Chàng Rể Phi Thường

Chương 156: Đã có chuẩn bị trước




“Tôi sẽ đến ngay!”

Sở Phàm lạnh lùng nói rồi lập tức cúp máy.

Khi anh chuẩn bị đi khỏi thì đột nhiên Vương Chí gọi lớn: “Mày đi đâu thế, trận đấu còn chưa kết thúc mà!”

Sở Phàm cau mày: “Tao đã ném vào được hai bóng rồi, mày cũng bị tao chặn bóng đến hai lần đấy, ai thắng ai thua còn chưa rõ à, còn phải chờ đến lượt thứ ba nữa hay sao?”

Vương Chí ngẩn người, há hốc mồm không nói được gì, đúng là thắng thua đã phân rõ ràng, cho dù bàn cuối cùng cậu ta có thắng hoặc cản được bóng của Sở Phàm thì tỷ số cũng là hai một, cậu ta vẫn là người thua cuộc.

Nhưng cứ để Sở Phàm rời đi như vậy cậu ta thực sự không cam tâm!

“Chơi phải theo luật chứ, không chơi xong thì mày đừng hòng bỏ đi!” Vương Chí gân cổ hét lớn.

Sở Phàm vô cùng khó chịu, hiện giờ anh đang có việc gấp phải đi, đâu còn tâm trí nào chơi mấy trò với thằng cha này, anh quăng mạnh tay một phát, thì quả bóng lập tức bay thẳng, một tiếng va đập mạnh khiến khung bảng bóng rổ bị vỡ tung ra.
Quả bóng rổ bật lại một cách chính xác và rơi tọt vào rổ.

Đúng lúc đó, tất cả mọi người trong hội trường đều im bặt, họ nhìn Sở Phàm như đang nhìn một người ngoài hành tinh vậy.

Vương Chí đứng ngây ra, cả người trở nên ngơ ngác, câu ta há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể bất lực nhìn Sở Phàm đi khỏi.

Lúc này tại nhà kho phía sau sân bóng rổ.

Sắc mặt Trần Mộng Dao tái đi ngồi co ro một góc, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi và lo lắng.

Còn Trần Mộng Vũ và Quách Siêu thì bị trói bên cạnh, miệng thì bị nhét giẻ bẩn.

Trần Mộng Vũ lúc này luôn miệng gào hét, giãy giụa tức giận, còn Quách Siêu thì bị đánh vỡ đầu, máu tươi chảy thành dòng trên mặt, nhuộm đỏ cả khuôn mặt hắn, trông vô cùng ghê rợn.

Còn đứng bên cạnh hai người đó là một người đàn ông với khuôn mặt vô cảm.
Tiếng bước chân vang lên, Sở Phàm từ bên ngoài chạy vào.

“Anh Phàm!” Người đàn ông nhìn thấy Sở Phàm lập tức tiến lên phía trước nói.

Sở Phàm nhìn cậu ta với ánh mắt cảm kích, rồi lập tức quay sang chỗ Trần Mộng Dao ôm chặt cô vào lòng.

Kể từ sau lần Trần Mộng Dao bị bắt cóc thì Sở Phàm đã bắt đầu cảnh giác với hành động và sự vô liêm sỉ của nhà họ Trần, cho nên sau khi anh thu phục Giang Mậu liền nhờ Giang Mậu tìm cho anh một vệ sĩ có thân thủ tốt để có thể bí mật bảo vệ Trần Mộng Dao.

Sau khi Trần Mộng Dao rời khỏi khán đài liền bị Trần Mộng Vũ lừa tới nhà kho thì vệ sĩ lập tức đi theo tới đó.

Đúng lúc Quách Siêu định xâm hại Trần Mộng Dao thì vệ sĩ đã nhanh chóng ra tay khống chế đôi nam nữ xấu xa này và dùng dây thừng trói họ lại, rồi lập tức gọi điện báo lại tình hình cho Sở Phàm.
“Anh Sở Phàm!”

Lúc này, Trần Mộng Dao mới bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ, cô ôm chặt lấy Sở Phàm mà khóc to lên, dường như cô muốn trút hết những ấm ức sợ hãi trong lòng này ra vậy.

Nhìn người con gái trong lòng mình khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn khiến Sở Phàm thấy như có một ngọn lửa tức giận đang muốn bùng cháy trong đầu anh.

Nhà họ Trần chết tiệt! Trần Mộng Vũ chết tiệt!

Chẳng qua cũng chỉ để lại cho chúng chút thời gian thư giãn trước khi bị huỷ diệt mà thôi, vậy mà bọn chúng ngang nhiên lại dám giở ra trò này.

Nếu anh không sắp xếp vệ sĩ trước thì anh cũng không dám tưởng tượng hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nếu Mộng Dao thực sự bị Quách Siêu cưỡng bức thì với tính cách cứng rắn mạnh mẽ của Mộng Dao sợ rằng cô sẽ tìm đến cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Chỉ nghĩ đến chuyện có thể mất đi Mộng Dao thôi đột nhiên Sở Phảm có cảm giác khó thở vô cùng, một cơn tức giận không diễn tả nổi cứ xoáy lên cuộn trào trong lồng ngực anh, trong tâm trí anh, dường như muốn phá ra khỏi cơ thể.

“Sở Phàm, tên khốn kiếp, mau thả chúng tôi ra!"

