Chàng Rể Phế Vật

Chương 702: Giải thích




Bất kỳ cô gái nào nhìn thấy vết sẹo của Trần Xuân Độ đều sẽ hoảng sợ... huống chi một cô gái ngoan như Tôn Giai Giai... cho tới bây giờ, cô ta chưa từng nhìn thấy ai có nhiều sẹo như thế... Nhìn những vết sẹo vô cùng đáng sợ của Trần Xuân Độ, Tôn Giai Giai chỉ thấy hô hấp của mình như sắp ngừng lại... Loại cảm giác đó khiến cô ta kinh hãi... Người đàn ông này... rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?! Phải trải qua những khó khăn gian khổ nhường nào... mới để lại trên cơ thể những vết sẹo dữ tợn như thế?!

"Ừ... những thứ này ấy hả... tất cả đều là do mấy cuộc tấn công khủng bố ở nước ngoài để lại... thế giới bên ngoài tương đối hỗn loạn... Vận khí anh không tốt, gặp phải nhiều đợt tấn công khủng bố... Cho nên trên người mới bị thương..." Trần Xuân Độ lấy đại một cái cớ để giải thích.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai ngây ra... Cô ta mặc dù rất đơn thuần nhưng không ngốc... hiển nhiên không tin mấy lời Trần Xuân Độ nói ~

Trần Xuân Độ nằm trong làn nước bồn tắm, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của Giai Giai, hai người giống như một đôi tình nhân ngọt ngào, da thịt liền kề... âu yếm lẫn nhau.

Tôn Giai Giai nằm trong vòng tay của Trần Xuân Độ, bàn tay ngọc nhẹ ngàng vuốt ve những vết sẹo trên người anh... chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một suy nghĩ... người đàn ông này... phía sau anh hẳn là cả một câu chuyện phức tạp... Những chuyện kia cũng giống như những vết thương trên người anh... chắn hẳn sẽ khiến người ta phải run sợ...

Như thể cảm nhận được sự khiếp sợ của người đẹp trong ngực, Trần Xuân Độ nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, dịu dàng nói: "Giai Giai... dù thế nào đi nữa, anh sẽ không làm tổn thương em..."

Hai mắt Tôn Giai Giai hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn anh: "Tối qua... ngay cả người em cũng giao cho anh rồi... anh cảm thấy em sẽ sợ anh sao?"

Trần Xuân Độ sững sờ mất mấy giây, sau đó nhẹ nhàng cúi người hôn lên môi cô ta.

Hai người lại một lần nữa mất kiểm soát trong làn nước ấm trong bồn tắm...

Một giờ sau, Tôn Giai Giai mềm nhũn, cả người vô lực... Cô ta nhẹ nhàng dựa vào vòng tay của Trần Xuân Độ, hai người cứ như vậy nằm trong bồn tắm nghỉ ngơi.

Sau khi tắm xong đã là một tiếng sau...

Trần Xuân Độ và Tôn Giai Giai thay quần áo, vội vàng lái xe đến công ty... nhưng cả hai đều đi làm muộn...

Trần Xuân Độ vừa đến công ty đã bị Lê Kim Huyên gọi vào văn phòng.

Mái tóc dài của nữ thần tổng giám đốc hơi rối, cô đang an tĩnh ngồi trên ghế tổng giám đốc.

Bất kỳ cô gái nào nhìn thấy vết sẹo của Trần Xuân Độ đều sẽ hoảng sợ... huống chi một cô gái ngoan như Tôn Giai Giai... cho tới bây giờ, cô ta chưa từng nhìn thấy ai có nhiều sẹo như thế... Nhìn những vết sẹo vô cùng đáng sợ của Trần Xuân Độ, Tôn Giai Giai chỉ thấy hô hấp của mình như sắp ngừng lại... Loại cảm giác đó khiến cô ta kinh hãi... Người đàn ông này... rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?! Phải trải qua những khó khăn gian khổ nhường nào... mới để lại trên cơ thể những vết sẹo dữ tợn như thế?!

"Ừ... những thứ này ấy hả... tất cả đều là do mấy cuộc tấn công khủng bố ở nước ngoài để lại... thế giới bên ngoài tương đối hỗn loạn... Vận khí anh không tốt, gặp phải nhiều đợt tấn công khủng bố... Cho nên trên người mới bị thương..." Trần Xuân Độ lấy đại một cái cớ để giải thích.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai ngây ra... Cô ta mặc dù rất đơn thuần nhưng không ngốc... hiển nhiên không tin mấy lời Trần Xuân Độ nói ~

Trần Xuân Độ nằm trong làn nước bồn tắm, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của Giai Giai, hai người giống như một đôi tình nhân ngọt ngào, da thịt liền kề... âu yếm lẫn nhau.

Tôn Giai Giai nằm trong vòng tay của Trần Xuân Độ, bàn tay ngọc nhẹ ngàng vuốt ve những vết sẹo trên người anh... chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một suy nghĩ... người đàn ông này... phía sau anh hẳn là cả một câu chuyện phức tạp... Những chuyện kia cũng giống như những vết thương trên người anh... chắn hẳn sẽ khiến người ta phải run sợ...

Như thể cảm nhận được sự khiếp sợ của người đẹp trong ngực, Trần Xuân Độ nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, dịu dàng nói: "Giai Giai... dù thế nào đi nữa, anh sẽ không làm tổn thương em..."

