“Mẹ, mẹ sao thế?” Trần Mộng Dao giật cả mình.
Hai người đi từ trong phòng ra, thấy Bạch Ngọc Lan đang hùng hổ đi tới.
Phía sau mẹ còn có cả bà nội và một đám người, bao gồm Trần Văn Kiệt và bạn gái của anh ấy Chung Đình cũng đến nhà cô.
“Mẹ, bà nội, mọi người làm gì thế ạ?” Trần Mộng Dao sợ hãi hỏi.
“Làm gì à? Bà nội mày nói nhà họ Trần chúng ta từ khi mày lên làm người phụ trách dự án thì cả dự án gần như không kiếm được gì, mày nói xem tiền đi đâu cả rồi?”
“Đến giờ còn định lôi chuyện Sở Phàm trúng xổ số ra à? Tao thấy thực ra đều là do mày bỏ tiền ra chứ gì?” Bạch Ngọc Lan chỉ vào mặt Trần Mộng Dao mà chửi.
Trần Mộng Vũ ở trong phòng nghe thấy, cũng hoang mang ló đầu ra, từ trước cô ta đã nghĩ chuyện này có gì đó không được bình thường, Sở Phàm làm sao có thể trúng được mấy triệu tiền xổ chứ? Hơn nữa đợt trước cô ta còn đến tận công ty xổ số hỏi thăm, thời gian gần đây thành phố Vân Hải không hề có ai trúng xổ số cả.
“Con chưa bao giờ lấy tiền của dự án, thật sự là chưa bao giờ......, chỉ có lấy một trăm nghìn là tiền chia hoa hồng lợi nhuận lần trước thôi, mà con cũng chưa tiêu gì cả, vẫn ở trong tài khoản, nếu mọi người không tìn thì có thể kiểm tra sổ sách mà.” Trần Mộng Dao mặt mày tái nhợt, vội vàng giải thích.
“Đúng là con ranh con mồm năm miệng mười, tâm địa kinh thật, sao tôi không phát hiện ra từ sớm nhỉ?” Sắc mặt bà Trần vô cùng tức giận.
Bà ta đoán trước được Trần Mộng Dao sẽ nói như vậy.
Vì Trần Mộng Dao biết bà ta sẽ không bao giờ kiểm tra sổ sách, nhà họ Trần phụ trách dự án này bao nhiêu năm nay, bao gồm các chú bác của nhà họ Trần, nếu mà nói ai trong sạch, thì chắc chắn không có một ai dám đứng ra đảm bảo không tham một đồng trong dự án cả.
Bố của Trần Văn Kiệt hay chú hai đều rút được một khoản lớn trong đó, tiền mua nhà mua xe, đều là tiền tham ô từ dự án hợp tác giữa nhà họ Trần và tập đoàn Minh Châu.
Nếu đi kiểm tra sổ sách, thì tất cả nhà họ Trần đều không trốn nổi trách nhiệm, Trần Mộng Dao biết vậy nên mới nói như thế, cô không hề sợ bà Trần công khai kiểm tra sổ sách gì hết.
“Bà nội, bà nói thế là ý gì vậy ạ? Những lời cháu nói đều là sự thật, cháu không hề ăn bớt một đồng nào từ dự án cả, chỉ là cháu hạ giá thuốc xuống mức thấp nhất, cho nên mới không có lợi nhuận thôi.” Trần Mộng Dao lo lắng đến sắp khóc.
“Đúng là Mộng Dao không hề ăn bớt tiền từ dự án, mọi người không cần phải chất vấn em ấy như vậy, tiền mà cháu tiêu cũng không phải là tiền của em ấy, mọi người cứ yên tâm đi.” Sở Phàm nói với giọng dửng dưng.
Thời gian gần đây anh tiêu sài không biết tiếc tay, xem ra đã khiến nhiều người cảm thấy không hài lòng, đều nghĩ anh đã tiêu tiền của nhà họ Trần bọn họ.
Nghĩ đến cũng thấy nực cười, nhà họ Trần có bao nhiêu tài sản chứ, có đáng để Sở Phàm anh phải nhìn ngó không?
Nhưng Sở Phàm vừa nói xong liền khiến bà Trần và mấy người chú bác của nhà họ Trần đều cười nghiêng ngả.
“Mày không phải vừa ăn cắp lại vừa la làng, một thằng nghèo rớt như mày mà thời gian gần đây lại tiêu xài số tiền lớn như vậy, vừa bao khách sạn, lại mua xe, còn mua liên tiếp hai chiếc xe Mescedes liền, đừng có lôi mấy lời bịa đặt trúng xổ số ra với bọn tao, chúng tao kiểm tra hết rồi, cả thành phố Vân Hải chúng ta thời gian gần đây chẳng có ai trúng xổ số cả.”
“Vậy thì tiền của mày ở đâu mà có, hơn nữa mày với Trần Mộng Dao lại tự nhiên bắt đầu dính vào nhau, cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, mày mới có số tiền lớn như vậy, mày cứ ngồi đấy là ba hoa chích chòe, không thoát khỏi chân tướng sự thật này đâu.” Bác cả của Trần Mộng Dao đứng ra, ông ta chính là bố của Trần Văn Kiệt, vì vị trí người phụ trách lại rơi vào tay của nhà Trần Mộng Dao nên ông ta cảm thấy không can tâm, năm lần bảy lượt gợi ý cho bà Trần rồi, nhưng hôm nay mới có cơ hội, phải làm cho ra nhẽ sự việc này mới được.
