Chàng Rể Phi Thường

Chương 109: Số tiền này từ đâu mà có




Sở Phàm không ngờ con gái của bác gái này lại cũng là sinh viên của đại học Vân Hải, cùng một trường thế này thì quá tiện rồi.

Sau khi cùng Mộng Dao rời khỏi bệnh viện, vì Mộng Dao phải đến công ty có việc nên tạm thời không đi cùng với Sở Phàm nữa, Sở Phàm quyết định đi một mình đến trường tìm cô gái đó, đích thân giao tận tay số tiền này cho cô ấy.

Học viện kinh tế và quản trị ở ngay sát với học viện của Sở Phàm, khi Sở Phàm đi đến nơi thì bọn họ vừa học xong tiết trước, Sở Phàm đến gõ cửa phòng học tổng hợp, rồi ngó đầu vào nhìn.

“Xin hỏi lớp các cậu có bạn nào tên là Triệu Nghiên không?”

Dường như ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía Sở Phàm, vì hiếm khi thấy có chuyện một sinh viên lạ lại đứng giữa lớp hét to để tìm người như vậy.
“Cậu tìm cậu ta làm gì? Cậu ta vừa bị thầy trợ giảng gọi lên văn phòng rồi.”

“Nghèo đến mức học phí cũng không đóng nổi, nhây từ lúc bắt đầu nhập học đến giờ, cậu là bạn của cậu ta à?” Một cô gái ngồi ở dãy bàn đầu tiên cạnh cửa ra vào nhìn Sở Phàm mà nói.

“Đúng vậy, tôi là bạn của cô ấy, văn phòng của thầy trợ giảng các cậu ở tầng mấy vậy?” Sở Phàm cười.

“Tầng ba, cậu tự đi tìm đi.” Cô gái đó liếc Sở Phàm một cái rồi không thèm để ý gì nữa, cúi đầu xuống học bài tiếp.

Sở Phàm cảm ơn một tiếng rồi đi thẳng lên tầng ba.

Trong văn phòng thấy trợ giảng của lớp một học viện kinh tế quản trị, Sở Phàm đứng từ xa đã nghe thấy những tiếng chửi mắng quát lên.

Khi lao vào thì thấy một cô gái đang cúi đầu đứng ở đó nước mắt rơi lã chã, hai bàn tay vân vê tà áo với vẻ bất an.
“Mau gọi điện cho phụ huynh, hôm nay mà không đóng hết tiền học phí thì cô nghỉ học đi, phòng tài vụ đã giục rất nhiều lần, mà cũng đã cho cô rất nhiều cơ hội rồi, cô không có tiền thì đừng nên đi học mới phải, phí bao nhiêu thời gian của mọi người.” Giọng nói của thầy giáo với cái đầu hói lộ rõ vẻ tức giận không kiềm chế nổi.

“Thầy Vương, mẹ em bị tai nạn, có thể cho em thêm một thời gian nữa được không ạ, em nhất định sẽ gom đủ tiền.”

“Gom tiền? Cô định gom tiền như thế nào, năm ngoái đã không đóng rồi, năm nay lại nhây thêm một năm nữa, cô định học miễn phí bốn năm đại học à?” Vương Cương nói với giọng có chút nực cười.

“Em......”

“Đừng lôi thôi nữa, tối nay mà không gom đủ tiền thì cô liệu mà thu dọn rồi ra khỏi trường, tôi không có quyền cho một sinh viên học miễn phí ở đại học đâu.” Vương Cương khoát tay ra hiệu cho cô cút đi.
“Mà, chờ đã......” Đột nhiên Vương Cương quay đầu gọi Triệu Nghiên đứng lại.

“Thầy Vương......” Triệu Nghiên e dè đứng ở đó, không biết thầy Vương muốn dặn dò gì nữa.

“Thế này, tối nay đến nhà tôi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô chút học phí, thấy thế nào?” Vương Cương nhìn chằm chằm vào Triệu Nghiên, ánh mắt quan sát từ đầu đến chân cô, nói ra ý định của hắn.

“Thầy, thầy nói gì ạ?” Triệu Nghiên có chút không dám tin, thầy Vương lại giúp cô đóng tiền học phí sao?

“Chưa hiểu à?” Sắc mặt Vương Cương hơi đỏ, hắn nhíu mày lại như thể đang trách cô nghe thế mà không hiểu.

“Em hiểu rồi ạ, thầy Vương, thầy định cho em vay tiền à? Em nhất định sẽ trả lại sớm cho thầy.” Triệu Nghiên còn chưa kịp vui mừng đã bị Vương Cương ngắt lời.

“Đừng có giả vờ ngây ngô, ai cho cô vay tiền ở đây? Tôi bảo cô tối nay đến nhà tôi, tôi cho cô tiền, không cần cô phải trả, cho cô luôn, hiểu không?”
Triệu Nghiên dù sao cũng là một sinh viên năm hai, ban đầu chưa hiểu nhưng khi nhìn thấy gương mặt dâʍ dê của Vương Cương, cô làm sao còn không hiểu được ý của đối phương là gì?

Ngay lập tức Triệu Nghiên cảm thấy buồn nôn, cô suýt nữa thì ọe luôn ở đó, nói gì thì nói đối phương cũng là một người nhà giáo, sao có thể có cái ý nghĩ ghê tởm đến vậy?

“Em xin lỗi thầy, em không thể đồng ý được, nếu tối nay em vẫn không có tiền thì em sẽ ra khỏi ngôi trường này.” Triệu Nghiên rơi nước mắt với vẻ tủi nhục.

