Sở Phàm nhíu mày, lùi người về phía sau, người thanh niên tên Kiều Khải ớ lên một tiếng, không ngờ rằng Sở Phàm lại có thể né được cú tấn công đó.
Bàn chân anh ta dậm một cái, tốc độ nhanh hơn, bàn tay vẫn muốn túm lấy cổ Sở Phàm.
“Được đằng chân lân đằng đầu?”
Trong lòng Sở Phàm cảm thấy không vui, anh chỉ là không nhẫn tâm nhìn một người còn chưa thực sự chết nhưng lại bị chẩn đoán nhầm khiến lỡ thời cơ mà thôi, chờ khi ông ấy chết thật thì hối hận cũng không kịp.
Nhưng lại không ngờ rằng cái nhà này thật quá đáng, không nghe lời anh thì thôi còn cho người ra tay với anh!
Bụp!
Giơ tay đấm một phát.
Cú đấm của Sở Phàm và bàn tay của Kiều Khải đập vào nhau, mặt Kiều Khải biến sắc, lùi liên tiếp ba bốn bước mới đứng vững được.
“Mày cũng biết võ?”
Kiều Khải tối sầm mặt lại, lạnh lùng hỏi.
Sở Phàm không để ý đến anh ta, anh quay người chuẩn bị đi ra, nếu đám người này không hy vọng anh cứu người, vậy thì anh không cứu là được, dù sao thì sống chết có số, mệnh của ông già này đã bị con cháu của ông ấy hủy hoại, vậy thì anh việc gì cứ phải cố chấp đi cứu người ta?
Khi anh đang chuẩn bị đi ra, người đàn ông trung niên mở miệng đầu tiên vừa rồi lại nói: “Cậu thanh niên chờ đã, vừa rồi cậu nói là thật không vậy, bố tôi còn có thể cứu không?”
Nói xong, sắc mặt của nhà họ Kiều trong phòng bệnh đều thay đổi.
“Anh cả, sao anh còn nói ra những câu ngờ ngệch như thế, bố đã đến tây phương cực lạc rồi, anh không muốn để cho bố được yên tâm mà đi sao, anh còn dày vò bố đến lúc nào nữa!” Em trai của người đàn ông trung niên nói.
“Kiều An, tôi là anh cả, ở đây tôi nói sao thì sẽ là vậy, chú cứ phải đi ngược lại với lời nói của tôi là có ý gì?” Người đàn ông trung niên quay đầu lại trừng mắt nhìn em trai ông ấy, nói với giọng bực mình.
Người đàn ông tên Kiều An mấp máy môi, không nói được câu nào nữa.
“Kiều Khải, cháu đi ra ngoài đi, không được làm gì cậu thanh niên đây nữa.” Kiều Bình điềm đạm nói.
“Vâng ạ, bác cả.”
Kiều Khải vội vàng chắp tay trả lời, nhìn chằm chằm vào Sở Phàm một cái rồi đi đến một góc của phòng bệnh.
“Cậu thanh niên, giờ cậu có thể vào đây nói rõ hơn được không?” Kiều Bình mời vào một cách lịch sự.
Sở Phàm nhìn túi đồ ăn trên tay, anh nói: “Cũng được, nhưng anh chờ tôi vài phút.”
Nói xong, Sở Phàm đem chỗ đồ ăn đến phòng bệnh bên cạnh, đặt cơm vào tủ bên cạnh giường, nói với Trần Mộng Dao vài câu rồi anh qua phòng bệnh bên cạnh.
“Cậu thanh niên, vừa rồi cậu nói bố tôi vẫn chưa đi nghĩa là gì vậy?” Kiều Bình đứng bên giường bệnh, hỏi một cách lo lắng.
Sở Phàm không nói gì, mà đến thẳng bên cạnh ông già kia, cầm cổ tay ông ấy lên bắt đầu bắt mạch.
Kiều An đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, cứ thế cười khẩy nói: “Hừ, tôi biết ngay đây là một tên lừa đảo không hiểu gì hết, rõ ràng bố đã ngừng thở, nhịp tim và mạch đều không còn đập nữa, mà cậu ta còn bắt mạch, mấy người nói xem có nực cười hay không?"
Đám người nhà họ Kiều nghe thấy vậy, ai nấy đều lộ ra cái nhìn nghi hoặc.
“Bác cả, cháu thấy bác hai nói đúng đó, nếu ông nội đã về miền tây phương cực lạc, chi bằng mình hãy để cho ông được thanh thản, chứ để một người lạ chạm vào di thể của ông nội thế này, cũng là không tôn trọng ông nội đấy!”
“Anh cả, anh nghĩ xem, anh hai lần này nói cũng có lý mà!”
Lúc này, cả nhà họ Kiều trong phòng bệnh đều bắt đầu nói đỡ cho Kiều An, muốn ngăn cản Sở Phàm cứu chữa.
Sắc mặt của Kiều Bình thấp thỏm không yên, nhưng ông ấy không nói gì cả, chỉ nắm chặt hai nắm đấm, nếu được thì ông ấy cũng đâu có muốn người ngoài chạm vào di thể của bố mình đâu.
Nhưng có những chuyện anh không thể giải thích cho người khác được, cho nên chỉ còn cách để Sở Phàm thử xem.
