Chàng Rể Phế Vật

Chương 763: Kết cục




“Tôi có rất nhiều cách để cạy miệng ông, càng có thể khiến ông hận không thể chết đi.” Hai mắt Trần Xuân Độ ánh lên vẻ lạnh lùng điên cùng, bước một chân ra, đột nhiên lao về phía trạm trưởng!

“Vèo!”

Trong nháy mắt, Trần Xuân Độ đã xuất hiện trước mặt trạm trưởng, dao găm Long Nha vung về phía cổ ông ta!

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, tốc độ của trạm trưởng còn nhanh hơn cả Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ vừa mới vọt tới trước mặt trạm trưởng, trạm trưởng đã biến mất ngay tại chỗ!

“Vù!”

Trạm trưởng xuất hiện ở sau lưng Trần Xuân Độ, một cước tập kích! Trần Xuân Độ bay ngược trở về!

“Giấu tài, là việc mà những người có địa vị nhất định đều làm, cậu cho rằng, tôi thật sự chỉ có mấy thủ đoạn vớ vẩn của trạm trưởng thôi ư?” Trạm trưởng cười khẩy.

“Ông cũng dùng loại thuốc này…” Trần Xuân Độ nhìn về phía trạm trưởng: “Tố chất cơ thể của chúng ta bây giờ đã vượt xa cực hạn mà con người nên có từ lâu…”

“Thuốc thang cũng chỉ là bổ trợ mà thôi… Nếu con người có đủ ý chí kiên định thì không cần đến thuốc cũng có thể đạt tới cực hạn.” Trạm trưởng từ tốn nói: “Lại nói, nếu ba của cậu không chết thảm, tôi cũng không có được loại thuốc này!”

“A!” Trạm trưởng đã xoáy thật sâu vào vết thương lòng của Trần Xuân Độ, trong nháy mắt, đôi mắt Trần Xuân Độ ánh lên vẻ dữ tợn, con dao găm Long Nha trong tay đột nhiên đâm tới!

Trạm trưởng nhích người, nhẹ nhàng tránh thoát, thậm chí vung tay vào không khí là chộp được ngay dao găm Long Nha!

“Phụt!”

Trạm trưởng đột nhiên xuất hiện ở phía sau Trần Xuân Độ, dao găm Long Nha bỗng đâm xuyên ngực Trần Xuân Độ!

“Ưm a…” Trần Xuân Độ phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở bất ổn.

“Thuộc hạ của tôi, chỉ có vong hồn.” Giọng nói của trạm trưởng vang lên bên tai anh.

Hai tay Trần Xuân Độ chống xuống đất, hơi thở yếu ớt.

“Đường đường là Long Vương nổi danh nước ngoài, chết dưới tay tôi, loại tin tức này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ phương Tây sẽ có đại loạn nhỉ?” Trạm trưởng lẳng lặng nhìn Trần Xuân Độ.

“Dù cho tôi có chết, cũng muốn chết thật rõ ràng.” Trần Xuân Độ nghiến răng, giãy dụa ngẩng đầu, nhìn về phía trạm trưởng.

Trạm trưởng sửng sốt, ngay sau đó thở dài: “Thôi, dù sao cậu cũng sắp chết, tôi chẳng ngại nói với cậu…”

“Cậu và tôi dùng thuốc tễ, cậu cũng biết, là ba cậu phát minh ra… Thế nhưng phá vỡ cực hạn cơ thể con người… Ba cậu có vốn kiến thức sâu rộng, năm đó sau khi phát minh ra, tạo ra chấn động không nhỏ, tôi cũng nhận lệnh, cần phải có được loại thuốc tễ này… Bằng mọi giá.”

“Nếu có thể phân tích được thành phần bên trong, liều lượng chế tạo, cậu biết đó…” Trạm trưởng từ tốn nói: “Tôi cũng nói rồi, trạm trưởng chỉ là một công việc của tôi mà thôi, việc chính của tôi là làm hết mọi chuyện vì nước C… Tôi đã khuyên ba cậu rồi, nhưng ba cậu biết rõ sự uy hiếp của thứ ấy không thua gì đầu đạn hạt nhân… Nên muốn hủy số thuốc này đi… Vì thế tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh…”

“Sau đó, ông bèn phái người diệt sạch cả nhà họ Trần, chỉ để cướp đoạt số thuốc tễ đó…?” Cơ thể Trần Xuân Độ càng thêm run rẩy, giọng nói nghẹn ngào lạnh băng.