Đột nhiên, Trần Mộng Vũ nhổ miếng vải ra, cô ta khạc nhổ vài cái rồi tức giận mắng chửi.

“Muốn tôi thả cô ra sao?” Sở Phàm nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh lùng khiến người ta khϊếp sợ.

“Đương nhiên, cái thứ vô dụng như anh mà cũng đòi chơi trò bắt cóc à?”

Trần Mộng Vũ không hề phát giác ra sự biến đổi trong nụ cười của Sở Phàm, cô ta vẫn cười giễu cợt: “Tuy tôi không biết anh tìm ở đâu ra một tên ngốc cho anh sai bảo nhưng anh cũng chỉ đến thế mà thôi, anh cứ thử động vào tôi và Quách Siêu xem!
Bốp!

Trần Mộng Vũ vừa nói dứt câu thì ngay lập tức Sở Phảm tiến đến dùng sức tát mạnh vào mặt cô ta một cái.

Lúc này cả căn nhà kho rơi vào sự yên tĩnh đáng sợ, khuôn mặt Trần Mộng Vũ lộ rõ sự kinh ngạc khó tin, bởi từ khi biết Sở Phàm đến bây giờ, cho dù cô ta có đánh chửi anh như thế nào thì Sở Phàm cũng chưa hề thực sự tức giận như vậy cả.

Lần này Sở Phàm lại ra tay với cô ta mạnh như thế.

“Sở Phàm, anh….”

Trần Mộng Vũ trợn tròn mắt, vừa định nói liền bị cú tát thứ hai của Sở Phàm giáng xuống bên má còn lại.

“Tôi đánh cô đấy, thì sao nào?”

Sở Phàm cười nhếch miệng, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Trần Mộng Vũ.

“Tôi, tôi muốn anh phải chết, tôi muốn các người chết hết đi!” Trần Mộng Vũ tức giận như sắp muốn bùng nổ, dùng hết sức vùng vẫy chống trả nhưng cô ta đã bị vệ sĩ trói chặt, cho dù có giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Sở Phàm lại cười nói: “Yên tâm đi, tất cả sẽ theo ý muốn của cô thôi, chỉ có điều người chết không phải chúng tôi mà là cô đấy.”

Nói xong Sở Phàm lập tức ôm Trần Mộng Dao lên định rời đi nhưng khi đi tới cửa phòng để đồ, anh chợt quay đầu lại nhìn vệ sĩ, trầm giọng nói: “Gọi thêm mấy anh em đến đây xử lý hai người này đi.”

“Vâng, nên xử lý bọn họ thế nào đây ạ?" Vệ sĩ hỏi thêm.

Trong mắt Sở Phàm loé lên tia lạnh lùng nói: “Bọn họ đối xử với Mộng Dao như thế nào thì cậu hãy đối xử lại với bọn họ như vậy, lấy gậy ông đập lưng ông thôi!”

“Em hiểu rồi!”

Vệ sĩ hít một hơi sâu, khuôn mặt tràn đầy sự vui sướng.

Phải nói rằng Trần Mộng Vũ bất kể là hình thể hay nhan sắc đều có thể sánh với hàng hotgirl, nếu được chơi cô ta thì đó quả thực là một trải nghiệm trong mơ.
Sở Phàm cũng không quan tâm sự việc sau đó nữa, anh ôm Trần Mộng Dao ra khỏi nơi này.

Đến giờ phút này mồi đã rải khá nhiều, thu lưới cũng không phải là không được, vốn dĩ muốn đợi thêm một khoảng thời gian nữa nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến anh không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa.

Đêm hôm đó, đèn điện nhà thờ tổ nhà họ Trần sáng rực suốt đêm.

Bà Trần chống gậy, ngồi trên ghế bành với vẻ mặt ảm đạm.

Đứng kín xung quanh là toàn bộ con cháu nhà họ Trần, tất nhiên là nhận được mệnh lệnh của bà Trần, họ liền lập tức trở về.

Trước mặt bà là Trần Mộng Vũ đang quỳ, áo quần xộc xệch, khóc lóc không ngừng, trên người cô ta vẫn còn in hằn những vết xanh tím, bên ngoài da của cô ta còn lộ ra những thứ nhớp nháp không rõ dễ khiến cho người ta có những suy đoán sai lệch.
Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc đứng ở hai bên, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Mộng Vũ, thằng ranh Sở Phàm thực sự nói như vậy sao?” Bà Trần hỏi với giọng khàn đục.

“Đúng như vậy bà ạ!”

Trần Mộng Vũ ngẩng đầu lên, khóc lóc nói: “Cháu chỉ đến cuộc thi để cổ vũ cho người khác thôi vậy mà Sở Phàm lại mắng con, lời lẽ rất khó nghe, sau đó còn để Trần Mộng Dao lừa con đến khu nhà kho, ở đó đã được chúng chuẩn bị người trước, bọn chúng trói con và Quách Siêu lại sau đó thì…”

Tình tiết sau đó Trần Mộng Vũ không nói tiếp nhưng người nhà họ Trần có mặt ở đó đều đã biết.

Quách Siêu hiện giờ đang nằm viện, nghe nói chỗ đó bị xé rách nặng, sau này đi vệ sinh cũng khó khăn, thực khôg biết thằng ranh Sở Phàm này tìm đâu ra nhiều tên gay như vậy, lần này ra tay cũng quá tàn nhẫn thì phải.