Chàng Rể Phế Vật

Chương 539: Sát khí




"Con bé này, sao cô lại cố chấp như vậy chứ? Tôi nói rồi tôi không thích bé con phẳng như cô!" Trần Xuân Độ đẩy Hoa Nhã Nhụy ra, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, hai tay đút vào túi quần rồi rời đi giống như lưu manh…

Giờ phút này đôi mắt đẹp của Hoa Nhã Nhụy đã ướt át, ngơ ngác nhìn bóng dáng rời đi của Trần Xuân Độ… Trái tim của cô gái nhỏ đột nhiên không giải thích được đấu tranh, cô ta chưa bao giờ trãi nghiệm qua tình cảm rối rắm như vậy, Đây… Có thể nói là lần đầu tiên của cô ta, lần đầu tiên cô ta một lòng như vậy, mạnh dạn yêu một người như vậy! Nhưng mà… Anh… Anh không thích mình?



Chập tối.

Xe con chạy như tên bắn ở trên đường, Tô Loan Loan lái xe, Trần xuân Độ và Lê Kim Huyên ngồi ở trong xe, chạy như bay về hướng khách sạn…

Bên trong xe rất im lặng, trong không khí quanh quẩn khúc nhạc tao nhã, mà khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên có chút lạnh lùng.

"Trần Xuân Độ, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng có ý tưởng gì không nên với Hoa Nhã Nhụy…" Nữ thần Lê Kim Huyên đột nhiên mở miệng nói, giọng nói mang theo ý lạnh.

Trần Xuân Độ sửng sốt, quay đầu nhìn cô hỏi ngược lại: "Vì sao lại nói như vậy?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lạnh như băng, không để ý tới anh nữa.

Trần Xuân Độ chần chờ một lát, đột nhiên hỏi: "Không phải em đang ghen đấy chứ?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi kinh ngạc, mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giống như mang theo một chút chế giễu: "Ghen?Vì sao tôi phải ghen? Anh cũng xứng khiến cho tôi ghen hay sao?"

"Nếu như em không ghen thì vì sao lại như vậy." Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên.

"Lê thị và hiệp hội châu báu sắp triển khai một lần hợp tác, tôi sợ anh bị hủy hợp tác."

Trần Xuân Độ nhìn nữ thần tổng giám đốc, cố tình ẩn ý mở miệng: "Anh thấy chắc chắn là em ghen."

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ một cái: "Anh bị bệnh tâm thần sao?"

Trần Xuân Độ cười tự giễu: "Phải, anh bị bệnh tâm thần… Đã cho phép em nói nói cười cười cùng với Tiêu Chiến, đánh yêu mắng cười, anh sẽ không thoải mái, làm sao vậy."

"Có bệnh." Lê Kim Huyên lạnh lùng phun ra hai chữ, hai tay ôm ngực, lười để ý tới anh.

Khóe miệng Trần Xuân Độ tự giễu càng đậm, chính mình yêu Lê Kim Huyên, có lẽ thật sự có bệnh.

Không biết qua bao lâu, xa xa, hình dáng khách sạn từ trong mơ hồ dần dần rõ ràng.

Bỗng nhiên, Trần Xuân Độ đưa tay ôm lấy eo thon nhỏ của Lê Kim Huyên, mạnh mẽ lấp kín môi đỏ mọng của nữ thần!

Trong khoảnh khắc này, không khí giống như bị đọng lại!

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên dại ra, lông mi hẹp dài hơi cong nhẹ nhàng run lên… Cả người cũng mất đi sức chống cự…

Giờ phút này quá mức đột ngột! Quá chớp nhoáng! Nữ thần tổng giám đốc cơ bản không phản ứng kịp!

Xe con một đường chạy như bay trong đêm đen, Trần Xuân Độ ôm chặt cơ thể mềm mại của nữ thần, đem cả người cô ôm vào trong lòng, tùy ý chiếm đoạt môi đỏ mọng của nữ thần!

Tô Loan Loan ngồi ở phía trước tập trung lái xe, nhìn thấy một màn này từ kính chiếu hậu chiếu cũng choáng váng, suýt chút nữa là va phải xe con bên cạnh!

"Bốp ——"

Rất nhanh, âm thanh của một cái tát thanh thúy vang dội vang lên!

Nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên hung hăng tát một bạt tai vào mặt Trần Xuân Độ!

Một bạt tai này đem Trần Xuân Độ mạnh mẽ tát tỉnh! Đưa anh từ trong trạng thái sung huyết kia kéo về hiện thực!

Trần Xuân Độ buông lỏng môi nữ thần ra… Đại não của anh có chút đờ đẫn, hơi thở hổn hển. Ngay lúc nãy, anh bị một chút tình cảm kia xông mờ đầu óc…

Chỉ sợ chính anh cũng sẽ không nghĩ tới, khi anh ở trước mặt những tên sát thủ kia cũng sẽ không thở dốc chút nào, nhưng giờ phút này, đã có chút thở không nổi.

Giờ phút này, trên gương mặt anh hiện ra một dấu tay hơi rõ ràng, giống như đang nói ra sự tức giận của nữ thần.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lạnh như băng khó coi, hô hấp vô cùng lộn xộn… Giờ phút này nữ thần rất tức giận! Cô dùng sức chà lau môi đỏ mọng của mình, đôi mắt đẹp hung ác trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, đó là vô cùng căm phẫn!

