Chàng Rể Phế Vật

Chương 706: Ngắm bắn đột kích




Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên hơi ngưng trọng, cứ như vậy dõi theo anh ta, giống như muốn nhìn một chút... xem rốt cuộc anh ta đang tính toán cái gì.

"Sao tôi có thể tin tưởng anh?" Lê Kim Huyên hỏi, trong con ngươi xinh đẹp mang theo một tia cơ trí.

"Tổng giám đốc Lê, thực sự mà nói, tập đoàn Lê thị có quy mô khổng lồ. Nếu tôi có mục đích gì khác, cuối cùng cũng sẽ tổn thất cả hai bên... Nếu lợi ích của tập đoàn Phi Dương tổn hại, như vậy người khác sẽ đắc lợi... Đây là chuyện Tiết mỗ không muốn nhìn thấy nhất..." Tiết Nghĩa chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng thâm thúy.

"Lần này Tiết mỗ hợp tác, thứ tôi nhìn trúng chính là quy mô bất động sản của tập đoàn Lê thị. Nếu hai nhà chúng ta có thể liên thủ, chắc chắn sẽ bước lên một bậc thang mới, rất có thể sẽ trở thành trùm bất động sản đẳng cấp thế giới." Tiết Nghĩa vô cùng nghiêm túc nói, giọng nói cực kỳ chân thành!

Không thể không thừa nhận, thái độ lúc này của Tiết Nghĩa thực sự rất đả động lòng người. Anh ta biểu lộ lập trường của mình, lại giao toàn bộ quyền sở hữu cổ phần cho tập đoàn Lê thị... chỉ vì muốn cầu một cơ hội hợp tác... Hết thảy những chuyện này, về tình hay về lý thì dường như Lê thị đều chiếm ưu thế.

Chỉ có điều, trong lòng Lê Kim Huyên vẫn luôn có một sợi dây, sợi dây này chính là sự cơ trí của cô.

Cho dù Tiết Nghĩa luôn rất chân thành tha thiết, trong mắt Lê Kim Huyên... đều có vẻ đột ngột một cách khó hiểu... Nói trắng ra... đây là cái bánh từ trên trời rơi xuống! Thử hỏi trên thế giới này, thật sự có loại chuyện tốt như vậy sao?

"Chủ tịch Tiết, thật ngại quá... tôi cảm thấy... anh nên tìm đồng bạn hợp tác khác thì hơn... Hiện này tập đoàn Lê thị tôi... không muốn có động tác mở rộng quá lớn..." Lê Kim Huyên nhẹ nhàng xin lỗi.

Nghe được câu này, cả người Tiết Nghĩa nhất thời ngây ngẩn!

Anh ta đã tung ra điều kiện như vậy rồi... cô vẫn không động tâm chút nào sao?

"Không biết... là vì sao?" Tiết Nghĩa có chút không cam lòng hỏi.

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên khẽ nháy mắt, yếu ớt nói: “Bởi vì bố cục chiến lược của công ty... tập đoàn Lê thị không muốn mở rộng quá nhanh..."

"Vù!" Đột nhiên, ngoài cửa sổ xe có một viên đạn mang theo tiếng xé gió cấp tốc bay vụt về phía Lê Kim Huyên!

Trong chớp nhoáng này... đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên dại ra! Cô hoàn toàn không phản ứng kịp!

"Phụt!" Đạn kịch liệt oanh tập, hung hăng bắn vào kính chống đạn của Maybach! Dưới cường độ cao, đạn bắn vào thủy tinh lập tức biến dạng, sau đó rơi xuống mặt đất!

"Vù vù vù!" Ngay sau đó, mấy viên đạn mãnh liệt bay vụt đến lần nữa!

Đạn nhanh như thiểm điện, không ngừng rung động gào thét trong không khí!

Lê Kim Huyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cô hoàn toàn kinh hoảng ngây dại... Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, giờ khắc này cô không biết nên làm thế nào cho phải!

"Đừng sợ, ngồi im đừng nhúc nhích." Đôi mắt Trần Xuân Độ ngưng trọng, anh cất tiếng an ủi.

Nghe Trần Xuân Độ nói, trái tim lơ lửng rối loạn của Lê Kim Huyên mới dần dần ổn định lại... Cô dùng sức khống chế trái tim đập loạn nhịp trong ngực... ép chính mình bình tĩnh lại!

Thân đang ở giữa cuộc sát phạt, bị người khác ám sát... vô số đạn đạo bay vụt đến... bất cứ người nào đối mặt với tình huống như vậy đều sẽ bị doạ sợ đến vỡ mật! Nhưng lúc này, Lê Kim Huyên... lại đột nhiên có chút yên ổn... dường như chỉ cần có Trần Xuân Độ bên cạnh, cô liền cảm giác được một loại an toàn không rõ!

Ngoài cửa sổ xe, trong đêm đen vắng vẻ... từng viên đạn mãnh liệt bắn tới, vô cùng kinh khủng!

Đôi mắt thâm thúy ngưng trọng của Trần Xuân Độ quét mắt nhìn hai bên đường... Ban đêm... trên đường phố tối mờ chỉ còn lại đèn đường vàng nhạt chiếu xạ... bốn phía hoàn toàn lâm vào đêm tối... vốn không có cách nào phân biệt được phương hướng của đối phương!

Tay súng bắn tỉa... Một tên... Hai tên... Ba tên... Trần Xuân Độ cảm nhận được đạn không ngừng phi tập ngoài cửa sổ xe, đầu óc anh cấp tốc vận chuyển... Anh căn cứ vào quy luật của đạn xạ... lập tức phân tích ra được nhân số của đối phương!

