Chàng Rể Phế Vật

Chương 628: Nữ thần táo bạo




Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngưng lại, không hề lảng tránh chút nào, trực tiếp nói thẳng: “Hội trưởng La, ngài đây là đang uy hiếp tôi sao?"

La Hạo Nhiên cười thâm thúy: “Không tính là uy hiếp, chỉ là một lời nhắc nhở... Lê Kim Huyên, cô đang đi ở bên cạnh bờ, sao có thể không ướt giày? Có những lúc lùi một..." La Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã trực tiếp ngắt lời!

"Lùi cái mả cha nhà ông! La Hạo Nhiên, ông đứng nói chuyện không đau thắt lưng đúng không? Tính mạng của ông bị uy hiếp, ông có thể lùi bước được sao? Ít nói nhảm đi! Nghe mà ngứa tai!" Lời nói của Trần Xuân Độ bá đạo không gì sánh được, tràn ngập khí thế của lưu manh!

Giờ khắc này, Lê Kim Huyên cảm thấy đồng tình với quan điểm của Trần Xuân Độ trước nay chưa từng có. Hiện tại đột nhiên cô cảm thấy Trần Xuân Độ ở bên cạnh còn rất đẹp trai? Ít nhất là ở thời điểm này...

Sắc mặt La Hạo Nhiên lập tức biến sắc, trở nên vô cùng xấu xí!

Trần Xuân Độ nói chuyện rất lớn, ngay cả mấy người khách chung quanh cũng có thể nghe được! Bọn họ mở to hai mắt mà nhìn, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tình cảnh này!

"Trời ơi! Người kia... muốn đối nghịch với trời hả! Ngay cả với hội trưởng La mà cũng dám ăn nói như thế?"

"Trâu thật, giằng co với hội trưởng La ngay trước mặt mọi người... Đây quả thực là tự tìm đường chết mà!"

Toàn bộ đám người đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt người nào cũng mang vẻ ngơ ngẩn và thương hại đồng tình! Sợ là... người kia sắp xong đời rồi! Ở cái Thành phố T này, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với hội trưởng La! Hội trưởng La là hội trưởng thương hội thành phố T... Ai mà không biết thân phận và thủ đoạn của ông ta? Đó chính là nhân vật mà hắc bạch đều có liên quan! Người như vậy... gần như là một tồn tại có thể mặc sức tung hoành ở Thành phố T!

"Được! Được! Người trẻ tuổi này, cậu thật can đảm." La Hạo Nhiên chậm rãi phun ra mấy chữ... Sắc mặt ông ta cũng trở nên thâm thúy phức tạp, giống như mang theo khí tức đáng sợ, lạnh lùng uy hiếp: “Tôi đã nói rồi, ở Thành phố T này... có đôi khi so với hắc đạo, bạch đạo lại càng không phân rõ phải trái..."

Trần Xuân Độ nở nụ cười, thản nhiên bình đạm mà nói: “La Hạo Nhiên, bớt nói mấy lời uy hiếp kiểu này đi. Cái gì mà hắc đạo bạch đạo, ông cứ tùy ý gọi ra. Một người tới ông đây đánh một, một đám tới ông đây đánh một đám!"

Giọng nói của Trần Xuân Độ bá đạo không gì sánh được, khiến toàn trường kinh sợ!

Toàn thể đám người ở đây đều khiếp sợ ngơ ngác, sững sờ nhìn gã đàn ông không sợ trời không sợ đất này! Đây... đây còn là người sao? Anh ta không sợ chết sao? Trong lòng mỗi người đều đang suy đoán điên cuồng! Tất cả mọi người đều bị lời nói không sợ chết của Trần Xuân Độ doạ cho kinh hãi!

Sắc mặt La Hạo Nhiên biến đổi nhiều lần: “Lê Kim Huyên, trông chừng chó của cô." Ông ta lạnh lùng phun ra một câu, sau đó trực tiếp xoay người rời đi. Bước chân cực kỳ nặng nề, có thể tưởng tượng được lúc này ông ta phẫn nộ đến nhường nào!

Sắc mặt Lê Kim Huyên ngưng lại, hô lớn về phía thân ảnh của La Hạo Nhiên vừa mới rời đi: “Thật ngại quá, hội trưởng La, ngài mắt chó coi thường người khác rồi, anh ấy là bạn của tôi."

Hít! Nghe thấy lời này, một đám khách mời ở nơi đây kinh hãi lần thứ hai! Lê Kim Huyên nói vậy... là có ý gì? Cô vì người đàn ông này... mà dùng chiêu gậy ông đập lưng ông... châm chọc hội trưởng La mắt chó coi thường người khác sao? Nói cách khác... cô đang gián tiếp mắng La Hạo Nhiên là chó?

Bước chân của La Hạo Nhiên bất chợt dừng lại, có thể thấy lúc này thân thể của ông ta đang run rẩy! Có thể tưởng tượng được lúc này, vị hội trưởng thương hội thành phố T tiếng tăm lừng lẫy phẫn nộ đến mức nào!

Tại một góc trong phòng tiệc, Tiết Nghĩa bưng ly rượu, đôi mắt xuyên qua đám đông nhìn thẳng đến một màn này... Khóe miệng anh ta nhếch lên tạo thành một độ cong chứa đầy ý tứ, Lê Kim Huyên này... thật thú vị.

