Trần Xuân Độ vô cùng bá đạo, trực tiếp xé tấm thép của chiếc Buick ra... sau đó khom người, nhẹ nhàng duỗi tay đến chân và eo của Diệp Thái Linh, ôm ngang cả người cô ta rồi bế ra khỏi xe.
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay! Người xem nháo nhào vỗ tay tán thưởng Trần Xuân Độ, người hùng tay không xé tấm thép cửa xe.
Diệp Thái Linh được bế, khuôn mặt đẹp trắng bệch rối bời, thật lâu mới phản ứng lại: "Anh bỏ tôi xuống..."
Nhưng Trần Xuân Độ lại phớt lờ cô ta, trực tiếp mở cửa chiếc Maybach và đặt cô ta vào ghế phụ.
“Cô bị thương rồi.” Trần Xuân Độ mềm mỏng nói.
“Không cần anh quan tâm!” Diệp Thái Linh đang nói thì muốn xuống xe, nhưng vừa bước chân ra, cơ thể liền mềm nhũn ra và ngã nhào vào trong vòng tay Trần Xuân Độ...
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi nhăn lại, dường như đầu gối đã bị thương... rất đau, hoàn toàn không thể đi lại được.
Trần Xuân Độ đành chịu, cẩn thận đỡ cô ta trở lại ghế phụ: "Đừng ương bướng, tôi đưa cô đến bệnh viện."
Đúng lúc này, con chó con hoang chạy nhào tới chỗ Diệp Thái Linh, chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thái Linh như đang cảm ơn... lại giống như đang chào tạm biệt.
Diệp Thái Linh cố nén cơn đau trên người, nhìn con chó hoang bằng đôi mắt đẹp... trong lòng cô ta đột nhiên có chút không đành lòng...
Trần Xuân Độ thấy vậy, không nói không rằng liền đá nhẹ vào con chó hoang: "Ngớ ra đó làm gì? Mau lên xe đi, mày có chủ mới rồi."
Con chó hoang hơi ngẩn ra rồi ngẩng đầu mơ màng nhìn Trần Xuân Độ... sau đó nó lại quay đầu nhìn Diệp Thái Linh.
Diệp Thái Linh khẽ cắn răng, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ đồng tình. Cô ta khẽ gật đầu với con chó hoang.
Con chó hoang cắn cái đuôi nhỏ tỏ vẻ rất vui mừng, rồi nhảy bổ nhào vào trong ghế cạnh người lái của chiếc Maybach.
Trần Xuân Độ đóng cửa xe, sau đó trở vào trong xe, khởi động xe, lái chầm chậm chở Diệp Thái Linh đến bệnh viện gần đấy.
“Tại sao lại theo dõi tôi?” Trần Xuân Độ vừa lái xe, vừa bình tĩnh hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh tái mét, không nói gì. Cô ta dường như không muốn trả lời Trần Xuân Độ... Vốn dĩ, cô ta chỉ là một kẻ theo dõi, muốn theo dõi Trần Xuân Độ để tìm ra chút ít manh mối từ anh. Nhưng lúc này... theo dõi bị vạch trần... bản thân còn đang ngồi trong xe của kẻ tình nghi? Mối quan hệ này có chút lộn xộn... khiến Diệp Thái Linh không biết nên mở lời thế nào.
Im lặng một lúc lâu, Diệp Thái Linh đột nhiên nói: “Anh thành thật khai báo, rốt cuộc anh làm nghề gì?” Giọng Diệp Thái Linh lạnh như băng, như đang tra hỏi.
Trần Xuân Độ nghe vậy hơi sửng sốt, giải thích: "Tôi nói rồi, tôi là tài xế, tài xế riêng cho tổng giám đốc tập đoàn Lê thị."
Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh nhìn Trần Xuân Độ chăm chú, như muốn nhìn thấu anh.
"Anh không lừa được tôi."
Trần Xuân Độ lắc đầu bất đắc dĩ: "Cô không tin thì tôi cũng hết cách."
Chiếc Maybach chạy thẳng đến bệnh viện, Diệp Thái Linh cắn răng, muốn tự mình xuống xe... Nhưng đầu gối lại đau nhức... hoàn toàn không thể đi được.
Trần Xuân Độ lại bế cô ta lên, bế đi thẳng vào bệnh viện.
Trên đường đi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Diệp Thái Linh rối bời... Cô ta hoàn toàn không biết phải đối mặt với cảnh tượng này như thế nào... Vốn dĩ, đây là quan hệ giữa cảnh sát và nghi phạm... Nhưng vào lúc này... sao lại giống như đã trở thành một loại quan hệ khác? Tâm trạng cô ta vô cùng rối bời.
Vết thương của Diệp Thái Linh không tính là nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ. Da bị trầy xước nhẹ, đầu gối trái bị tổn thương khá nặng, cần phải tiến hành băng bó xử lý gấp.
Trần Xuân Độ cũng không có rời đi, cứ như vậy ngồi đợi bên ngoài phòng bệnh.
Trước mặt còn có con chó hoang đang ngồi.
Thời gian dần trôi qua, Trần Xuân Độ đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ... đã bảy giờ tối... Lúc này, anh còn có chuyện quan trọng phải làm, anh phải đi gặp mặt người trong tổ chức Yamamoto...
Nhưng vết thương của Diệp Thái Linh vẫn đang được xử lý... vết thương có vẻ khá nghiêm trọng, các bác sĩ đã xử lý hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thúc.