“Cô cứ nghĩ cho kỹ đi, có một cơ hội này thôi, cô là một sinh viên giỏi, tôi là thầy cũng không muốn cô phải bỏ học, cứ tự suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời, hừ!” Vương Cương có chút bực bội.

Triệu Nghiên cũng không muốn đứng thêm ở đó nữa, định quay người đi luôn.
Đúng lúc cô ấy định đi ra khỏi cửa thì lại đụng phải Sở Phàm.

“Em không cần phải nghỉ học, cũng không cần phải đến nhà thầy Vương làm gì, mẹ em đã bảo anh đến đưa tiền cho em đây này.”

Sở Phàm cười rồi nhét phong bì tiền vào trong tay Triệu Nghiên.

Triệu Nghiên đứng lại một cách ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Sở Phàm, rồi lại nhìn vào phong bì tiền trên tay cô.

“Mẹ em? Đưa cho em á?” Triệu Nghiên sờ nắn độ dày của phong bì tiền này, thấy bên trong cũng phải có hai đến ba mươi nghìn, đủ để cô ấy đóng tiền học phí và tiền sinh hoạt trong ba năm ấy chứ.

Mẹ cô lấy đâu ra được số tiền lớn như vậy?

Hoàn cảnh gia đình như thế nào thì cô quá rõ, túng quẫn đến mức tiền sinh hoạt hàng ngày đã khổ sở rồi, vì không có nguồn thu nhập nào cả.

Cô ấy chỉ là một sinh viên, kể cả bình thường đi làm thêm một tháng thì nhiều nhất cũng chỉ đủ tiền sinh hoạt và tích cóp một chút để đóng học phí, còn sức khỏe mẹ cô lại không tốt, chân tay không còn được nhanh nhẹn nữa, chỉ có thể làm thêm theo giờ.
“Mau cầm tiền đi đóng học phí đi, rồi về lớp học đi nhé.” Sở Phàm nháy mắt với cô.

Triệu Nghiên cũng không nói gì cả, cầm tiền đi đến chỗ Vương Cương.

“Giờ em đóng học phí luôn, tổng cổng em còn nợ nhà trường là mười hai nghìn tám trăm tệ.” Triệu Nghiên dửng dưng mở phong bì tiền ra, đếm từng tờ một cho đến khi đủ mười hai nghìn tám trăm tệ, đặt lên bàn trước mặt Vương Cương.

Vương Cương tức tối, nhưng vẫn đếm lại tiền một lần nữa.

“Hoàn cảnh nhà cô như thế nào thì tôi cũng có biết một chút, chỗ tiền này của cô ở đâu mà có? Không phải là đi làm mấy cái chuyện nhơ nhuốc gì đó đấy chứ?” Vương Cương nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Nghiên, nói với giọng rất khó nghe.

“Chuyện này đâu có liên quan đến thầy đâu?” Triệu Nghiên tức tối trả lời.
“Cô ăn nói như thế với thầy giáo của mình à?” Vương Cương tối sầm mặt lại, khiến Triệu Nghiên cũng cảm thấy sợ hãi.

“Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, có vấn đề gì không ạ? Nếu thầy không có chuyện gì nữa thì chúng em đi được rồi chứ?” Sở Phàm cười nói.

“Cậu là sinh viên lớp nào đấy?” Vương Cương đập bàn quát.

Thằng ranh này dám chửi hắn mà ma quỷ? Đúng là không ra thể thống gì nữa, sinh viên lại dám ăn nói với giáo viên như vậy? Trong mắt cậu ta có còn quy tắc nhà trường, có còn biết tới tôn sư trọng đạo nữa không?

Thực ra nếu Sở Phàm không nghe thấy những câu nói mà Vương Cương nói trước đó thì anh cũng không muốn cố ý chọc tức đối phương, chính vì đối phương là một người vô đạo đức, nên anh mới lấy can đảm sỉ nhục kẻ không đáng làm mặt thầy giáo như hắn.
“Em là sinh viên lớp một của khoa công nghệ thông tin.”

Sở Phàm không sợ người thầy này đi gây chuyện, nếu làm lớn chuyện lên thì cuối cùng người bị thiệt chỉ có là hắn mà thôi.

“Được, tôi nhớ cậu rồi, lát nữa tôi sẽ đi nói với thầy trợ giảng của các cậu, để tôi xem cậu có muốn học tiếp nữa không.” Vương Cương tức nghiên răng nghiến lợi.

Sở Phàm không có thời gian mà ở đây đôi co với hắn, anh cùng Triệu Nghiên rời khỏi văn phòng, khi đi được một đoạn, Triệu Nghiên chặn anh lại.

“Số tiền này em nhất định sẽ trả cho anh, em biết đây không phải là tiền của mẹ em cho em, mẹ em không hề có tiền.” Triệu Nghiên mím chặt môi.

Sở Phàm nghe xong phì cười: “Đây đúng là tiền của mẹ em đấy, em cứ yên tâm mà cầm lấy, mẹ em ở trong viện sức khỏe đang hồi phục rất tốt, mấy hôm nữa là được ra viện rồi, em đừng nghĩ nhiều làm gì.”
“Hả? Nhưng mà...... mẹ em lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ?”

Triệu Nghiên nghĩ bụng, lẽ nào lại đúng như những gì mà Vương Cương vừa nói, mẹ cô đã làm những chuyện nhơ nhuốc chăng?