Chàng Rể Phế Vật

Chương 641: Chấp hành gia pháp




"Không phải ông muốn gặp tôi sao?... Tôi tới rồi đây, ông có gì muốn nói không?!" Ông cụ tay cầm súng, chân bước từng bước nặng nề về phía phòng khách, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bác hai đang quỳ trên mặt đất.

Thân thể già nua của bác hai lại run lên, sắc mặt cũng tái đi, dập đầu mạnh về phía ông cụ Vương!

"Ông chủ... tôi có lỗi với ông... có lỗi với toàn bộ nhà họ Vương!" Giọng bác hai khàn cả đi, tự trách bản thân.

Ông cụ Vương dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bác hai, có thể cảm nhận được lửa giận trong người ông cụ... Sự việc ngày hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Vương, khiến cho toàn bộ nhà họ Vương bị liên lụy!

"Ông đi theo tôi nhiều năm như vậy, xử lý mọi việc cho nhà họ Vương, chẳng lẽ không biết đến hậu quả của việc ngày hôm nay sao?!!" Giọng nói của ông cụ Vương run lên vì tức giận.

Bác hai lại dập đầu mạnh trước mặt ông cụ, tiếng đầu đập xuống nền đất mạnh đến nỗi ai cũng nghe thấy!

Tất cả người trong nhà có mặt tại hiện trường đều im lặng đứng xem, không ai lên tiếng, phải nói là không ai dám lên tiếng mới đúng! Bởi vì lúc này, ông cụ... người có địa vị lớn nhất trong nhà họ Vương, đang nổi trận lôi đình!

"Ông chủ... tôi... tôi có ngày hôm nay là do nhà họ Vương tự tay bồi dưỡng, tôi tự thấy thẹn với lòng mình..." Giọng bác hai run lên, trên khuôn mặt già nua, một dòng lệ rơi xuống: "Năm đó, chính cụ cố đã cứu ba tôi, là nhà họ Vương đã cho chúng tôi một con đường sống... cái mạng này thuộc về nhà họ Vương... Ông chủ, hôm nay tôi làm chuyện có lỗi với nhà họ Vương... tôi nguyện lấy cái chết để tạ tội..."

Sắc mặt của ông cụ Vương tối sầm lại, nhìn chằm chằm bác hai, sau đó ông cụ lạnh lùng nói: "Được lắm! Nếu ông đã muốn lấy cái chết để tạ tội, tôi sẽ thành toàn cho ông!"

Ông cụ Vương đột nhiên giơ khẩu súng kiểu 54 trong tay lên, chĩa vào người bác hai!

Hiện trường một mảnh hỗn loạn! Đám con cháu trong nhà họ Vương nháo nhào thành một đoàn!

"Ông... không được... xin ông bớt giận! Bác hai chăm lo cho nhà họ Vương từ trên xuống dưới... tuy rằng đã phạm sai lầm lớn... nhưng... nhưng tội không đáng chết..." Một đứa cháu trong nhà không đành lòng, cuối cùng cũng dè dặt đứng lên khuyên can.

"Cút!" Ông cụ Vương quát một tiếng chói tai, mắng cho đứa cháu kia phải lùi về phía sau ba bước.

Cùng lúc đó, một chiếc Audi A8 phanh gấp dừng trước cửa biệt thự nhà họ Vương!

Gia chủ nhà họ Vương, Vương Minh Thành, sốt sắng xuống xe, ngay lập tức lao vào trong sân!

Ngay sau khi Vương Minh Thành lao vào nhà... một chiếc Audi A6 cũng phóng tới, thắng phanh, đỗ ngay trước cửa biệt thự! Một thanh niên điển trai, trầm ổn, lao xuống xe, là cậu chủ của nhà họ Vương, thế hệ trẻ của nhà họ Vương, Vương Văn Hạo!

Vương Văn Hạo không kịp đóng cửa xe, đạp giầy chạy thẳng vào bên trong!

Trong phòng khách nhà họ Vương, khẩu súng của ông cụ Vương đang chĩa vào người bác hai. Không khí xung quanh trở nên đặc quánh, nặng nề!!

Ông cụ trực tiếp mở khóa an toàn của khẩu súng, ngón tay bóp cò súng!

"Ba, xin hãy nương tay!" Đột nhiên một giọng nói sốt sắng vang lên từ bên ngoài!

Chủ nhà Vương Minh Thành vô cùng lo lắng chạy vào trong phòng khách: "Ba! Đừng làm thế, xin ba bớt giận!!"

Ông cụ Vương dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm đứa con trai mình: "Hôm nay không ai có thể thuyết phục được tôi! Gia có gia quy, bất luận là ai... đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng... trừng trị bằng gia pháp!"

Vương Minh Thành chạy tới chỗ ba mình với vẻ mặt nghiêm trọng, cố gắng lấy khẩu súng trong tay ông cụ... nhưng lại bị ông cụ nghiêm khắc đẩy ra!

"Cút ngay! Nếu hôm nay anh dám ngăn cản tôi, tôi sẽ cho người khác làm thay anh cái chức chủ nhà này!"

Không khí đột nhiên trở nên rét lạnh! Toàn bộ những người có mặt im phăng phắc! Đám con cháu trong nhà không ai dám lên tiếng! Hôm nay, ông cụ... thực sự nổi giận rồi!

