Chàng Rể Phi Thường

Chương 165: Đàm phán




“Nhìn cậu ăn mặc thế này không phải là đến xin việc đấy chứ?” Trương Huy nhìn Sở Phàm một lượt rồi nói với giọng giễu cợt.

Sở Phàm lắc đầu: “Tôi không phải đến đây xin việc, mà là đến gặp một người thôi.”

“Gặp một người?”

Trương Huy chế nhạo cười: “Cậu lại có bạn ở tập đoàn Minh Châu này á? Thôi đừng giả vờ nữa, mà bạn của cậu tên là gì, để tôi xem tôi có biết không.”

Hắn đã nghĩ chắc trong lòng, bất kể người mà Sở Phàm nói là ai, chỉ cần tập đoàn Minh Châu đúng là có người này, thì hắn sẽ bảo trưởng phòng nhân sự cho đuổi việc ngay.

Đến tập đoàn Minh Châu một thời gian, Trương Huy dựa vào tài nịnh hót nên đã quen được với trưởng phòng nhân sự, chỉ là đuổi việc một nhân viên cỏn con thôi thì không là vấn đề gì hết.

Từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ nghĩ bạn của Sở Phàm sẽ là một nhân vật máu mặt gì cả, dù sao thì thành ngữ đã có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Sở Phàm ăn mặc quê mùa thế này lại hay thích bốc phét, làm sao có thể quen với nhân vật máu mặt nào được.
Tuy Sở Phàm không đoán được Trương Huy đang nghĩ gì, nhưng anh biết thằng cha này chắc chắn là không để yên, mà anh thì đang bận, làm gì có thời gian mà nói chuyện với hắn, cho nên anh nói luôn: “Bạn tôi tên là Thái Phúc, cậu biết không?”

Nói xong, Sở Phàm đi thẳng vào công ty.

Anh cứ tưởng nói ra luôn tên của chủ tịch tập đoàn Minh Châu thì Trương Huy sẽ im mồm lại.

Ai ngờ hai chữ ‘Thái Phúc’ lại rất ít khi được nhắc tới trong tập đoàn Minh Châu, bình thường mọi người đều gọi Thái Phúc là chủ tịch Thái hoặc sếp Thái, chứ ai dám gọi thẳng tên ra đâu?

“Ơ, cái tên này hình như cũng hơi quen quen, mình đã từng nghe thấy ở đâu rồi à?”

Trương Huy đứng ở đó lẩm bẩm một mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà gọi điện luôn cho trưởng phòng nhân sự kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện.
Trưởng phòng nhân sự là một tên béo bụng phệ, tên là Quách Đông Phong, dạo này Trương Huy vì muốn lấy lòng anh ta nên suốt ngày mời đi ăn rồi mời đi massage, đồng thời phong bì rồi rượu thuốc là chưa bao giờ ngừng, cho nên anh ta rất thích người thanh niên vừa trẻ vừa có ‘trí tiến thủ’ như Trương Huy.

Lúc này nhận được điện thoại nghe nói cần đuổi việc một nhân viên tên là Thái Phúc, anh ta liền đồng ý luôn.

Cúp điện thoại xong, Quách Đông Phong cười nói: “Hơ, công ty mình lúc nào lại có một nhân viên có cái tên giống với tên chủ tịch thế nhỉ, hay là do mình đã lâu lắm không đến công ty rồi.”

Vừa nói xong, anh ta gọi thư ký vào rồi dặn dò xong xuôi, thư ký ghi chép xong định rời khỏi thì Quách Đông Phong lại kéo tay cô lại.

“Trưởng phòng Quách, anh đừng như vậy mà.”
Cô thư ký cắn môi, nói với giọng nũng nịu.

Quách Đông Phong cười phá lên, kéo cô thư ký vào lòng: “Yên tâm đi, thằng chồng em đã bị anh cho đi công tác tồi, giờ chúng ta có làm gì thì hắn cũng không phát hiện nổi đâu.”

Nói xong, Quách Đông Phong đè cô thư ký xuống......

Về phía khác, Sở Phàm đã đi thang máy đến văn phòng của Thái Phúc, Thái Phúc đã chờ sẵn anh ở đó, thấy Sở Phàm đến lập tức đứng dậy nghênh đón.

“Cậu chủ, cậu đến rồi à.”

Sở Phàm gật đầu nói: “Chú đã hẹn Mao Cương chưa?”

“Hẹn rồi, khoảng nữa tiếng nữa hắn mới tới.” Thái Phúc nói với giọng cung kính.

“Nửa tiếng nữa.” Sở Phàm cười, nói với giọng sắc lạnh: “Tên này tưởng mình là ai mà bắt đầu lên mặt với chúng ta rồi đấy?”

“Có cần tôi giục hắn không ạ?” Thái Phúc do dự hỏi.
“Không cần, tôi lại muốn xem xem hắn sẽ giở trò gì.” Sở Phàm lấy trà ra tự pha cho mình một tách trà thơm, rồi bình thản ngồi ở sofa thưởng thức.

