“Sao anh còn không cút đi!” Cô thư ký nhìn trừng trừng vào Thái Phúc, giọng nói rất chi là lạnh lùng.
Thấy Thái Phúc vẫn đứng im ở đó, cô ta đột nhiên càng tức thêm, lão này sao không biết mình biết ta như thế, đúng là loại mặt dày.
“Hai người các cậu, lập tức đuổi cổ hai người này ra khỏi đây ngay cho tôi!” Cô thư ký nhìn sang hai bảo vệ rồi cao giọng nói.
Nhưng hai cậu bảo vệ đó chân như hóa đá, bọn họ ngày nào cũng túc trực ở trước cửa công ty, làm sao mà không nhận ra Thái Phúc?
Lúc này lại thấy cô thư ký nói với chủ tịch của công ty là ‘Anh đã bị đuổi việc’, rồi còn bảo chủ tịch hãy cút khỏi công ty ngay, bọn họ như thể nghe được một câu chuyện nực cười nhất từ trước đến nay vậy.
Mà mệnh lệnh này lại còn là do trưởng phòng nhân sự Quách Đông Phong đưa ra, vậy rốt cuộc là như thế nào?
Hai cậu bảo vệ toát mồ hôi hột, cứ đứng im ở đó không dám động đậy gì.
“Này, hai người các cậu sao còn đứng đó, không muốn làm việc nữa chứ gì, có tin là tôi bảo trưởng phòng Quách đuổi việc hai cậu không?” Cô thư ký the thé nói.
Từ khi có mối quan hệ mập mờ với Quách Đông Phong, Hàn Mỹ Lệ đã không còn thích cái anh chồng suốt ngày gọi dạ bảo vâng nói gì nghe nấy của mình nữa, hàng ngày ra vào trong công ty luôn có cảm giác mình là phu nhân của trưởng phòng vậy.
Vị trí ‘phu nhân trưởng phòng’ này của cô ta giờ đây lại không sai bảo được cả hai tên bảo vệ cỏn con, khiến cô ta vô cùng mất mặt.
Khi cô ta đang định quát chửi lớn thì giọng nói trầm lạnh của Thái Phúc vang lên: “Đủ rồi, cô rốt cuộc là ở bộ phận nào, ai cho phép cô ăn nói linh tinh ở đây, đuổi việc bảo vệ của công ty tôi, cô có cái tư cách đấy không?”
“Ôi chộ ôi, anh còn ra vẻ với tôi chứ gì?”
Hàn Mỹ Lệ cười khẩy một tiếng, trừng mắt nhìn Thái Phúc nói: “Không phải anh tưởng anh tên là Thái Phúc thì anh là chủ tịch của công ty luôn đấy nhỉ, những kẻ thân thiết với loại người này thì có ai mà được tử tế?”
Sở Phàm đứng bên cạnh nghe xong, đột nhiên cười mếu rồi đưa tay lên quệt mũi.
Loại người như anh thì sao nào, vì sao thân thiết với anh thì không phải là người tử tế gì?
Vừa nói dứt, Thái Phúc càng tức giận hơn, nếu cô thư ký này chỉ là mắng ông ấy, thì với lòng dạ của ông ấy cũng không đến nỗi chấp cô ta, vì dù sao có thể là do hiểu nhầm mà thôi.
Nhưng giờ cô ta lại dám chửi cả cậu chủ! Đúng là tự tìm đến cái chết!
“Trưởng phòng Quách mà cô vừa nói là Quách Đông Phong đúng không?” Thái Phúc thờ ơ nhìn cô thư ký mà khàn giọng hỏi.
“Hờ, anh là cái thá gì mà dám gọi cả họ tên của trưởng phòng Quách ra? Tôi nói cho anh biết, anh chết chắc rồi, trong mười phút anh chắc chắn sẽ bị công ty đuổi việc, cứ chờ đi!” Hàn Mỹ Lệ đắc ý nói.
“Được, được lắm!”
Thái Phúc đã tức đến bật cười.
Ông ấy đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn sang phía đại sảnh của công ty, nói với Quách Đông Phong đang mặt thộn ra ở đó: “Quách Đông Phong, cậu giỏi đấy, đến tôi mà cậu cũng muốn đuổi việc rồi à?”
Quách Đông Phong nghe thấy câu nói của Thái Phúc, làm gì có chuyện không biết lần này anh ta đã gây ra tai họa lớn.
Anh ta kêu trời một tiếng rồi vừa lăn vừa bò đến trước mặt Thái Phúc, cái bộ dạng mới thê thảm làm sao, ai không biết còn tưởng mẹ anh ta vừa chết ấy chứ.
Nhưng cô thư ký lại không hề chú ý đến hành động phía sau mình.
Cô ta chỉ nghe thấy Thái Phúc nói câu đó, còn tưởng Thái Phúc đang cố làm ra vẻ, nên cười khẩy: “Anh cứ tiếp tục diễn đi, trưởng phòng Quách ở ngay phía sau mà anh còn dám nói những lời này, hôm nay anh chuẩn bị cuốn gói mà cút khỏi đây, tôi đã bảo rồi, có trời cũng không cứu nổi anh!”
Nói xong, cô ta đang chuẩn bị quay đầu nói với Quách Đông Phong về chuyện cái lão‘Thái Phúc’ không biết điều này.
