Trước khi Trần Xuân Độ bị đưa đi, anh còn quay đầu lại liếc nhìn Lê Kim Huyên đang đứng cách xa phòng làm việc, nở một nụ cười trấn an...
Trong phòng làm việc, trước khi Từ Tân Hải rời đi, ông ta nhìn chằm chằm Tô Loan Loan bằng ánh mắt đầy thâm thúy, sau đó chậm rãi rời đi... ông ta có một loại linh cảm không tốt... Người phụ nữ này... Thật không đơn giản chút nào! Nhưng ông ta không thể gây chuyện vào lúc này được, hôm nay bắt được Trần Xuân Độ là may mắn, thời khắc mấu chốt không nên để xảy ra chuyện gì!
Xe cảnh sát ầm ầm chạy đi, chỉ để lại một tập đoàn Toàn Cầu đang hoảng sợ náo động...
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên như dại ra, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, lúc này cô hoàn toàn không biết phải làm sao.
Tô Loan Loan chậm rãi đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Lê Kim Huyên, cô không khỏi khuyên nhủ: "Yên tâm đi mà, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Đôi mắt xinh đẹp đang dại ra của Lê Kim Huyên ngước mắt lên nhìn Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan cười thâm thúy: "Tin tưởng tôi đi."
Trong nháy mắt, Lê Kim Huyên thừ người ra.
Lê Kim Huyên hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Trần Xuân Độ bị bắt cũng được mấy lần, lần nào anh ta cũng có thể được thả ra mà không xảy ra chuyện gì. Lần này, nhất định cũng sẽ ổn thôi! Lê Kim Huyên tự an ủi bản thân như vậy.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Lê Kim Huyên bắt đầu thay đổi, vào lúc này, tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức để tìm người! Chuyện đầu tiên là cô gọi cho cha mình...
Khi biết Trần Xuân Độ gặp chuyện không may, Lê Duy Dương vô cùng sửng sốt, lập tức huy động mọi nguồn lực, địa chỉ liên hệ ở thành phố T, trực tiếp thuê toàn bộ luật sư của một công ty luật nổi tiếng, nhất định phải đưa Trần Xuân Độ ra ngoài nhà giam!
…
Hơn mười chiếc xe cảnh sát đang nhấp nháy ánh đèn, đang rít gào dẫn đường, chạy như bay về phía đồn cảnh sát...
Trần Xuân Độ bị giam trong một chiếc xe tù, tay và chân đều bị còng lại, nhưng khuôn mặt của anh ta vẫn bình tĩnh lạ thường. Nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe... Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên một nụ cười phức tạp thâm trầm... Có vẻ như ở thành phố T này, có rất nhiều người tự mình đi tìm đường chết nhỉ...
Xe cảnh sát chạy đến cục cảnh sát, Trần Xuân Độ bị mười mấy tên cảnh sát trói lại áp giải vào cục. Anh bị giam thẳng vào phòng giam, sau đó từng tầng nhốt lại! Có hơn mười mấy tên cảnh sát canh giữ trực tiếp trước cửa phòng giam!
Trần Xuân Độ bị giam trong nhà giam cả ngày... Giữa trưa không có ăn cơm trưa nên anh cứ như vậy mà đói bụng, đói nguyên một ngày... Cho đến chiều tối, anh mới được sắp xếp đưa vào phòng thẩm vấn.
Hơn chục tên cảnh sát áp chế, đưa anh vào nhà giam, rồi hung hăng đẩy anh xuống ghế thẩm vấn trong phòng giam, vài sợi dây xích trói chặt anh lại, khiến anh không thể nào nhúc nhích được. Chỉ nhiêu đây thôi vẫn không đủ, hai cảnh sát được trang bị súng ống đứng ngay phía sau Trần Xuân Độ để đề phòng anh đột nhiên bạo động tấn công.
Trần Xuân Độ nhìn thấy cảnh đó, không khỏi bật cười chế giễu: "Tôi nói các người... Có cần phải làm tới vậy hay không?"
"Ít nói nhảm đi! Thành thật một chút!" Hai cảnh sát phía sau quát lên, mang theo vô vàng nghiêm túc!
Trần Xuân Độ nhàn nhạt lắc đầu... Nếu anh muốn trốn thoát, chỉ dựa vào mấy sợi dây sắt đơn thuần này... Sao có thể giữ được anh chứ? Năm đó, anh có thể nghênh ngang bước ra khỏi nhà tù nghiêm mật nhất nước Nga... Còn cái cục cảnh sát nhỏ như con kiến này cũng có thể vây khốn một Long Vương như anh sao?
Một lúc sau, đội trưởng Từ Tân Hải, đi cùng với một người đàn ông trung niên, chậm rãi bước vào phòng thẩm vấn.
Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, chậm rãi nhìn chằm chằm về phía Trần Xuân Độ: "Mày là Trần Xuân Độ à?"
Trần Xuân Độ liếc ông ta một cái: "Ông là vị nào?"
“Lạc Quán Trung.” Người đàn ông trung niên chậm rãi trả lời, sau đó ngồi xuống trước đài thẩm vấn.
Nghe được thân phận của ông ta, Trần Xuân Độ hơi nheo mắt lại, mang theo ý tứ hàm xúc... Cục trưởng?
"Hóa ra là cục trưởng Lạc à. Nghe danh đã lâu, nghe nói cục trưởng Lạc có quan hệ rất tốt với Vương Vô Địch nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu..." Trần Xuân độ thâm thúy nói, khóe miệng có chút giễu cợt.