Bảy tay súng bắn tỉa! Toàn bộ có bảy tay súng bắn tỉa nằm vùng trên các toà nhà trong đêm tối! Đường lối sát phạt giăng mắc khắp nơi, căn bản không có cách nào tìm ra phương hướng chính xác!

Tuy rằng tâm tình của Tiết Nghĩa đã hơi uể oải, nhưng anh ta vẫn miễn cưỡng nặn ra ý cười như trước, nói lời từ biệt với Lê Kim Huyên.

Maybach chậm rãi lái đi xa, rời khỏi hội sở...

Trần Xuân Độ lái xe chậm rãi chạy trên đường. Lê Kim Huyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, có vẻ hơi an tĩnh.

"Rốt cuộc Tiết Nghĩa kia có chủ ý gì?" Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc, lên tiếng hỏi.

Lê Kim Huyên lắc đầu, trong con ngươi xinh đẹp thoáng hiện vẻ cơ trí thâm thúy.

"Quan tâm anh ta có chủ ý gì làm gì... ruồi không đốt không đẻ trứng, chỉ cần tôi không lấy không chỗ tốt của anh ta, vậy thì sẽ không có việc gì." Lê Kim Huyên chậm rãi nói, giọng điệu mang theo từ tính.

Trần Xuân Độ không khỏi sinh lòng bội phục đối với Lê Kim Huyên... Người phụ nữ này, đối với việc xử lý những chuyện lớn như thế này, cô luôn luôn giải quyết êm dịu hoàn mỹ, căn bản không tìm ra nửa điểm tỳ vết nào. Cũng khó trách... thủ đoạn của người đẹp tổng giám đốc này sắc bén như vậy, mới có thể giữa được gia nghiệp lớn như thế của tập đoàn Lê thị.

Maybach chạy thẳng một đường, bốn phía xung quanh vô cùng an tĩnh.

Tiết Nghĩa hơi mất tự nhiên cười cười... Lúc này, biểu tình trên mặt anh ta cũng có chút lúng túng... Bản thân anh ta ném ra từng tầng kế hoạch, lợi nhuận chuyển nhượng... đều không thể đả động người phụ nữ này...

Điều này khiến anh ta chợt có một loại cảm giác thất bại... Mấy năm nay, anh ta không ngừng chiếm đoạt thẩm thấu các loại công ty, thành công gây dựng tập đoàn Phi Dương thành một công ty có quy mô khổng lồ... Những năm gần đây, hầu như anh ta chẳng bao giờ thất bại dù chỉ một lần...

Vậy mà hôm nay, anh ta lại bị người đẹp tổng giám đốc trẻ tuổi này cự tuyệt... Hơn nữa, còn không chỉ một lần! Ngoài sáng hoặc trong tối, anh ta đã giao phong cùng với Lê Kim Huyên mấy lần... và cũng thất thủ mấy lần!

Miếng mồi mê người như thế, vậy mà Lê Kim Huyên cũng không động tâm. Anh ta không rõ, rốt cuộc cái gì mới có thể đả động người phụ nữ trước mắt?

Bữa cơm này, Tiết Nghĩa ăn cực kỳ mất tự nhiên... Tuy rằng trên mặt vẫn làm bộ tự nhiên thong dong như trước... nhưng dường như nội tâm anh ta có chút rối bời... Ván cờ lớn đã hỗn loạn... anh ta lại thất thủ một lần nữa.

Giữa lúc đang ăn, Lê Kim Huyên đưa cho Trần Xuân Độ một tấm thẻ, bảo anh lặng lẽ đi tính tiền.

Đối với Lê Kim Huyên mà nói, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn... Bữa cơm này, cô tuyệt đối không thể để Tiết Nghĩa trả tiền... Cô không tin bánh từ trên trời rơi xuống, cũng sẽ không ăn tiệc người khác chiêu đãi mà không phải trả tiền...

Trần Xuân Độ cầm thẻ đi tới trước quầy cà thẻ tính tiền, tổng cộng hơn hai mươi mốt tỷ... Bữa cơm như thế mà hơn hai mươi mốt tỷ... thật sự là xa xỉ tới cực điểm. Trần Xuân Độ không nhịn được bĩu môi, ở loại thời khắc mấu chốt này, cọp mẹ Lê Kim Huyên lại vô cùng hào phóng... Bữa cơm hơn hai mươi mốt tỷ mà cũng nguyện ý tính tiền, rất có phong phạm của đại tướng...

Xem ra... tài sản trăm tỷ đô-la của anh có thể yên tâm giao cho cô xử lý... Trần Xuân Độ suy tính...

Sau khi bữa cơm kết thúc, Tiết Nghĩa gọi nhân viên tới tính tiền... kết quả lại biết đã có người thanh toán... Điều này làm cho anh ta cảm thấy như có một nhát búa nện mạnh vào đầu... Lúc này đây, tất cả những tính toán của anh ta đều vô ích! Trước mặt Lê Kim Huyên, anh ta đã thất thủ nhiều lần... Đường đường là chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Phi Dương... kẻ được xưng là người có thiên phú kinh doanh nhất thành phố T... lúc này lại không có chút thủ đoạn nào trước mặt Lê Kim Huyên, chỉ giống như một tên lính tốt không đeo găng tay.

Mấy người chậm rãi đi ra khỏi nhà hàng, Trần Xuân Độ chuẩn bị xe Maybach, hộ tống Lê Kim Huyên bước vào bên trong.