Chàng Rể Phi Thường

Chương 116: Đến nơi




“Sở Phàm, mày mau dừng xe lại!!”

Bạch Ngọc Lan hét lên, sắc mặt tỏ vẻ lo lắng sợ hãi.

Cái thằng Sở Phàm đáng chết này, hại nhà bọn họ đến nước này rồi giờ lại muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, tưởng bọn họ còn chưa đủ mất mặt hay sao? Nếu lát nữa để bọn lão Trương biết được bọn họ bị bảo vệ đuổi ra thì bọn họ đúng là không còn mặt mũi nào sống ở cái khu Tịnh Yên này nữa đâu!

Trần Thủ Quốc cũng nghĩ đến khả năng này, ông ta hằm hằm nhìn Sở Phàm, bảo anh mau dừng xe lại.

“Hai bác, căn nhà mà chúng ta chuẩn bị đến xem thì có hơi xa một chút, nếu không lái xe thì không biết đi bộ lúc nào mới đến đấy ạ.” Sở Phàm cười mếu giải thích.

“Nhưng còn tốt hơn là cứ lái xe tùy tiện rồi bị đuổi ra ngoài!” Bạch Ngọc Lan vỗ pạch một phát vào ghế ngồi rồi nói với giọng hung dữ.
Không còn cách nào khác, Sở Phàm đành tìm một chỗ gần chút rồi đỗ xe lại, sau đó đưa vợ chồng nhà Trần Thủ Quốc và Trần Mộng Dao đi về phía căn biệt thự trung tâm.

Vì quá tức giận trước những hành động của Sở Phàm, Bạch Ngọc Lan không hề phát hiện ra con đường mà bọn họ đi lúc này giống hệt với hướng ban đầu mà xe đi vào, chỉ là vì muốn rút ngắn quãng đường nên Sở Phàm đã tìm mấy con đường tắt, cho nên chặng đường không giống nhau cho lắm.

Trần Mộng Dao cũng tò mò không kém, không biết Sở Phàm đang muốn đưa bọn họ đi đâu, nhưng cô không nói gì cả, cô tin chắc rằng Sở Phàm sẽ không khiến cô phải thất vọng.

Tối hôm trước, cô nói hết cho Bạch Ngọc Lan những gì mà Sở Phàm đã nói với cô, kết quả chỉ nhận được những lời lẽ chế giễu của Bạch Ngọc Lan, Bạch Ngọc Lan không bao giờ tin có chuyện Sở Phàm sẽ khiến cho bà ta được hãnh diện, chỉ cần không bị tai tiếng mất hết danh dự là bà ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Về phía bọn lão Trương, hai bố con nhà lão Trương và mọi người đã đến căn biệt thự trung tâm, anh tài xế đưa đến nơi xong rồi rời khỏi đó luôn, đây là căn nhà đã bán đi chứ không còn là tài sản của Thanh Lâm Các bọn họ nữa, nếu là trước đây thì còn có mấy nhân viên kinh doanh phụ trách giới thiệu và hướng dẫn về căn nhà, nhưng giờ đây ngoài mấy nhân viên cắt tỉa hoa cỏ cây cối thì không nhìn thấy bất kỳ người nào của Thanh Lâm Các cả.

Thế này là thế nào?

Đám người nhìn nhau không biết người của Thanh Lâm Các đưa bọn họ đến đây làm gì, chẳng có ai đưa bọn họ tham quan rồi giới thiệu cả, lẽ nào để cho bọn họ tự đi tham quan với nhau? Không sợ bọn họ làm hỏng hóc các thứ rồi lặng lẽ bỏ đi hay sao?

Lúc này, vẫn là Trương Huy ho khan một tiếng, đứng ra chủ trì đại cục.
“Các cô các chú, mọi người đừng lo lắng gì cả, Thanh Lam Các là ông lớn đứng nhất nhì về bất động sản ở khu Tịnh Yên chúng ta, người ta không sợ chúng ta làm hỏng đồ rồi không đền nên mới để chúng ta tự do tham quan, vậy thì chúng ta không nên phụ ý tốt của người ta, mọi người cứ tự do đi tham quan đi ạ!”

“Con trai tôi nói đúng đấy, người của Thanh Lâm Các còn không lo thì chúng ta lo cái gì, mọi người đừng đứng ngây ra đó nữa, cứ tự do thoải mái đi xem đi!”

Lão Trương khoát tay một cái, tư thế không khác gì ông chủ ở đây.

Mọi người ai nấy đều thở phào, rồi kết năm tụm ba đi xung quanh bên ngoài của căn biệt thự trung tâm để ngắm nhìn.

Không phải là bọn họ không muốn vào bên trong xem, mà là bọn họ đâu có chìa khóa đâu, nhưng ở đây cũng không ảnh hưởng đến sự sống ảo của bọn họ, ai nấy mỗi người chạy đến một góc, lôi điện thoại ra chụp hình tự sướng, chụp xong post lên mạng ngay lập tức, rồi thêm vài câu cảm nhận về cuộc sống, kiểu như ‘Chỉ cần anh chăm chỉ cố gắng, thì nhà to đến mấy cũng trong tầm tay thôi’. Viết xong còn không quên định vị địa điểm: Căn biệt thự siêu cấp trung tâm Thanh Lâm Các.
Vừa post lên được vài phút đã có vô số người vào like, rồi đến cả hàng trăm bình luận, mấy người đó vui sướng đến mức cười không khép nổi miệng.

Đi dạo lòng vòng cũng được nửa tiếng, mấy người này cũng bắt đầu cảm thấy thỏa mãn, rồi bọn họ mới sực nhớ đến mục đích đến đây của ngày hôm nay.