Nửa tiếng sau, Mao Cương đưa theo người vào đến văn phòng, khi nhìn thấy Sở Phàm, sắc mặt hắn lộ ra một vẻ kinh ngạc.

“Trùng hợp đấy, cậu Sở cũng ở đây à?” Mao Cương cười với kiểu nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Sở Phàm với ánh mắt dò xét.

Sở Phàm nhún vai nói: “Tôi cũng là tiện đường đến uống ly trà thôi, mấy người cứ mặc kệ tôi, cứ đàm phán chuyện của mấy người là được.”

Anh vẫn chưa muốn công khai thân phận của mình sớm như vậy, cho nên bàn với Thái Phúc rằng cứ để anh xuất hiện, nhưng anh chỉ ngồi bên cạnh nghe.

Mao Cương cười khẩy, hắn không coi Sở Phàm ra gì, tuy đã đồng ý với nhà họ Trần sẽ đối phó Sở Phàm, nhưng đàm phán xong chuyện với tập đoàn Minh Châu rồi tính, một tên Sở Phàm thì làm được gì, lúc nào giải quyết hắn chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Sếp Thái, lâu rồi không gặp, trông anh vẫn không thay đổi gì nhỉ”

Mao Cương nhìn sang Thái Phúc, cười gượng nói.

Thái Phúc hừ lên một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý đến Mao Cương.

Mao Cũng cũng không tức giận, hắn nói: “Mấy ngày hôm nay tôi lại có mấy tên đàn em không hiểu chuyện, đã làm một số điều khiến sếp Thái không vui, hy vọng là sếp Thái rộng lượng bỏ quá cho.”

“Đây này, tôi đưa bọn chúng đến để xin lỗi anh đây.”

Mao Cương chỉ vào hai người đàn ông trẻ ăn mặc như bọn lưu manh đứng phía sau ông ta rồi cười nói.

“Hừ, lời xin lỗi của anh Mao thì Thái Phúc tôi đâu dám nhận, đã đến đây rồi thì có gì cứ nói thẳng đi.” Thái Phúc lạnh lùng nói.

“Được, tôi rất thích phong cách làm việc thẳng thắn như sếp Thái đây.” Mao Cương ha ha cười lớn, vô cùng hài lòng với thái độ của Thái Phúc.
Nhưng trước khi lật bài ngửa với Thái Phúc, hắn lại đưa mắt sang Sở Phàm mà cười khẩy: “Cậu Sở, tôi và sếp Thái bàn chuyện khô hết cả miệng, cậu lại ngồi một mình ở đó uống trà, hình như không ổn lắm thì phải?”

Sở Phàm nghe xong làm gì mà không hiểu được ý của hắn chứ, rõ ràng là muốn anh pha trà cho bọn họ.

Thái Phúc ngạc nhiên, định chuẩn bị nói Mao Cương một trận, nhưng Sở Phạm lại rất biết điều mà đứng lên pha trà, những công việc như pha trà rót nước này thì anh từng làm quá nhiều khi còn ở nhà họ Trần, nên giờ pha ấm trà cũng chẳng có gì cả.

Anh chỉ là tò mò Mao Cương lần này rốt cuộc chuẩn bị hống hách đến mức nào.

Pha trà xong, Sở Phàm bưng một ly đến trước mặt Thái Phúc, rồi khi bưng ly còn lại vừa đến trước mặt Mao Cương, đột nhiên một tên đàn em của hắn thò chân ra định ngáng cho Sở Phàm ngã rồi làm cho anh xấu mặt.
Sở Phàm đương nhiên là đã nhìn thấy động tác này của tên đó rồi.

Nhưng anh không trách, mà còn dậm mạnh một phát, một âm thanh răng rắc giòn tan của xương chân vang lên, sắc mặt của tên đàn em kia trở nên tái nhợt.

Nhưng còn chưa đợi hắn lên tiếng, Sở Phàm đã giả vờ thét lên một tiếng, cả người ập về phía trước, một ly trà nóng bỏng hắt thẳng vào mặt Mao Cương.

“Ái da!”

Nước trà nóng bỏng khiến Mao Cương kêu to một tiếng, cả người giãy nảy lên, tên đàn em lúc này cũng ôm chặt chân trái của mình, miệng hắn không ngớt kêu cào vì đau đớn.

Sở Phàm chạy sang một bên, trên mặt lộ ra một nụ cười chêu trọc: “Ôi cha anh bạn này đang đứng yên lành sao tự nhiên lại thò ra chân ra dài thế làm gì, anh nhìn xem giờ đại ca của anh bị anh hại cho ra nông nỗi này rồi kìa.”
Mao Cương nghe thấy thì làm gì còn không biết là do đàn em của hắn tự đưa ra quyết định muốn hại cho Sở Phàm phải xấu mặt, nhưng không cẩn thận lại thành hại hắn luôn.