Chàng Rể Phế Vật

Chương 69: Thân phận thật sự!




Sau khi Trần Xuân Độ rời khỏi văn phòng, hai tay Lê Kim Huyên khoanh trước ngực, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần đi khuất của Trần Xuân Độ, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Trinh Tuyết liếc nhìn Lê Kim Huyên vẫn đang còn giận dữ chưa nguôi, khẽ nói nhỏ: "Có khách không hẹn trước nhưng cứ đòi gặp cô."

“Ai?” Lê Kim Huyên cau mày, cô không biết vì sao, lần này bị Lâm Trinh Tuyết quấy rầy, trong lòng sinh ra một loại cảm giác dao động hiếm khi có, tràn đầy tức giận.

“Mấy vị khách đó nói... là người nhà của cô.” Khuôn mặt thánh thiện như thiên thần của Lâm Trinh Tuyết lộ ra vẻ do dự, kỳ lạ nói.

“Người nhà?” Lê Kim Huyên nhướng mày suy nghĩ một lúc, dường như nghĩ ra được điều gì đó thì ngay lập tức khẽ nhíu mày.

“Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.” Lê Kim Huyên đuổi Lâm Trinh Tuyết đi ra ngoài, đứng trên đôi giày cao gót, đi đến bên cạnh cửa sổ sát sàn, nhìn những chiếc xe màu đen đang đậu trước cửa cao ốc Lê Thị, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp đột nhiên nảy sinh sự rối rắm.

Lâm Trinh Tuyết bước ra khỏi văn phòng, chưa đi được mấy bước thì từ phía sau lưng truyền đến một giọng nói đầy lưu manh: "Thư ký Lâm vừa rồi nói gì với Lê tổng vậy?"

Lâm Trinh tuyết dừng bước, quay lại thì nhìn thấy Trần Xuân Độ đang dựa vào góc tường với điếu thuốc trong miệng.

“Ngài Trần, công ty có quy định không được hút thuốc.” Mùi khói sặc sụa lan ra, Lâm Trinh Tuyết khẽ cau mày, vội vàng che mũi với miệng lại.

“Quy định của công ty có hiệu lực với mấy cô, nhưng lại không có hiệu lực với tôi.” khóe miệng Trần Xuân Độ cong lên, cúi người trước mặt Lâm Trinh Tuyết, cười nói: “Lâm Trinh Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

“Bên ngoài công ty, có một nhóm người khăng khăng muốn gặp cô Lê, trông như bọn họ đến đây với ý đồ không tốt.” Lâm Trinh Tuyết liếc nhìn bốn phía xung quanh, hạ giọng nói.

“Đến với ý không tốt sao?” Trần Xuân Độ cảm thấy đột nhiên hơi lạnh sống lưng, trong mắt lóe lên ý tứ sâu xa.

“Tôi hiểu rồi, Thư ký Lâm à, mùi nước hoa của cô… thơm lắm đấy.” Trần Xuân Độ đi tới thang máy, chưa đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, mở miệng nói mấy lời hàm ý sâu xa.

"Hả..." Khuôn mặt thuần khiết như thiên thần của Lâm Trinh Tuyết đột nhiên cứng đơ lại, ngây người nhìn bóng lưng đang rời đi của Trần Xuân Độ, một lúc lâu cũng chưa có phản ứng lại.

Qua một lúc lâu sau, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Trinh Tuyết mới đột nhiên đỏ bừng.

Ở lối vào của tòa cao ốc Lê Thị, trong một chiếc xe hơi màu đen, Lê Hồng với Lê Thần Vũ đang ngồi trong đó, vẻ mặt của Lê Hồng rất bình tĩnh, Lý Thần Vũ ngồi bên cạnh thì vô cùng thờ ơ.

Hai nhân viên bảo vệ ở cửa ngăn cản cô cả và cô hai của nhà họ Lê thì bất ngờ cô cả giơ tay lên tát một cái vào mặt nhân viên bảo vệ!

“Thứ không biết sống chết, ngay cả tôi cũng dám ngăn cản!” Cô cả quát mắng, đám bảo vệ ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ, mặc dù vẫn đứng chặn trước cửa toà cao ốc Lê Thị, nhưng lực của họ đã yếu đi rất nhiều.

“Đúng vậy, tôi đã nói với mấy anh là chúng tôi họ Lê, họ Lê đó có nghe thấy không hả? Kêu Lê Kim Huyên ra gặp chúng tôi!” Cô hai lớn tiếng nói thêm vào.