“Cả nhà lão Trần sao giờ vẫn chưa tới nhỉ, không phải là sợ mất mặt nên không dám đến rồi đấy chứ?”

“Như thế thì không được, tôi còn đang chờ xem cái thằng tên là Sở Phàm kia lôi ra được căn nhà đẹp hơn cả nhà của anh Trương đây này, lúc chém gió thì hăng thế mà giờ lại hơn rùa rụt cổ!”

“Mọi người cũng đừng làm khó người ta nữa, người ta cũng chỉ là một người đến ở rể, khó lắm mới có cơ hội ra oai một tí mà mấy người lại cứ thích vạch trần người ta ra, có ý nghĩa gì đâu chứ, hơn nữa chúng ta lại là bậc cha chú, so đo chấp nhặt với trẻ con không sợ người ta cười cho à!”
Bốn người Sở Phàm vừa đi đến trước căn biệt thự trung tâm, đã nghe thấy đám người kia đang bàn tán bọn họ sau lưng.

Còn chưa chờ cho bọn họ phát hiện ra bốn người Sở Phàm, Bạch Ngọc Lan đã không nhịn được nỗi tức tối trong lòng mà the thé nói to: “Ôi chao ơi, mọi người đang nói chuyện gì mà rầm rộ thế?”

“Nhìn kia, vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới, cũng đến đúng lúc thật!”

Những người đó gần như không cảm thấy xấu hổ vì bị người khác bắt được quả đang đang nói xấu sau lưng, mà còn đứng ở đó hi hi ha ha cười nói, trong mắt bọn họ người phải xấu hổ hôm nay chỉ có nhà họ Trần mà thôi, bọn họ đến đây là để làm mất mặt nhà họ Trần, thì có gì mà phải xấu hổ.

“Lão Trần, mọi người cuối cùng cũng đến, chúng tôi còn tưởng mấy người không dám đến ấy chứ.”
“Chúng tôi chờ lâu lắm rồi đó, lão Trần, ông mau bảo con rể ông đem nhà ra đây xem nào, chúng tôi hứa là không chê cười gì hết, xem xong mọi người đi ăn bữa cơm rồi ai về nhà nấy thôi, tôi còn phải đến trường mầm non đón con tôi nữa!”

Cả đám người ồn ào nói huyên náo cả lên, khiến sắc mặt của Bạch Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy sượng dùng, bà ta nhìn chằm chằm vào Sở Phàm rồi nói với giọng đay nghiến: “Này tên họ Phàm kia, còn không mau đưa chúng tao đi xem nhà đi, mày còn đang chê chưa đủ mất mặt à?!”

“Đến rồi còn gì ạ.” Sở Phàm nhún vai, nói với vẻ vô tội.

“Mày nói cái gì?”

Bạch Ngọc Lan còn tưởng tai bà ta có vấn đề, cho đến khi nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Trần Thủ Quốc đừng bên cạnh, bà ta mới biết là mình không nghe nhầm.

Sở Phàm đưa bọn họ đến đây không phải là để tập chung với đám người này à?
Ai ngờ được căn nhà mà Sở Phàm nói lại chính là căn trước mặt đây, cậu ta điên rồi à? Cậu ta có biết căn nhà này tượng trưng cho điều gì không, đó là địa vị và thân phận tối cao, cũng như sự giàu có đến bất tận đấy!

Tên điên này! Đúng là đồ thần kinh! Đến lúc này rồi còn cố tình ra vẻ! Sao ông trời không cho sét đánh chết luôn cái thằng ăn hại này đi! Cậu ta muốn hại chết nhà họ Trần bọn họ đây mà!

Bạch Ngọc Lan tức đến tím tái mặt mày, trong bụng tức tối chửi rủa.

Những người đứng bên cạnh nghe thấy câu nói của Sở Phàm cũng đứng hình một lức, rồi ai nấy đều phá lên cười.

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ, Sở Phàm căn mà cậu nói chính là căn này sao?”

“Ôi mẹ ơi, thì ra Sở Phàm là đại gia khủng của khu Tịnh Yên chúng ta à, mua được cả biệt thự trung tâm của Thanh Lâm Các, đúng là sợ quá đi mất thôi, ha ha ha ha!”
“Mọi người mau đến nhận sai đi, trước đấy chúng ta còn cười cợt người ta như vậy, chờ cho lát nữa người ta chỉ cần một câu rồi đuổi thẳng chúng ta ra ngoài, thế thì mất mặt lắm đây!”

Không cần nói thì ai cũng biết căn biệt thự trung tâm của Thanh Lâm Các có thể bán với giá đắt như vậy là vì thứ mà Thanh Lâm Các bán không chỉ là riêng căn nhà không, mà là lấy căn biệt thự làm trung tâm, rồi bốn phía xung quanh trong hai kilomet đổ lại đều bán hết, cho nên Sở Phàm nếu là chủ của căn biệt thự trung tâm này thật sự thì đúng là đủ tư cách để đuổi bọn họ đi, vì đây đã là khu đất tư nhân thuộc sở hữu của anh rồi.

Sở Phàm không hề để ý đến những lời châm chọc của đám người này.

Anh chỉ cười mỉm rồi đi lên phía trước nói với mọi người: “Mọi người khó khăn lắm mới bớt chút thời gian đến đây, sao cháu lại đuổi mọi người đi được, mọi người đến sớm nên chắc cũng xem hết quang cảnh bên ngoài rồi, hay giờ đi vào trong xem đi.”
Nói xong Sở Phàm thò tay vào túi quần định lấy điều khiển nhà ra.