Trần Xuân Độ vốn định rời đi, nhưng lại không đành lòng... Dù sao cũng là con gái... vì mình mà bị thương. Nếu anh rời đi vào lúc này, có chút không hợp lý.
Vì vậy, Trần Xuân Độ chỉ có thể im lặng ngồi ở cửa phòng bệnh đợi.
Đợi gần hai tiếng đồng hồ, vết thương của Diệp Thái Linh mới được xử lý xong. Trên trán được dán một miếng gạc, trên cánh tay cũng được quấn băng gạc... và nghiêm trọng nhất là đầu gối, được quấn một lớp băng gạc dày. Lúc này, mái tóc dài bù xù, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc trắng bệch, trông cô ta vô cùng thảm hại.
"Anh là bạn trai của cô ấy đúng không? Tình trạng của cô ấy vẫn ổn, chỉ bầm tím ở một số chỗ da và mô mềm, không tính là quá nghiêm trọng. Về nhà cần phải nghỉ ngơi vài tuần." Y tá, bác sĩ dặn dò Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ nghe vậy hơi sững sờ... Vừa định giải thích, y tá đã nhanh chóng rời đi.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Diệp Thái Linh có chút phức tạp, chống nạng, cật lực bước đi.
Trần Xuân Độ bước tới định dìu đỡ cô ta, nhưng lại bị Diệp Thái Linh hất ra.
“Không cần anh giả vờ giả vịt, tôi tự mình có thể đi được.” Diệp Thái Linh ương bướng chống nạng, bước đi tập tễnh.
Trần Xuân Độ có chút không nói nên lời, chậm rãi nói: "Để tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi tự mình có thể về được! Anh bớt giả làm người tốt. Tâm tính gian ác, ngoài mặt giả làm người tốt thì có ích lợi gì?" Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nghiêm nghị, lạnh lùng nói. Tâm trạng của cô ta lúc này rất ngổn ngang, để che đậy đáy lòng mình, thế là thái độ của cô ta càng thêm lạnh lùng, muốn đuổi Trần Xuân Độ đi.
Trần Xuân Độ cũng tức lên! Mẹ kiếp, ông đây có lòng tốt quan tâm, săn sóc cô... Cuối cùng lại bị cô quát mắng thế sao? Kiếp trước ông đây mắc nợ cô chắc?!
“Được rồi, nếu cô cứng đầu như vậy, vậy thì cô tự mình đi đi, ông đây không thèm quan tâm nữa!” Trần Xuân Độ tức giận trực tiếp vung tay rời đi! Con mẹ nó, tự mình lái xe đụng bị thương thì liên quan cóc gì đến ông đây!
Lúc này Trần Xuân Độ bực dọc trong lòng, thêm vào đó anh còn có chuyện quan trọng phải làm, cũng không muốn nán lại lâu thêm nữa. Anh còn có chuyện quan trọng hơn, là gặp thành viên của tổ chức Yamamoto!
Một mình Diệp Thái Linh đứng nơi đó, chống nạng... như thừ người ra... Vào lúc này, tâm trạng cô ta rất ngổn ngang... lãnh đạo cục cảnh sát đi đầu vi phạm pháp luật và kỷ luật... hiến pháp bị coi như không có gì trước nghi phạm... công việc bị đình chỉ... theo dõi nghi phạm lại xảy ra tai nạn xe cộ và bị thương... Cô ta giống như một trò cười đáng buồn, thật nực cười.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh dần ướt át. Cô là một cô gái bướng bỉnh, từ trước đến nay luôn không để tâm đến nỗi đau thể xác... Nhưng lúc này, cô ta lại không thể chịu đựng nổi nỗi đau trong lòng...
Cô ta chống nạng, chậm rãi ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang, cứ như vậy ngồi ở đó; những giọt nước mắt trong suốt không kìm được trượt dài trên khuôn mặt xinh đẹp... dần dần, cô ta khóc thành tiếng... Cô ta quá đơn thuần, quá ngốc nghếch... khoảng thời gian này hoàn toàn khác với trong tưởng tưởng tượng của cô ta… Cái gọi là công lý... đều là trò đùa!
Nỗi đau về thể xác cô ta có thể chịu đựng được, duy chỉ có nỗi đau trong lòng... cô ta mới khóc.
Con chó hoang lặng lẽ ngồi bên cạnh, lặng lẽ ở bên Diệp Thái Linh.
Đột nhiên, một chiếc khăn giấy trắng tinh được đưa tới.
Diệp Thái Linh khóc đến nhếch nhác, khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê dính hạt mưa... Chỉ thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt, đưa khăn giấy đến trước mặt cô ta.
Diệp Thái Linh cố gắng muốn kiềm chế những giọt nước mắt... nhưng càng khống chế, cảm xúc càng tuôn trào... Lúc này, cô ta hoàn toàn không thể ngừng rơi lệ... Nỗi đau trong lòng như nhói lên trong tim cô ta, còn đau gấp mười lần, gấp trăm lần vết thương trên người cô ta...
Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng giúp cô ta lau đi những giọt nước mắt trên hốc mắt.
Diệp Thái Linh đẩy anh ra, khóc thút thít: "Anh trở lại làm gì? Đến xem trò đùa của tôi sao? Có phải thấy tôi rất buồn cười?"
Trần Xuân Độ không biết nên an ủi thế nào... Diệp Thái Linh lúc này rất là tủi thân... tủi thân đến khiến người ta đau lòng.
Anh đưa tay ra, khẽ ôm lấy cô ta vào lòng.