“Xin lỗi, chúng tôi không nhận được thông báo, hai vị không được phép vào.” Bảo vệ liên tục xin lỗi, nhưng tính chuyên nghiệp rất cao nên vẫn luôn kiên quyết ngăn cô cả và cô hai ở bên ngoài.

Ngay sau đó, rất nhiều người đã tập trung ở lối vào của tòa cao ốc Lê Thị, sôi nổi ồn ào xem đến náo nhiệt.

Đúng lúc này, đám đông ồn ào đang chen lấn xô đẩy đó đột nhiên giản ra hình thành một con đường.

Phía cuối con đường có một bóng người xinh đẹp đứng ở đó, trong nháy mắt thu hút vô số sự chú ý.

Cô cả liếc nhìn vóc dáng lồi lõm thu hút người khác của Lê Kim Huyên, hừ lạnh một tiếng, tự lẩm bẩm một mình: "Hồ ly tinh."

Lê Kim Huyên bước tới, liếc nhìn cô cả và cô hai một cái, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

“Kim Huyên, chúng ta đặc biệt tới đây tìm con.” Lúc này, Lê Hồng bước ra khỏi chiếc xe màu đen rồi đi về phía Lê Kim Huyên.

“Ông nội dẫn nhiều người đến công ty cháu làm gì vậy?” Mặc dù vẻ mặt của Lê Kim Huyên đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẻ cảnh giác trong đôi mắt đẹp ấy vẫn chưa buông xuống.

Nhóm người này trước đó đã định chiếm lấy tập đoàn Lê Thị, vậy thì giờ phút này có thể đem chuyện tốt gì đến chứ.

Tập đoàn Lê Thị do cô và Lê Duy Dương một tay thành lập, sau bao nhiêu cố gắng bỏ ra vô số tâm huyết, Lê Kim Huyên đương nhiên sẽ không đồng ý giao cho người khác.

“Ở đây không thích hợp để nói.” Lê Hồng nhìn quanh một chút rồi lên tiếng.

Lê Kim Huyên liếc nhìn đám người kia, nói: "Trong công ty có phòng họp, chúng ta vào phòng họp rồi nói."

Sau khi cả nhóm người vào phòng họp, Lê Hồng nhìn quanh bốn phía rồi mỉm cười: "Kim Huyên, ngài Trần đâu?"

Lê Kim Huyên rót một chén trà cho Lê Hồng, tức giận nói: "Anh ta, không biết đã đi đâu rồi."

“Ông nội, cứ gọi thẳng tên anh ấy, không cần gọi anh ấy là ngài Trần đâu.” Lê Kim Huyên nói với giọng nhẹ nhàng.

Lê Hồng lắc đầu, Lê Kim Huyên làm sao có thể biết tại sao ông ta đối với Trần Xuân Độ kính trọng như vậy.

Nếu Lê Kim Huyên biết một phần nào đó, chắc chắn sẽ không bao giờ có thái độ này với Trần Xuân Độ.

"Kim Huyên, cháu vẫn còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện." Lê Hồng chậm rãi nói: "Lần này, chúng ta đến đây là vì ngài Trần."

“Vì chuyện khám bệnh vừa nãy sao?” Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, lông mày khẽ cau lại.

Lê Hồng gật đầu, Lê Kim Huyên chìm vào yên lặng, đôi môi đỏ mọng cắn chặt hàm răng, trong lòng hận không thể đem Trần Xuân Độ chặt thành từng khúc!

Nếu hồi đó anh không huênh hoang thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

“Kim Huyên, cháu có thể gọi nó đến đây không?” Lê Hồng hỏi.

Lê Kim Huyên lắc đầu, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ quyết đoán: "Ông nội, nếu ông muốn mắng thì hãy mắng cháu đi."

"Mắng cháu?" Lê Hồng sửng sốt một chút: "Tại sao lại mắng cháu? Ông còn muốn khen các cháu nữa đó chứ. Nếu không có các cháu cố gắng xoay chuyển tình thế, nhà họ Đường nhất định đã đi đời rồi!"

“Khen?” Lê Kim Huyên sững sờ, một người từ trước đến nay vốn dĩ lạnh lùng thông minh như cô, giờ phút này lại hoàn toàn không phản ứng kịp, tại sao Lê Hồng lại khen anh ấy?

“Chúng cháu không có cố gắng xoay chuyển tình thế, ông nội, ông có nhầm lẫn gì không?” Lê Kim Huyên lộ vẻ kinh ngạc.