Trạm trưởng gật đầu: “Đây là một hành động bộc phát, thế nhưng ba cậu vẫn đi trước một bước, hủy đi phần lớn số thuốc tễ, chúng tôi cũng chỉ lấy được một phần nhỏ, hơn nữa với khoa học kỹ thuật của chúng ta hiện nay, căn bản không có cách nào phục chế…”

“Thế nên người thanh niên đó cũng dùng thuốc tễ?” Trần Xuân Độ hỏi, dù cho anh đã rõ ràng mọi chuyện, một người thanh niên mạnh như thế, chắc chắn đã dùng thuốc tễ.

Trạm trưởng gật đầu, thở dài: “Nếu ba cậu chủ động giao ra thì chuyện cũng đã không ra nông nỗi này…”

Đột nhiên, Trần Xuân Độ cười như điên dại, nụ cười trở nên điên cuồng mà lạnh băng.

“Cậu cười cái gì?” Lòng trạm trưởng khẽ run lên, cứ có dự cảm xấu thế nào.

“Tôi đang cười… Dù cho ba tôi có giao thuốc ra, ông cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trần chúng tôi…” Trần Xuân Độ nhìn về phía trạm trưởng: “Tôi còn cười vì, thuộc hạ của ông cũng thật buồn cười, dùng độc với tôi, múa rìu qua mắt thợ…”

“Cậu…” Trạm trưởng biến sắc, ông ta bỗng phản ứng lại, hơi thở nhanh chóng yếu đi: “Cậu hạ độc từ bao giờ?”

“Không phải ông là trạm trưởng à, ngay cả cách ám sát như thế này mà ông cũng không biết?” Trần Xuân Độ nhìn về phía trạm trưởng.

“Dù cho có giết tôi, vẫn còn rất nhiều người dùng thuốc tễ, họ nhất định sẽ điều tra đến cùng, không bỏ qua cho cậu đâu.” Trạm trưởng cắn răng nói.

“Ông yên tâm đi, tôi sẽ… diệt sạch từng đứa một!” Giọng nói Trần Xuân Độ lạnh như băng, dao găm Long Nha trong tay, đột nhiên chuyển động!

Hai mắt trạm trưởng tối sầm, máu tanh phụt ra.

……

“Tin nóng, tin nóng, xuất hiện vụ án giết người liên hoàn ở thành phố T…”

Biệt thự cao cấp nhà họ Lê, Trần Xuân Độ thoải mái nằm trong lòng Lê Kim Huyên, nhìn tin tức mà biên tập viên đưa trên TV, vẻ mặt đầy thích thú.

“Vụ này lại do anh à?” Lê Kim Huyên dịu dàng hỏi.

“Sao có thể là anh được… Lúc ấy anh còn đang bận giặt giúp em bộ đồ lót ren màu đen kia…”

“Im miệng!” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên tức khắc nhuốm màu hồng đào.

“Ba ngày nữa hẳn là phải đi tảo mộ cho ba mẹ anh nhỉ?”

“Anh cũng nên kể với em, quá khứ của anh, và rốt cuộc tên anh là gì vậy?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Anh là người đã chết một lần rồi, đời này, tên anh là Trần Xuân Độ.”

“Anh nói anh còn có đám anh em, còn có thuộc hạ mình tin tưởng nhất, anh chắc chắn không muốn để em gặp ư?”

“Gặp cái gì mà gặp, chỉ là một đám dâm dê chưa thấy người đẹp bao giờ thôi, nếu thấy bà xã em, chắc chắn sẽ luôn miệng gọi chị dâu chị dâu bám lấy em.”

“Vậy những người thuộc hạ anh tin tưởng nhất thì sao? Hôm qua có một người phụ nữ gọi điện thoại đến đây, nói nhớ anh.”

“Khụ khụ… Chắc chắn là gọi nhầm rồi.”

“Nếu là gọi nhầm thì tại sao là gọi được tên anh?” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng lại, hiện lên vẻ lạnh lùng băng giá.

“Ai ui… Bà xã đừng nhéo tai anh, đau đau đau…” Trần Xuân Độ đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.

“Đêm nay cút xuống đất ngủ cho em!”

(Hết)