“Hủy bỏ ván cược cũng không sao, cùng lắm là trả lại tiền cho tất cả mọi người, nhưng mấy tên con nhà giàu có thế lực ở trong trường cũng đã đặt cược rồi, tớ chỉ sợ đến lúc đó bọn chúng nghĩ rằng chúng tớ giở trò với bọn chúng, sau này sợ là......”
Câu nói phía sau, Triệu Hiểu Kim đã không thể nói tiếp được nữa.
Sở Phàm rối bời, lần đầu tiên phát hiện sao mấy tên cùng ký túc của anh lại bày trò hại anh thế này đây.
Anh xua tay nói với giọng bất lực: “Mấy cậu này, chúng mình cũng ở cùng ký túc với nhau mấy năm rồi, tớ có biết chơi bóng rổ hay không chẳng nhẽ các cậu còn không biết sao? Các cậu mở ván cược này chẳng phải là nắm chắc phần thua à?”
“Thì thế!”
Triệu Hiểu Kim gật đầu, rồi nói với giọng rất chi là tự nhiên: “Cho nên mấy người bọn tớ mới đặt cược là cậu thua mà.”
Hả!
Sở Phàm trố mắt nhìn, suýt nữa thì ngất luôn tại trận.
Buổi trưa khi ăn cơm, Sở Phàm nhận được cuộc gọi của Trần Mộng Dao, rõ ràng là đã nghe được mấy lời đồn đại trong trường rồi, nên cô ấy mới gọi điện để hỏi anh cho rõ.
Sở Phàm kiên nhẫn giải thích một hồi, lại không ngờ khiến Trần Mộng Dao phá lên cười: “Anh Sở Phàm, mấy người bạn ký túc của anh cũng thú vị đấy, giậu đổ bìm leo đúng lúc quá cơ.”
Sở Phàm gật đầu, đang định kể lể bực bội thì trong đầu anh đột nhiên lờ mờ hiện lên một kế hoạch.
Anh lén lút liếc nhìn sang bọn Lí Dục đang nằm bò trên bàn, rồi cười hí hí: “Mộng Dao, em có muốn kiếm chút tiền không?”
“Kiếm tiền gì cơ?” Trần Mộng Dao hiếu kỳ hỏi.
Sở Phàm nhếch miệng cười, nói nhỏ với cô kế hoạch trong đầu mình.
Trần Mộng Dao nghe xong, đột nhiên cảm thấy không dám tin, cô nói: “Anh Sở Phàm, anh nói thật không đấy?”
“Đúng thế, em có muốn chơi chút không, dù sao anh đã bị mấy tên kia hại rồi, nên trận thi đấu sau giờ tan học không thể tránh được nữa, đã tham gia rồi thì chắc chắn phải nắm phần thắng chứ, em nói xem đúng không?”
Sở Phàm cười đắc ý, trong lòng cảm thấy phục vì sự thông minh nhanh trí của mình.
Trần Mộng Dao nghĩ một lúc, mới nói: “Vậy được, nếu anh Sở Phàm có niềm tin như vậy, em nhất định cũng sẽ tin anh, giờ em đi làm ngay.”
Nói xong, hai người nói thêm vài chuyện khác nữa rồi mới cúp máy.
Sở Phàm cầm điện thoại lên, nhấn vào chủ đề liên quan tới cuộc thi đấu bóng rổ này, đa phần đều là những bình luận một chiều.
Dù sao một kẻ ở rể bị cắm sừng như anh đã có tiếng tăm không hề nhỏ ở trường, những người biết đến anh thì càng không ít, mọi người ai cũng chế giễu kẻ ở rể này, dựa vào cái gì mà đấu với đội phó đội bóng rổ của trường chứ, như thế khác gì tự mình sỉ nhục mình đâu?
Và ván cược này đa phần đều nghiêng về một phía, gần như chẳng có ai cược Sở Phàm sẽ thắng, tám mươi phần trăm mọi người đều cược Vương Chí sẽ giành chiến thắng.
Đương nhiên cũng có một số người có máu liều, muốn đổi đời một phen nên mới đặt cược một hai trăm tệ về bên Sở Phàm gọi là cho có.
Điều này đã khiến cho bọn Lí Dục và Triệu Hiểu Kim sốt sắng, không mấy ai đặt cược Sở Phàm thắng cả, vậy lúc kết thúc trận đấu phải thanh toán, mấy người làm nhà cái như bọn họ chẳng phải là đều bỏ tiền ra bù à? Nếu không lấy đâu ra tiền để trả cho mấy người thắng kia đây.
Sở Phàm chẳng thèm để ý đến bọn họ, ai bảo mấy người này hại anh trước, giờ cũng là đáng đời thôi.
Và cũng lúc này, Lâm Khải đang ôm điện thoại tự nhiên hét lên: “Ôi vãi, các cậu mau nhìn đi, có người đặt cược một trăm nghìn tệ và ô Sở Phàm thắng! Ôi mẹ ơi, con cừu béo này chui ra từ đâu thế!”
Lí Dục và Triệu Hiểu Kim nghe thấy vậy, lập tức chúi đầu vào xem cùng.
Triệu Hiểu Kim ha ha cười lớn: “Vãi thật, thế mà lại có người nghĩ rằng Sở Phàm sẽ thắng, điên rồi hay sao!”
“Nói cái gì thế?!” Lí Dục đánh một cái vào đầu Triệu Hiểu Kim, nói với giọng tức giận: “Sở Phàm dù sao cũng là người anh em của chúng mình, các cậu lại không tin tưởng cậu ấy như thế à? Từ đầu đến giờ tôi đều đứng về phía Sở Phàm, chỉ là lúc đặt cược thì tay có hơi run chút thôi.”