Hai mắt Tôn Giai Giai hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn anh: "Tối qua... ngay cả người em cũng giao cho anh rồi... anh cảm thấy em sẽ sợ anh sao?"

Trần Xuân Độ sững sờ mất mấy giây, sau đó nhẹ nhàng cúi người hôn lên môi cô ta.

Hai người lại một lần nữa mất kiểm soát trong làn nước ấm trong bồn tắm...

Một giờ sau, Tôn Giai Giai mềm nhũn, cả người vô lực... Cô ta nhẹ nhàng dựa vào vòng tay của Trần Xuân Độ, hai người cứ như vậy nằm trong bồn tắm nghỉ ngơi.

Sau khi tắm xong đã là một tiếng sau...

Trần Xuân Độ và Tôn Giai Giai thay quần áo, vội vàng lái xe đến công ty... nhưng cả hai đều đi làm muộn...

Trần Xuân Độ vừa đến công ty đã bị Lê Kim Huyên gọi vào văn phòng.

Mái tóc dài của nữ thần tổng giám đốc hơi rối, cô đang an tĩnh ngồi trên ghế tổng giám đốc.

Hạ Kiến Quốc, người đang mặc võ đạo, đứng trước võ đài, kiên nhẫn hướng dẫn một nhóm đệ tử luyện võ.

Trong lúc mơ hồ, Hạ Kiến Quốc chỉ cảm thấy có gì đó không đúng... dường như có một hơi thở không thể giải thích được đang đến gần?

Ông ta quay đầu nhìn ra ngoài đại sảnh... đại sảnh vắng tanh... có vẻ rất yên tĩnh.

Lông mày Hạ Kiến Quốc khẽ cau lại... Chẳng lẽ là ông ta suy nghĩ quá nhiều?

Hạ Kiến Quốc khẽ lắc đầu, vô tình liếc mắt nhìn về phía cửa... Hừ!

Cả người ông ta lập tức chấn động!!

Chỉ thấy một ông già tóc bạc trắng đột ngột xuất hiện ở cổng!! Ông ta cứ như vậy xuất hiện ở cổng đại sảnh, lẳng lặng xuất hiện, không một tiếng động! Như thể hiện ra từ trong hư không!!

Hạ Kiến Quốc cho rằng mình bị lóa mắt, nên dụi mắt một cái thật mạnh!

Ngay sau đó, đồng tử của ông ta co rút kịch liệt!

Bởi vì thân ảnh của ông lão tóc trắng đã hóa thành dư ảnh!

Trong giây tiếp theo, ông lão tóc trắng đã xuất hiện ở trung tâm của đại sảnh!

"Tối qua anh đã làm gì? Sáng nay sao không tới đón tôi?" Lê Kim Huyên hỏi.

Trần Xuân Độ hơi sửng sốt một hồi, sau mới giải thích: "Chuyện đó... tối hôm qua, tôi cùng bạn bè tụ họp..."

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên vẻ nghi hoặc: "Tụ họp... Sau đó buổi sáng anh lái xe của Tôn Giai Giai, cùng nhau đi làm hả? Còn cùng nhau tới trễ nữa hả?"

Nghe đến đây, tim Trần Xuân Độ hẫng đi một nhịp... chuyện này... sáng nay anh đã cố ý vòng qua Tôn Giai Giai, đi một thang máy khác để đến phòng làm việc... nhưng không ngờ vẫn bị người phụ nữ Lê Kim Huyên này phát hiện... tai mắt của người phụ này ở công ty cũng quá rộng mà!

"Chuyện này... chuyện này, tôi có thể giải thích... sáng nay Tôn Giai Giai gọi điện cho tôi, nói xe bị hỏng... tôi mới vội vàng đến sửa xe hộ... sau khi sửa xong cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, vì vậy... chúng tôi đều đến công ty muộn..." Trần Xuân Độ gãi đầu giải thích... Rõ ràng lời giải thích của anh nghe rất ngớ ngẩn, đến chính anh cũng cảm thấy không ổn.

Ánh mắt của nữ thần Lê Kim Huyên ngưng tụ lại, chất giọng từ tính vang lên: "Được rồi, anh ra ngoài đi, tôi muốn làm việc."

Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, con hổ cái này... hôm nay có vẻ hơi kỳ quái? Nhưng anh cũng không dám ở lại lâu hơn... thận trọng rời khỏi văn phòng...

Sau Trần Xuân Độ rời đi, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lập tức biến mất, thay vào đó là hơi thở tức giận!

Bàn tay ngọc ngà nắm chặt cây bút trong tay, cô tức giận nói: "Khốn khiếp... thật sự coi tôi là kẻ ngu sao? Xe hỏng sao không gọi điện cho tiệm sửa xe, gọi cho anh làm gì? Đồ khốn! Đồ không biết xấu hổ!"

Lê Kim Huyên giận đến mức phong thái nữ thần tổng giám đốc cũng hoàn toàn biến mất, giống như một người phụ nữ đanh đá đang ghen tuông. Cảnh tượng này thật khiến người ta phải kinh ngạc.

...

Võ quán thành phố T

Các đệ tử đang luyện võ trong hội trường, trải qua sóng gió lần trước... các đệ tử càng ý thức được khuyết điểm của bản thân nên ai nấy đều tăng cường luyện võ, chăm chỉ hơn trước rất nhiều.