Và lấy lại vị trí người phụ trách dự án mới là mục đích chính của ông ta.
Sở Phàm nghe thấy câu này mà không nhìn được cười, nhà họ Trần thấy anh tiêu nhiều tiền như vậy, trong lòng xót của, nên nghĩ cách lấy lại chức vụ trong tay Trần Mộng Dao, thủ đoạn này đúng là khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
“Cháu tôn trọng vì mọi người là người lớn tuổi, nên chuyện này cháu không muốn đôi co nhiều với mọi người, bất kỳ chuyện gì đều phải có bằng chứng, nếu mọi người tìm ra được bằng chứng là cháu lấy tiền của Mộng Dao hoặc Mộng Dao tham ô tiền của dự án, thì cháu sẽ bồi thường lại gấp hai lần cho mọi người, à không, bồi thường gấp mười lần cũng được.” Sở Phàm vô cùng tự tin.
“Nhóc con, đừng có mà ăn nói mạnh bạo như thế, cậu càng nói như vậy thì tôi càng hiểu rằng cậu đang cố tình lấp liếm cho hành động của mình mà thôi.” Bà Trần cười nhẹ.
“Thằng cha này gần đây ăn tiêu bạt mạng, ít cũng phải mấy triệu rồi, đều là tiền của nhà họ Trần chúng ta, nếu cứ tiếp tục để Mộng Dao làm người phụ trách thì cả dòng họ ta sớm muộn cũng phá sản mất thôi.” Trần Văn Kiệt nói một cách nham hiểm.
“Tôi cho hai người thời gian là một tuần, một tuần sau, tôi hy vọng hai người trình bày rõ ràng tất cả những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây, kể cả nguồn gốc tất cả số tiền mà cậu đã tiêu, nếu cậu không thể chứng minh được, vậy thì tôi đành nhờ cảnh sát giải quyết vậy.”
“Cậu không phải là người nhà họ Trần, lừa tiền trong tay Mộng Dao, là liên quan tới tội lừa đảo, tôi khuyên cậu nên tự lo liệu đi.” Bà Trần nói xong đưa mấy người kia đi khỏi đó.
Hôm nay bà ta đến đây là để cho Sở Phàm một lời cảnh cáo, chứ thực ra bà ta cũng chẳng lấy được chứng cứ gì cả, dự án trong thời gian gần đây cũng không hề có bất cứ vấn đề gì, theo tình hình mà bên phía tập đoàn Minh Châu phản ánh thì đúng là giá thuốc bị hạ xuống rất nhiều, thế nên lợi nhuận mới giảm nặng nề như thế.
Nhưng kể cả là như vậy, thì nguồn gốc số tiền trong tay Sở Phàm cũng quá thể kỳ lạ, bà ta không tin số tiền đó là của cậu ta, một tên nghèo kiết xác ba năm nay, ngoài chỗ Mộng Dao ra thì cậu ta có thể cướp đâu ra tiền chứ?
Sau khi đám người đó đi khỏi, Bạch Ngọc Lan mới nhìn chòng chọc vào Sở Phàm.
“Đừng để tôi phải điều tra ra, nếu để tôi biết số tiền đó không phải của cậu, mà là tiền cậu lừa con gái Mộng Dao của tôi, thì lúc đấy đừng trách tôi ác!”
Vì sao bà ta đồng ý Sở Phàm làm con rể bà ta? Chẳng phải là vì số tiền trong người anh sao? Giờ lại nghe được bà Trần nói về số tiền của Sở Phàm, rất có thể là lấy từ dự án của Mộng Dao, bà ta nghe xong mà tức muốn phát điên.
Thì ra số tiền này vốn dĩ thuộc về nhà bà ta, từ lúc nào lại tới lượt một kẻ người ngoài như Sở Phàm tiêu chứ?
“Thôi đi, hôm nay đến đây thôi, bạn anh còn mời nhà mình đến tham quan nhà mới của ông ấy nữa đây này, với tính cách của lão Trương, chắc chắn là muốn khoe mẽ rồi đây, đúng là xui xèo.” Trần Thủ Quốc nói với giọng chán nản.
“Phải rồi Sở Phàm, cậu đi cùng tôi đi, nhà chúng ta giờ có mỗi cậu mới có thể lái xe.”
Nhớ phải đi con xe Mescedes đến, dù sao thì cũng phải vớt vát lại chút sĩ diện, những kiểu họp lớp này, thì đều là mạnh nhà ai khoe nhà nấy, nếu ông ta ngồi xe bus đến, chẳng phải sẽ bị người ta cười cho thối mũi à?
Sở Phàm không thể từ chối, đành lấy xe đưa bốn người Trần Thủ Quốc, Bạch Ngọc Lan, Trần Mộng Vũ, Trần Mộng Dao đến khu Thanh Lâm Các.
Sở Phàm cảm thấy thắc mắc, bạn học cũ của Trần Thủ Quốc cũng mua nhà ở đây? Chuyện anh mua hai căn nhà ở đây sẽ không bị bại lộ chứ? Nếu chuyện anh sở hữu căn biệt thự ở vị trí trung tâm nhất bị nhà họ Trần biết thì chuyện vui này không hề nhỏ đâu.