"Không có nhầm lẫn, nếu không nhờ đơn thuốc do ngài Trần kê đơn thì Đường Đức hoàn toàn không có hy vọng." Lê Hồng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Kim Huyên, cháu với ngài Trần thực sự đã giúp chúng ta rất nhiều, không có hai đứa thì Đường Đức vẫn sẽ không tin tưởng ta."

Lê Kim Huyên sững sờ! Trước giờ bản thân vẫn cứ luôn khiển trách Trần Xuân Độ không có bản lĩnh mà cứ ôm lấy chuyện không làm được.

Rõ ràng là không hiểu biết y học, nhưng lại cứ muốn giả vờ là mình hiểu!

Nhưng mà bây giờ, Lê Hồng nói với cô rằng một căn bệnh mà vô số bác sĩ chuyên môn hàng đầu chữa trị không được, Trần Xuân Độ tiện tay viết ra đơn thuốc thế mà đã cứu sống được Đường Đức!

Không phải Lê Hồng hay Lê Thần Vũ làm nên chuyện này, mà là một đứa con rể nhà họ Lê thấp hèn bị người ta khinh thường!

Lê Kim Huyên không tin, tất cả những chuyện này đều quá phi lý, khiến cô có chút choáng váng...

“Ông nói là chính đơn thuốc của Trần Xuân Độ đã cứu Đường Đức, anh ta hiểu biết về y học sao?” Lê Kim Huyên không thể tin được mà hỏi Lê Hồng.

Lê Hồng cười gật đầu: "Nếu có thể viết đơn thuốc cứu người thì đương nhiên là không phải là không hiểu biết cái gì, hôm nay ông đến đây truyền đạt lời của Đường Đức, hơn nữa còn muốn trò chuyện với ngài Trần."

Sắc mặt Lê Kim Huyên hơi thả lỏng một chút: "Ông chờ một chút để cháu gọi anh ấy qua."

Lê Kim Huyên cúi đầu gửi một tin nhắn, một lúc sau, một cái đầu từ ngoài phòng họp ló vào, Trần Xuân Độ xuất hiện trước mặt Lê Kim Huyên, trìu mến hỏi: "Kim Huyên, tìm anh có chuyện gì sao?"

“Anh thật sự biết y thuật sao?” Lê Kim Huyên dùng đôi mắt đẹp nhìn Trần Xuân là, cất giọng lạnh lùng hỏi.

Trong lòng Trần Xuân Độ khẽ run lên, liếc nhìn nhà họ Lê trong phòng họp, nhếch mép cười: "Anh không biết y thuật, nhưng anh từng quen biết một bác sĩ già, ông ta từng chữa những căn bệnh tương tự như vậy, vì vậy anh đã nhớ lại viết ra đơn thuốc đó... hôm nay cũng chỉ là để thử vận may..."

“Anh không hiểu về y học, làm sao có thể chỉ xem qua thì ngay lập tức viết ra đơn thuốc?” Ánh mắt Lê Thần Vũ lạnh lùng, Trần Xuân Độ không có kiến thức y học, anh ta không tin!

“Tôi chỉ giúp mọi người hoàn thiện đơn thuốc, chứ tôi không viết đơn thuốc.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ hờ hững, không chút do dự liền đáp trả.

Cô cả với cô hai thở phào một hơi, tảng đá treo trong lòng ngay lập tức được đặt xuống.

Bọn họ lo lắng Trần Xuân Độ thật sự hiểu biết về y học, như vậy bọn họ nhất định sẽ không thể tiếp tục ở thành phố T, không còn chỗ dung thân!

May mắn thay, tên ở rể này không hiểu y thuật.

“Tôi nói rồi mà, anh ta chỉ là một tên lái xe, làm sao anh ta có thể biết y học.” Cô cả cười chế nhạo.

"Anh ta lái xe tốt thì cảm tạ trời đất rồi. Y học là một thứ vô cùng sâu sắc thâm thúy, may mà hôm nay anh ta tốt số, xông bừa đánh bậy mà tình cờ lại chữa khỏi bệnh, nếu không thì... hôm nay nhà họ Lê xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu mất thôi!" Sau đó cô hai nói.

Lê Hồng vẫy tay ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài.

Ngay cả Lê Kim Huyên cũng bị Lê Hồng mời ra.

“Ngài Trần, ngài có thể nói cho tôi biết thân phận thật của ngài không?” Đột nhiên, Lê Hồng nghiêm mặt nhìn Trần Xuân Độ.

Trái tim Trần Xuân Độ run lên, anh nhìn vào ánh mắt của Lê Hồng, đột nhiên sâu xa!