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên tràn đầy tức giận, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ lạnh như băng, ẩn chứa sát khí lạnh giá!

"Anh là đồ khốn vô sỉ!" Lê Kim Huyên quát khẽ, mang theo sự thất vọng tột cùng đối với Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ cười tự giễu: "Chắc vậy, có lẽ anh thật sự là đồ khốn."

Xe con từ từ dừng lại ở cửa khách sạn, Trần Xuân Độ một chân bước ra, hai tay đút vào túi quần, cũng không quay đầu lại mà rời đi, bóng lưng nhìn qua có một loại hiu quạnh và cô đơn không hiểu được.

"Sếp Lê, cần tôi đi gọi anh ta lại sao?" Tô Loan Loan nhìn về phía bóng lưng của Trần Xuân Độ, hỏi.

"Không cần, đi vào trước đi." Lê Kim Huyên mím môi đỏ mọng, cho tới bây giờ dường như cô vẫn còn cảm nhận được đôi môi đỏ mọng bị Trần Xuân Độ mạnh mẽ hôn qua còn sót lại một chút độ ấm.

……

Đêm khuya, ven đường vắng vẻ, một người tài xế xe taxi dựa vào chỗ ngồi, buồn ngủ.

Đột nhiên, cửa xe kéo ra, có một người chui vào, tài xế tỉnh táo tinh thần ngay lập tức.

"Đi kinh thành, phủ nhà họ Lê." Giọng nói của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, bình tĩnh tới cục điểm.

Tài xế xe taxi có chút kinh ngạc, nhắc nhở nói: "Người anh em… Cậu nói… Chính là nhà họ Lê ở Yên Kinh"

Trần Xuân Độ không nói gì, chỉ thong thả gật đầu.

Tài xế xe taxi xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Trần Xuân Độ gật đầu… Trong lòng tài xế kinh ngạc càng sâu: "Người anh em… Lê phủ này... Cũng không phải là người thường có thể đi… Đó cũng không phải là địa điểm du lịch… Nhà họ Lê là gia tộc siêu cấp ở Yên Kinh, Đó không phải là chỗ người thường có thể tới gần…"

Trần Xuân Độ cũng không nói gì, trực tiếp ném một xấp tiền thật dày cho tài xế.

Chú tài xế cầm nhiều tiền như vậy mắt đều đỏ, cầm tiền người làm việc… Cũng lười quan tâm anh rốt cuộc đi làm gì… Một chân đạp lên chân ga, chạy như bay về phía phủ nhà họ Lê…

Trần Xuân Độ ngồi ở trong xe, đôi mắt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ xe… Cảnh đường phố thành thị nhanh chóng xẹt qua… Một cảnh quen thuộc kia… Giống như lại lần nữa từ sâu trong trí nhớ của anh như thủy triều trào ra…!

Dần dần, đôi mắt của anh ửng đỏ… Tơ máu dữ tợn đáng sợ che kín hai con ngươi của anh… Một cỗ sát khí lớn lao ở trong mắt anh từ từ dân lên!

Xe taxi một đường chạy về phía nhà họ Lê… Khoảng cách đang càng lúc càng gần.

"Này người anh em… Tôi phải nói rõ với cậu… Tôi nhiều nhất chỉ có thể đưa cậu đến ven đường bên ngoài nhà… Trong sân nhà họ Lê có bảo vệ canh gác… Loại xe taxi này của chúng tôi, cũng không cho đi vào." Tài xế nhắc nhở.

Trần Xuân Độ không để ý tới tài xế, bình tĩnh ngồi ở trong xe. Anh lấy ra một miếng vải đen bọc cái gì đó từ trong túi hành lý mà mình mang theo bên người.

Từng tầng vải đen bao bọc được mở ra, bên trong… Một cái mặt nạ dữ tợn lọt vào tầm mắt!

Biểu tình trên mặt nạ quỷ dị, không phân rõ là khóc hay là cười, mặt nạ tựa cười như không khiến cho người ta lạnh cả sống lưng!

Ngay khoảnh khắc mặt nạ này xuất hiện, trong xe taxi giống như bị một cỗ máu tanh tràn ngập!

Trần Xuân Độ từ từ cầm lấy mặt nạ, một cỗ lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ dần dần tản ra bốn phía… Phía trên… Vẫn còn sót lại một một chút mùi máu tanh…

Anh cầm mặt nạ từ từ đeo vào trên mặt… Mặt nạ dữ tợn che đậy dung mạo của anh! Mặt nạ Long Vương… Trần Xuân Độ đã rất lâu rồi chưa đeo qua nó… Mỗi khi mặt nạ này xuất hiện trên thế gian, chắc chắn sẽ gây ra một hồi tranh đấu khát máu!

Trên chiến trường nước ngoài có lưu truyền một truyền thuyết đáng sợ… Long Vương có hai mặt… Một mặt, lạnh như băng… Một mặt, sát phạt ngập trời! Khi Long Vương mang mặt nạ dữ tợn kia là lúc… Đó là khi máu tươi nhiễm đỏ cả một đường phố dài!

Trong xe taxi, khi nhìn thấy cảnh tượng này của hành khách… Tài xế xe taxi ngay lập tức hoảng sợ… Suýt chút nữa bị mặt nạ khủng bố này dọa cho chết khiếp!

Xe taxi dừng một cái ở trên đường dài.

"Người anh em… Tới… Tới rồi…" Lái xe có chút sợ hãi run rẩy nói.