"Ông nội! Xin ông nương tay!!" Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên bên ngoài phòng khách!

Lúc này, Vương Văn Hạo cũng chạy tới, đứng ngăn trước mặt ông cụ Vương!

"Ông nội, xin ông bớt giận! Bác hai tuy rằng phạm tội lớn nhưng mấy chục năm qua, mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Vương đều nhờ có bác ấy lo liệu. Nếu không có bác hai, nhà họ Vương chúng ta sợ rằng đã sớm hỗn loạn, ông nội, xin ông giơ cao đánh khẽ!" Vương Văn Hạo nghiêm túc khuyên can!

Hôm nay nhà họ Vương xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu quản gia nhà cũng xảy ra chuyện, sợ rằng nhà họ Vương sẽ loạn mất! Về tình về lý đều phải ngăn cản!

Sắc mặt ông cụ Vương bất định, nhưng trong mắt vẫn còn lửa giận!

Bác hai quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng, dập đầu mạnh trên nền đất: "Là tôi đáng chết... tôi đáng chết... ông chủ... cậu chủ, hai người không cần ra mặt cứu cái mạng này, là tôi có lỗi với nhà họ Vương..."

Ông cụ Vương vẫn cầm súng trên tay, không nói một lời, hôm nay... nhà họ Vương xảy ra việc lớn như vậy, ảnh hưởng quá lớn! Cơn giận này của ông ta, làm sao có thể dập tắt ngay được?!

"Liệp Ưng là phương thức sát phạt bí mật của nhà họ Vương! Không có mật lệnh, tuyệt đối không được điều động! Ông lại tự tiện ra lệnh khi chưa được cho phép, khiến Liệp Ưng chết... Bây giờ nhà họ Vương rơi vào thế bị động... danh tính của Liệp Ưng bại lộ, nếu bị nhà nước phát hiện... cả nhà họ Vương sẽ phải gánh chịu tai họa khôn lường! Tội của ông chết ngàn lần cũng đáng!" Ông cụ Vương vô cùng tức giận, khẩu súng trong tay nãy giờ vẫn không hạ xuống, nhắm thẳng về phía bác hai!

Người cháu trai Vương Văn Hạo chạy đến bên ông nội, nghiêm túc khuyên ngăn: "Ông nội, hôm nay nhà họ Vương gặp họa, lúc này... nếu trong nhà còn tiếp tục xảy ra chuyện... sẽ loạn cả trong lẫn ngoài! Trong nhà không thể không có bác hai lo liệu!"

Nghe vậy, khẩu súng trong tay ông cụ Vương dần dần hạ xuống.

"Ông nội, bác hai có tội, nhưng tội không đáng phải chết... Điều chúng ta phải làm bây giờ là tìm xác của Liệp Ứng càng nhanh càng tốt, sau đó tiêu hủy nó! Đồng thời tra ra tất cả manh mối liên quan đến Liệp Ưng, sau đó, dù cho các cơ quan liên quan nghi ngờ chúng ta cũng không tìm ra được bằng chứng!" Vương Văn Hạo nghiêm túc nói!

Ánh mắt của ông cụ Vương tụ lại thành một điểm, rồi đột nhiên ông ta nâng súng lên, nổ súng "đoàng" một cái!

Một viên đạn bay ra, bắn thẳng về phía tai trái của bác hai, máu tươi bắn tung tóe!

"Hôm nay, tạm thời tha cho cái mạng của ông! Cút!" Giọng nói ông cụ Vương vừa tức giận vừa lạnh lùng!

Bác hai không hề phản kháng lại, lập tức dập đầu xuống đất mấy cái... sau đó mới ôm tai, được người hầu đỡ đứng dậy.

Người hầu cẩn thận dìu bác hai ra khỏi phòng khách... Hôm nay, bác hai cuối cùng đã giữ được tính mạng nhờ sự thuyết phục, cầu xin của Vương Văn Hạo...

Trong phòng khách, mọi người vẫn im lặng, không dám thở ra một tiếng.

Vương Văn Hạo liếc nhìn bọn họ, nói: "Mọi người cũng mau về đi."

Một đám con cháu trong nhà nghe vậy liền nhanh chóng rời khỏi phòng khách...

Giờ đây chỉ còn lại ông cụ Vương, Vương Minh Thành, chủ nhà họ Vương, và Vương Văn Hạo ở lại phòng khách.

Ông cụ Vương nhìn chằm chằm Vương Văn Hạo, chậm rãi nói: "Văn Hạo, cháu có biện pháp gì không?"

Sắc mặt Vương Văn Hạo trở nên nghiêm túc, anh ta trịnh trọng nói: "Trước tiên, nhanh chóng phái người đến thành phố T, tìm xác của Liệp Ưng, tiêu hủy chứng cứ... Thứ hai, xóa sạch mọi manh mối liên quan đến Liệp Ưng... bao gồm tất cả những người liên quan đến anh ta...!"

Ông cụ Vương nhìn anh ta chằm chằm: "Ý cháu là giết người diệt khẩu?"

Vương Văn Hạo chậm rãi gật đầu: "Chỉ cần là người dính líu đến Liệp Ưng, phải giết sạch!"

Ông cụ Vương im lặng hồi lâu mới gật đầu, nói: "Được rồi, mọi chuyện cứ giao cho cháu đi!"

"Dạ vâng, ông nội!" Vương Văn Hạo khom người nhận lời.