Mọi người thấy Kiều An không nói gì cả, nghiễm nhiên là đã ngầm thừa nhận hành vi của Sở Phàm, chẳng còn cách nào khác, bọn họ cũng đành phải để mặc cho Sở Phàm bắt mạch cho một người già đã ngừng thở từ nãy.
Từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng Sở Phàm cũng đặt bàn tay ông Kiều xuống, anh nói: “Đã kiểm tra ra rồi, ông nhà mình đúng là vẫn còn sống, nhưng để cứu được ông ấy thì phải cần một số đồ nghề hơi phức tạp.”
“Được rồi, làm bộ làm tịch thế thôi, sao còn không thôi đi?” Kiều An thấy Sở Phàm càng lúc càng vô lý, nên không kìm được mà chen ngang.
“Từ lúc thấy cái hành động bắt mạch cho bố tôi của cậu, là tôi đã biết cậu chỉ là một người ngoại đạo làm ra vẻ thôi, thế mà cậu còn muốn tiếp tục? Tưởng chúng tôi là đồ ngu hết rồi à?”
Nói xong, tất cả người nhà họ Kiều đều gật đầu.
Kiều Bình cũng nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, muốn chờ anh đưa cho ông ấy một lời giải thích hợp lý.
Sở Phàm nói: “Các người chỉ biết bắt mạch cho người sống, nhưng lại không hề biết ‘người chết’ cũng có mạch đập.”
“Cái gì, thật hay giả đấy?” Mọi người đều kinh ngạc, ai cũng không dám tin, nhưng sự nghi ngờ trong con mắt lại không hề giảm bớt.
Sở Phàm mặc kệ bọn họ, mà nói tiếp: “Con người đều có mạch, người sống là mạch sống, người chết có mạch chết, trạng thái lúc này của ông Kiều đúng là đã chết, nhưng nói một cách sâu xa thì nói ông ấy đang chết giả sẽ hợp lý hơn, kiểu chết giả này khoa học kỹ thuật hiện đại lại không phát hiện ra nổi.”
Thấy Sở Phàm ăn nói rõ ràng đâu ra đấy, gương mặt của mọi người nhà họ Kiều cũng hơi biến sắc.
Chỉ mỗi Kiều An là vẫn tỏ vẻ khinh bỉ: “Đừng có mà ở đây giả ma giả quỷ, có giỏi thì cứu cho bố tôi sống lại đi, nếu cậu không cứu sống lại được thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Sở Phàm cười, quay sang nói với Kiều Bình: “Nhà họ Kiều các anh khi nhờ người khác giúp đỡ đều dùng kiểu thái độ này à?”
Kiều Bình ngớ người, vội vàng quát: “Chú hai, chú xin lỗi cậu thanh niên này ngay, nếu không đừng trách tôi quá đáng!”
“Anh cả, đây rõ ràng là kẻ lừa đảo, sao anh lại cứ tin cậu ta thế?’
Sắc mặt Kiều An đầy vẻ tức giận, ông ta khoát tay nói: “Nếu anh cả đã tin tưởng cậu ta như vậy thì em cũng không còn gì để nói, dù sao em không thể nào chịu được di thể của bố mình lại bị người tác tùy tiện động vào, em đi là được chứ gì?”
Nói xong, Kiều An đẩy cửa đi ra, con trai ông ta là Kiều Khải nghĩ một lúc rồi cũng đi theo phía sau.
Con ruồi nhặng đáng ghét cuối cùng cũng đi khỏi, Sở Phàm chỉ sang Kiều Bình và một cô gái trẻ có lên tiếng lúc anh bước vào phòng, anh nói: “Bây giờ, ngoài anh Kiều Bình và cô gái này ra, thì phiền những người khác nhà họ Kiều trách mặt một lúc ạ.”
“Cái gì, vì sao chúng tôi phải tránh mặt?” Đám người nhà họ Kiều đều lên tiếng hỏi.
Chưa đợi Sở Phàm lên tiếng, Kiều Bình đã bày tỏ thái độ ép bọn họ phải đi ra, ông ấy biết rất rõ, Sở Phàm muốn những người này tránh mặt, chắc là có chuyện cần nói với mình, nhưng vì sao lại giữ lại cả một cô gái lại, điều này khiến ông ấy không hiểu nổi.
Những người khác nhà họ Kiều tuy không muốn nhưng anh cả đã lên tiếng thì bọn họ lại không dám chống đối, đành phải đi ra ngoài hết.
Chờ sau khi căn phòng chỉ còn lại ba người, Kiều Bình vội vàng hỏi: “Cậu thanh niên, giờ những người khác đều đã đi khỏi, cậu có thể nói với tôi làm thế nào để cứu được bố tôi không?”
“Đương nhiên là được, nhưng trước đó anh phải trả lời tôi vài câu hỏi đã.” Sở Phàm bình thản nói.
“Cậu cứ hỏi đi.” Kiều Bình sốt ruột.
“Thứ nhất, nhà họ Kiều các anh, chắc không phải là dòng họ bình thường chứ?” Sở Phàm nhìn thẳng vào Kiều Bình, hỏi một cách bình tĩnh.
Câu nói vừa dứt, khuôn mặt của Kiều Bình hơi biến sắc.