Trần Xuân Độ kéo cánh tay của Lê Kim Huyên, nhẹ nhàng tiến đến bên tai cô, dịu dàng nói: “Kim Huyên, cảm ơn em đã bảo vệ anh... "

"Không cần cảm ơn, tôi không phải vì anh... Anh đừng nghĩ nhiều..." Lê Kim Huyên miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo giải thích, ánh mắt của cô có chút né tránh, trong lòng cũng hơi ngổn ngang.

Trần Xuân Độ mỉm cười, lại tiến đến gần cô hơn, hầu như sắp dán vào lỗ tai của cô: “Em là vì anh, anh biết..."

Vành tai của Lê Kim Huyên bị nhiệt độ của anh làm cho hơi nhột, trong lòng lại càng loạn hơn... Cô hơi nhún vai, theo bản năng muốn tránh khỏi Trần Xuân Độ...

Thế nhưng, Trần Xuân Độ lại đột nhiên há mồm, thừa dịp cô không chú ý, trực tiếp hôn lên một cái, chạm vào gò má trắng nõn của Lê Kim Huyên!

"Aa... anh... anh làm gì thế?" Lê Kim Huyên nũng nịu thốt lên, thân thể mềm mại giống như bị điện giật, rùng mình một cái... Bỗng nhiên cô hoảng loạn đẩy Trần Xuân Độ ra, gương mặt lập tức ửng đỏ!

Trần Xuân Độ liếm môi một cái, dường như trong lòng còn đang tưởng niệm lại dư vị của một giây đồng hồ vừa rồi... Không thể không nói, gương mặt tuyệt mỹ như mài của Lê Kim Huyên quá mức tinh xảo, tinh xảo đến mức hầu như không thể xoi mói.

"Biến thái!" Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên tàn bạo trợn trừng nhìn anh, mang theo biểu tình giận dữ.

Trần Xuân Độ cười vô lại đi tới, càng thêm không chút kiêng kỵ mà ôm lấy vòng eo thon gọn của nữ thần!

Lê Kim Huyên thấy vậy, gương mặt nhất thời biến sắc. Cô nhấc giày cao gót lên hung hăng dẫm xuống đôi giày da của Trần Xuân Độ!

"Anh buông ra!" Nữ thần cực kỳ phẫn nộ! Cô không nghĩ tới anh lại quá đáng đến mức này!

Trần Xuân Độ cố nén cơn đau trên chân, trái lại càng thêm quá phận, dùng một tay ôm chặt Lê Kim Huyên vào trong lòng!

"Kim Huyên, phụ nữ không thể táo bạo như thế... sau này sẽ không ai thèm lấy..." Trần Xuân Độ cười vô lại nói.

"Phì... ai cần anh lo? Tôi có lấy chồng hay không thì liên quan gì đến anh?" Lê Kim Huyên thở phì phò nói: “Anh mau buông ra!"

"Thôi vậy... thật là không thú vị." Trần Xuân Độ cũng có chút hết chỗ nói, người phụ nữ này không hiểu tình thú gì cả.

Lúc này Trần Xuân Độ mới buông lỏng tay của Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ một cái, trong lòng đột nhiên dâng lên cơn giận dữ mãnh liệt! Tên khốn đáng chết này! Đồ đàn ông ngu ngốc!

Trong lúc tức giận, Lê Kim Huyên thở phì phò dứt khoát xoay người, đạp giày cao gót rời khỏi phòng tiệc!

Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng khêu gợi của Lê Kim Huyên, bất đắc dĩ cười cười, cũng theo sát cô ra khỏi phòng tiệc... Chính chủ Lê Kim Huyên cũng đã rời đi... Anh còn ở lại nơi này làm gì? Dù sao anh cũng đã ăn uống kha khá rồi.

Bên ngoài khách sạn Vạn Quốc, Lê Kim Huyên thở phì phò đạp giày cao gót đi tới, trực tiếp mở điện thoại di động gọi một chiếc xe taxi.

"Này Kim Huyên, chờ anh một chút." Trần Xuân Độ vô lại đi theo ra ngoài.

Lúc này Lê Kim Huyên còn đang nổi nóng, vốn không thèm để ý tới anh.

Trần Xuân Độ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lê Kim Huyên, thuận thế nắm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Kim Huyên, đừng nóng giận nữa."

"Anh buông ra cho tôi! Anh là tên lưu manh vô sỉ! Anh thích làm gì thì làm! Không liên quan gì đến tôi hết!" Sắc mặt Lê Kim Huyên vô cùng băng lãnh, hô hấp cũng có chút mất trật tự.

Trần Xuân Độ nắm trọn vòng eo của cô, ôm cô vào lòng thật chặt... Tập trung cảm nhận khí tức của nữ thần tuyệt mỹ động lòng người, mùi hương u lan ngọt ngào xông vào mũi.

Lê Kim Huyên muốn giãy dụa nhưng sức lực của Trần Xuân Độ lại lớn vô cùng, anh ôm cô thật chặt, hoàn toàn không để cho cô cơ hội vùng ra.

"Kim Huyên, đừng nóng giận, lần sau anh tuyệt đối sẽ không mang bộ dạng như vậy nữa..." Trần Xuân Độ ôm cô, chậm rãi giải thích.

Nghe anh nói, Lê Kim Huyên đang giãy dụa cũng dần dần thả lỏng…