôi mà đã khiến anh hao tổn hết tinh lực rồi, may mà nhà họ Kiều cũng không phải xấu xa gì, nếu không với trạng thái của anh lúc đó, không khác gì cá nằm trên thớt cả.
“Cô Kiều, cảm ơn cô đã chăm sóc Mộng Dao giúp tôi.”
Lúc này, Sở Phàm nhìn sang phía Kiều Tuyết đang mím môi cười, mà lịch sự nói.
Kiều Tuyết nhìn Sở Phàm một cái, ngay lập tức nhớ lại cảnh tực tên này ập vào ngực cô, sắc mặt cô đột nhiên ửng đỏ: “Không có gì đâu, cậu cứu ông nội tôi, tôi giúp cậu chăm sóc Dao Dao cũng là điều nên làm mà.”
“Càng huống hồ tôi và Dao Dao đã là bạn tốt của nhau rồi, chăm sóc bạn mình thì chẳng phải là điều đương nhiên hay sao?”
Sở Phàm hơi ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ được tình bạn giữa hai người phụ nữ lại dễ dàng đến thế.
Trần Mộng Dao cũng nói: “Anh Sở Phàm, chị Tuyết hơn em hai tuổi, cho nên em đã nhận chị ấy là chị rồi, anh hơn em một tuổi, nên anh cũng phải gọi là chị Tuyết, biết không hả?”
Nghe thấy thế, Sở Phàm chỉ biết bất lực.
Sao anh lại thêm một người chị thế này, nhưng thấy bộ dạng vui vẻ của Trần Mộng Dao, anh cũng không nỡ từ chối, chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
“Hay quá đi!” Trần Mộng Dao vui như một đứa trẻ, ôm chặt lấy Kiều Tuyết mà cười phá lên.
Tuy trước đây cô cũng có chị gái, chỉ là Trần Mộng Vũ chưa bao giờ coi cô là em gái thì làm sao có chuyện chăm sóc cô được? Hơn nữa sự quan tâm và chăm sóc của Kiều Tuyết dành cho cô, đủ để bù đắp được phần tình cảm mà cô thiếu thốn từ nhỏ đến giờ, nên lúc này khiến cô vừa xúc động vừa vui mừng.
Nhân lúc hai cô gái còn đang nói chuyện với nhau, Sở Phàm ngồi lên ghế sofa bên cạnh, lật cuốn ra xem.
Nội dung của cuốn công pháp này không nhiều, lác đác vài trang thôi, khi xem xong Sở Phàm mới nhận ra đây là một cuốn không hoàn chỉnh, chỉ ghi chép lại nửa đầu của , còn nửa sau cũng không biết là do vốn dĩ không có hay là do ông Kiều muốn giữ bí quyết, không muốn cho anh hết cả cuốn nữa.
Nhưng cũng không quan trọng, anh chỉ muốn hội tụ được nội khí bên trong cơ thể thôi, chứ đâu có muốn trở thành cao thủ võ lâm đâu, có nửa đầu này là được rồi.
Nghĩ vậy, anh nhắm mắt lại, bắt đầy hít thở theo khẩu quyết trong cuốn công pháp.
Từng giây từng phút trôi qua, Sở Phàm đột nhiên lờ mờ cảm thấy có một luồng khí ấm ở bụng dưới đang sinh ra, sau đó dùng tâm ý dẫn dắt, lưu chuyển chu thiên trong gân cốt và các mạch của mình.
Anh hít một hơi dài, từ từ mở mắt ra.
Không ngờ rằng, anh đã cảm nhận được ‘khí’ nhanh như vậy, đồng thời còn hội tụ được nội lực.
Mà khoảnh khắc nội lực sinh ra, những mệt mỏi khi chữa trị cho ông Kiều đột nhiên tan biến, và còn khiến anh có cảm giác dư thừa năng lực, thật là thần kỳ.
“Anh Sở Phàm, anh đang làm gì thế?”
Trần Mộng Dao ngồi trên giường thấy sắc mặt vui mừng của Sở Phàm, nên tò mò hỏi.
“Không có gì, anh vừa nhắm mắt nghỉ ngơi thôi, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.” Sở Phàm cười nói.
Chuyện có nội lực này tạm thời không nên nói ra thì tốt hơn.
Chưa cần nói Trần Mộng Dao là một người bình thường, có hiểu được khái niệm này hay không, mà không may sau này Trần Mộng Dao không cẩn thận nói lỡ mồm, dẫn đến bị người khác chú ý, thì sẽ dễ khiến cô ấy nguy hiểm hơn, lợi bất cập hại.
Nhưng Kiều Tuyết ngồi bên cạnh lại nhìn Sở Phàm một hồi khá lâu.
Cô cũng học võ từ nhỏ, tuy vẫn chưa hội tụ được nội lực, nhưng năm giác quan lại nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.
Khoảnh khắc Sở Phàm hội tụ nội lực, cô lờ mờ cảm nhận được khí chất cả cơ thể của Sở Phàm có một số biến đổi về chất, nhưng rốt cuộc là khác nhau ở đâu thì cô lại không nói rõ.
Kiểu như nếu trước đây Sở Phàm cho người ta cảm giác như một kẻ ăn mày khổ sở, thì giờ đây, Sở Phàm lại càng giống một vị hoàng đế đang mặc đồ của kẻ ăn mày hơn.
Hơi thở mập mờ đó ở trên người anh lúc ẩn lúc hiện, kể cả mặc đồ có nhếch nhác hơn nữa cũng không thể che giấu được.
“Mộng Dao, chúng mình về nhà thôi.” Sở Phàm nói.
Tối nay anh phải đi giúp Giang Mậu trông chừng, nếu không đám thế lực kia liên kết với nhau thì Giang Mậu không dễ mà đối phó nổi.
Trần Mộng Dao nhìn Kiều Tuyết một cách lưu luyến, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý, cô đoán Sở Phàm chắc có chuyện phải làm, chứ nếu không sẽ không đưa ra ý kiến về nhà lúc này đâu.
Sau khi đi vào nhà vệ sinh thay quần áo ra, Trần Mộng Dao lưỡng lự chào tạm biệt Kiều Tuyết, rồi cùng Sở Phàm đi về.
Về đến căn biệt thự, Trần Mộng Dao ngâm nga hát, cả con người vui vẻ lên rất nhiều.
Thấy cô vui như vậy, Sở Phàm cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, anh nhắn tin cho Hạ Trúc, bảo cô ấy đến căn biệt thự bảo vệ Trần Mộng Dao, còn anh đi ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi rồi đi đến địa chỉ mà Giang Mậu đưa cho anh.
Truy Tinh Lãm Nguyệt Các là nhà hàng có tiếng ở khu Tịnh Yên, cả tòa nhà được thiết kế theo phong cách cổ kính, rất dễ khiến cho người ta có cảm giác như quay trở lại thời cổ xưa, bình thường vô cùng đông khách.
Chỉ là hôm nay cả tòa nhà này lại rất yên tĩnh, vì đã được Giang Mậu bao từ trước.
Và vì tối nay đây là nơi Giang Mậu và liên minh các thế lực bên ngoài cùng đàm phán với nhau.
Đến trước cửa nhà hàng, đám đàn em đứng trước cửa đều biết Sở Phàm
“Anh Phàm!”
Bọn họ chào hỏi một cách cung kính.
Sở Phàm gật đầu, đang định vào trong thì bên tai anh đột nhiên vọng tới một âm thanh phanh xe két một cái đến chói tai, là phía cần đàn phán đã tới!