“Sở Phàm cậu yên tâm, tối nay chúng tớ thắng rồi chắc chắn sẽ mời cậu đi ăn, cậu cũng đừng buồn quá, dù sao giữa cậu và Tăng Y Y cũng chẳng có gì cả, thua thì thua chứ sao đâu, đúng không?”
Sở Phàm hậm hực lườm một cái, rồi không thèm để ý ba tên đó nữa.
Và lúc này tiết học buổi chiều cũng kết thúc, trong phòng học lạ lùng là không ai rời khỏi để đi ăn cơm hết, mà ai cũng đánh ánh mắt xuống dãy bàn phía dưới nhìn Sở Phàm.
Sở Phàm cũng không cố làm ra vẻ, mà đứng dậy đi thẳng đến sân bóng rổ.
Những người đứng xung quanh thấy Sở Phàm đúng là dám đến sân bóng rổ thật, ai nấy đều phá lên cười.
“Không ngờ là thằng cha này lại dám đi thật, cũng không biết cậu ta nghĩ gì nữa.”
Tất cả mọi người đều không cho rằng Sở Phàm có thể thắng được Vương Chí, mấy năm học đại học với nhau, chỉ cần đến tiết thể dục, Sở Phàm gần như đều tranh thủ thời gian đi ship đồ ăn, chưa bao giờ thấy cậu ta chơi bóng rổ khi nào cả, cậu ta làm sao có thể là đối thủ của đội phó đội bóng rổ Vương Chí được?
Cùng Sở Phàm đến nhà thể dục, rất đông sinh viên đã ngồi ở đó rồi.
Trần Mộng Vũ và Quách Siêu tất nhiên cũng có mặt ở đấy, lần này nhà họ Trần hợp tác với nhà họ Quách, Trần Mộng Dao và Quách Siêu đều kiếm được một món kha khá, hai người thấy Sở Phàm xuất hiện, bất giác lộ ra nụ cười chế giễu.
“Thật không ngờ loại ăn hại này lại có gan xuất hiện ở đây.” Trần Mộng Vũ nhìn với vẻ chê bai, rồi lạnh lùng nói.
“Hắn xuất hiện chẳng phải càng tốt hay sao, chờ lát nữa hăn thua cuộc, chúng mình còn kiếm được món tiền nữa, thật là đã quá đi.” Quách Siêu nhe răng cười, ôm eo Trần Mộng Vũ vuốt ve.
Trần Mộng Vũ nhìn sang phía hắn, nói với giọng hơi trách cứ: “Cũng không biết là tên ngốc nào lại cược thằng cha này thắng, còn đặt cược một trăm nghìn, có khác gì đem tiền dâng cho chúng mình đâu?”
Nghĩ đến đây, hai bọn họ lại cười với vẻ càng đắc ý hơn.
Ở phía sân bóng rổ, Vương Chí đã thay xong đồ thể thao rồi đứng chờ ở đó, khi cậu ta thấy Sở Phàm mặc một bộ quần áo ngày thường đã hơi cũ kỹ đi đến, đột nhiên cau mày nói: “Mày định như thế này mà đấu với tao à?”
“Chỉ là đánh bóng rổ thôi, cần gì phải ăn mặc này nọ?” Sở Phàm nhìn lại mình, chẳng thấy có gì là không ổn cả.
Vương Chí vẫn nhíu mày, trầm giọng nói: “Sở Phàm, mày nghĩ cho kỹ, trận đấu này quyết định Tăng Y Y sẽ thuộc về ai, đến lúc đó mày thua thì đừng có mà không nhận!”
Sở Phàm thở dài: “Mày cũng hơi lắm chuyện đấy, muốn thi đấu thì nhanh lên, tao còn phải về nhà ăn cơm nữa, còn về chuyện Tăng Y Y thuộc về ai thì có liên quan gì đến tao, tao với cô ấy chẳng có gì cả.”
Nghe thấy vậy, Vương Chí chỉ hắng giọng một tiếng, rồi không đôi co nữa.
Thực ra cậu ta cũng nhìn ra được, Sở Phàm không có ý gì với Tăng Y Y cả, nhưng Tăng Y Y lại có chút gì đó dành cho Sở Phàm.
Cho nên cậu ta mới nghĩ ra chuyện này, mục đích tổ chức trận thi đấu này, chính là muốn dùng sở trường mạnh nhất của cậu ta đè bẹp Sở Phàm, đạp Sở Phàm xuống dưới chân. Cậu ta tin rằng khoảnh khắc đó Tăng Y Y sẽ vô cùng rung động với sự oai phong của cậu ta, rồi tự nhiên sẽ hiểu được nên chọn ai mới là đúng.
“Được, vậy thì đánh nhanh thắng nhanh đi!”
Vương Chí đón lấy quả bóng mà trọng tài ném qua, lạnh lùng nói: “Chúng ta bây giờ là một chọi một, quy tắc rất đơn giản, hai bên thay phiên tấn công phòng ngự ba lượt, ai ném được bóng vào rổ nhiều nhất thì người đó sẽ thắng, nếu số bóng vào rổ của hai bên là bằng nhau, thì sẽ thêm thời gian, cho đến khi phân rõ thắng thua mới thôi.”
“OK thôi.” Sở Phàm gật đầu.
“Yên tâm đi, tao sẽ không để mày ném vào một quả nào đâu.” Đột nhiên, khóe miệng Vương Chí nhếch lên cười khẩy, nói với giọng như thể nắm chắc phần thắng.