Vẻ mặt của Lạc Quán Trung đột nhiên thay đổi, ông ta hung hăng đập bàn!
"Láo xược, Trần Xuân Độ, mày phạm trọng tội lại còn dám mở miệng nói lời bẩn thỉu như vậy!"
Trần Xuân Độ khinh thường cười: "Cục trường Lạc, đừng có kích động mà, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi, cho dù bị tôi nói trúng thì cũng không có chuyện gì đâu, bình tĩnh nào..."
Trong lòng Lạc Quán Trung chợt nhảy dựng! Ông ta của lúc này, ban đầu là tới thẩm vấn Trần Xuân Độ, kết quả lại bị cái thằng Trần Xuân Độ này uy hiếp đe dọa...Sắc mặt của ông ta vô cùng khó xem, mang theo lửa giận vô hình.
"Trần Xuân Độ, hôm nay mày không tránh khỏi cái chết đâu!" Giọng nói Lạc Quán Trung lạnh lẽo vô cùng, chậm rãi nói ra.
"Không sao hết, chết thì chết thôi, dù gì tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, sống chết của tôi không quan trọng." Trần Xuân Độ bình tĩnh cười nói, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Cục trưởng Lạc, nhưng mà trước khi tôi chết ông phải đưa ra đầy đủ chứng cứ xác thực để tôi xem thử xem rốt cuộc thì ông có chứng cớ gì có thể chỉ chứng được tôi?"
Nụ cười của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh và lạnh nhạt... Tất cả thủ đoạn của anh đều đã tiêu hủy không còn dấu vết... Không có manh mối nào chỉ về phía anh cả... Mấy tên cảnh sát này trên miệng không ngừng nói về chứng cứ, vậy chứng cứ từ đâu ra??
Trần Xuân Độ là một chiến sĩ bước ra từ gió tanh biển máu, không ai biết những điều này hơn anh, không ai biết các kỹ thuật chống manh mối và ngăn cản dấu vết theo dõi tốt hơn anh... Nếu anh muốn, không ai trên thế giới này có thể tìm thấy được anh cả... Anh có thể giết người một cách vô hình...Có thể lặng im không một tiếng động rời khỏi vòng vây chặt chẽ... Vì vậy, Trần Xuân Độ rất tò mò về cái gọi là bằng chứng mà Lạc Quán Trung đã nói, đến tột cùng là cái chứng cớ gì có thể chỉ chứng anh?
Lạc Quán Trung hung hăng đập bàn, ném một xấp tài liệu dày cộp lên bàn!
"Đây đều là bằng chứng phạm tội của mày! Hôm nay tao xem coi mày còn ngụy biện thế nào nữa!"
Vẻ mặt của đội trưởng cảnh sát Từ Tân Hải cũng vô cùng ngưng trọng, sự việc hôm nay vô cùng nghiêm trọng, là vụ trọng án lớn nhất trong đời mà gã gặp phải! Nếu Trần Xuân Độ này thực sự là kẻ sát nhân hàng loạt... Thì những vụ giết người rất nghiêm trọng vài tháng trước cuối cùng cũng sẽ được đưa ra ánh sáng!
Lạc Quán Trung trực tiếp lật xem đống tư liệu dày cộp, trong đó ghi lại chi tiết tội ác giết người của Trần Xuân Độ! Rất nhiều vụ giết người đẫm máu được liệt kê theo thứ tự từ đầu đến ngọn!
Khi nghe thấy đống vụ án này, đôi mắt Trần Xuân Độ hơi nheo lại...
Nhìn đống tài liệu dày cộp trong tay Lạc Quán Trung, khóe miệng Trần Xuân Độ cong lên... Cuối cùng thì anh cũng đã đoán được đáp án rồi...
“Cục trưởng Lạc, những tư liệu này chỉ là suy đoán, ông có bằng chứng xác thực không?” Trần Xuân Độ cười hỏi.
Vẻ mặt của Lạc Quán Trung thay đổi, ông ta đập mạnh xuống bàn: "Những bằng chứng này đủ để suy ra động cơ cùng với hiềm nghi phạm tội của mày, mấy thứ này có thể định tội được mày rồi!"
Nghe đến đây, Trần Xuân Độ mỉm cười...
"Tôi nói này Cục trưởng Lạc, ông sẽ không bắt nạt một người ngoài không hiểu pháp luật như tôi chứ? Điều 77 của Hiến pháp nước C... Trước khi có bằng chứng xác thực, không thể kết tội một cách cứng nhắc, cần bổ sung thêm manh mối... Nhân chứng...Vật chứng...Cục trưởng Lạc, những hiến pháp này, chắc ông còn biết rõ hơn tôi chứ?" Trần Xuân Độ cười hỏi.
Huh! Nghe được mấy câu này của Trần Xuân Độ, sắc mặt của Lạc Quán Trung lạnh xuống! Ông ta không nghĩ tới...Cái tên Trần Xuân Độ này...Lại có thể quen thuộc với hiến pháp nước C như thế?? Có thể nói không sai một chữ nào?
Sắc mặt Đội trưởng đội cảnh sát Từ Tân Hải ngồi một bên cũng nhưng trọng hẳn lên! Cái tên Trần Xuân Độ này đúng là rất quỷ dị thâm sâu! Một người bình thường như thế...Vậy mà có thể hiểu hết điều lệ hiến pháp của nước C như vậy?? Mục đích của anh ta là cái gì?? Cái này...Quá mức đáng sợ rồi!