Đột nhiên phát hiện Quách Đông Phong đã đứng phía sau cô ta, mà sắc mặt còn lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Trưởng phòng Quách, sao anh......” Hàn Mỹ Lệ đang định nói, thì đã bị Quách Đông Phong tát cho một cái bạt tai, khiến cô ta ngã dúi dụi xuống đất.
“Sếp Thái, đều là lỗi của tôi, là tôi chưa đối chiếu thông tin rõ ràng nên mới gây ra hiểu nhầm như vậy!” Lúc này Quách Đông Phong chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt Thái Phúc.
“Hiểu nhầm?”
Thái Phúc nheo mắt cười khẩy: “Thì ra cô thư ký này là người của cậu, đúng là giỏi thật, từ lúc nào mà trưởng phòng nhân sự lại có thể đuổi việc cả lãnh đạo cao cấp của công ty thế? Quách Đông Phong, cậu học ở đâu là cái loại quy tắc này?!”
“Tôi, không phải tôi......”
Quách Đông Phong cứng họng, không còn đường nào chối cãi.
Đồng thời anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Mỹ Lệ đang ngồi sụp dưới đất cũng đang sợ tái mặt kia!
Loại đàn bà thối tha, đến một chút kỹ năng tùy cơ ứng biến mà cũng không có, tuy mệnh lệnh đuổi việc ‘Thái Phúc’ là do anh ta đưa ra, nhưng lúc này là Thái Phúc nào mà cô ta cũng không phân biệt nổi à?
Đương nhiên, tất cả đều phải trách cái thằng nhãi ranh Trương Huy, nếu không phải cậu ta đảm bảo tên ‘Thái Phúc’ này chỉ là trùng tên với chủ tịch, thì anh ta làm sao có thể đưa ra cái quyết định ngu ngốc này được?
Nghĩ đến đây, Quách Đông Phong không kìm được mà ngoái đầu nhìn, nhưng sau lưng anh làm gì còn bóng dáng của Trương Huy nữa.
Đ** con mẹ nó chứ! Giờ xảy ra chuyện thì thằng chó chết này lại chạy mất xác!
“Hừ!”
Thái Phúc hừ lên một tiếng: “Quách Đông Phong, cậu giỏi lắm, không chỉ sai thư ký đuổi việc chủ tịch công ty, mà còn dám bất kính với khách của tôi, cậu có biết cậu đã phạm tội lớn đến mức nào không?!”
Quách Đông Phong há hốc mồm, nhưng không nói nổi lời nào.
Anh ta lén lút nhìn sang Sở Phàm một cái, mới thấy tên này đúng như miêu tả của Trương Huy, cả người từ trên xuống dưới trông có vẻ khổ sở, nhất là bộ quần áo trên người, e rằng chỉ cần một trăm tệ ra lề đường là mua được ngay.
Người như vậy, sao có thể là khách quý của chủ tịch?
Nhưng suy nghĩ này không thể nói ra lúc này được, nếu không thì anh ta muôn đời muôn kiếp không cứu vãn nổi.
“Cậu chủ, khiến cậu chê cười rồi, cái bộ mặt già của tôi đây đúng là không biết để đi đâu nữa!” Thái Phúc quay sang nhìn Sở Phàm mà cười mếu nói.
Sở Phàm xua tay, cười nói: “Không sao, tôi không giận gì đâu, chắc bọn họ không nhận ra tôi nên mới hiểu nhầm thôi.”
Nghe thấy vậy, Quách Đông Phong vội vàng gật đầu, cái thiện cảm với Sở Phàm cứ thế tăng lên.
Nhưng Sở Phàm lại nói tiếp: “Nhưng nếu có một ai đó quen biết tôi rồi đi lợi dụng trưởng phòng Quách đây, thì loại người như vậy không thể tha thứ được, công ty chứ có phải phim cung đấu đâu mà để tồn tại những thể loại đâm bị thóc chọc bị gạo, lợi dụng người khác như thế?”
Vừa nói dứt, sắc mặt Quách Đông Phong đột nhiên trầm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chủ nói đúng, quả là tôi đã bị một số kẻ tiểu nhân làm cho đầu óc lú lẫn, lát nữa tôi sẽ đuổi việc cậu ta luôn, để xem cậu ta còn dám xúi giục người khác nữa không!”
“Tôi chưa bảo anh đuổi việc anh ta, mà đây là quyết định tự anh nói đấy nhé.” Sở Phàm cười, giơ tay lên chào Thái Phúc một tiếng rồi quay người đi khỏi.
Lúc này, Trương Huy đang co rúm trong phòng làm việc của hắn mà toát mồ hôi hột, hắn không biết tiền đồ của hắn đã chấm hết từ đây.
Khi Quách Đông Phong trở về phòng làm việc, việc đầu tiên là anh ta đuổi việc Trương Huy, và sẽ không bao giờ tuyển lại nữa!
Đồng thời trong các nhóm nói chuyện của các lãnh đạo cấp cao của khu Tịnh Yên, đều chia sẻ bài viết về hành vi tồi tệ của Trương Huy, các lãnh đạo cấp cao trong nhóm đều cùng nhau vào bình luận, ai ai cũng nói công ty họ sẽ không bao giờ tuyển phần tử cặn bã như thế.
Chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, tiếng xấu của Trương Huy đã lan khắp cả khu Tịnh Yên.