Chàng Rể Phế Vật

Chương 53: Tiểu thiên diệp đạo trường




Lê Kim Huyên dẫn đầu cắt ngang trầm mặc, còn Tô Hiểu Vân thì khoanh hai tay, tràn đầy hứng thú thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Trần Xuân Độ, dường như...... Rất mong chờ Trần Xuân Độ trả lời.

Trần Xuân Độ sững sờ, lập tức cười cười, hỏi ngược lại: "Kim Huyên, em có thể đoán xem?"

Vẻ mặt của Lê Kim Huyên bình tĩnh, bắt đầu phân tích: "Mỗi tháng anh chỉ có tám chín triệu, dù cho là phí sinh hoạt ngày thường đưa cho anh, cũng càng ít, đây chính là 600 tỷ, cho dù là tôi cũng không thể ngay lập tức có nhiều như vậy, sợ rằng anh cướp ngân hàng cũng không hơn......”

Trần Xuân Độ dùng đôi mắt bình tĩnh chăm chú nhìn Lê Kim Huyên, khóe miệng giương lên một đường cong: "Kim Huyên, em phân tích rất tốt."

"Cho nên, anh thành thật khai báo cho tôi, 600 tỷ này, cuối cùng là lấy từ đâu?" Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lạnh xuống, nếu như 600 tỷ này của Trần Xuân Độ, là tiền tài bất nghĩa, cô tuyệt đối sẽ không đeo chuỗi Úy Lam Chi Tinh này nữa!

“Nếu như thông qua đường tắt không đứng đắn, em không tiếc tháo xuống à?” Trần Xuân Độ mang nhiều suy nghĩ sâu xa hỏi.

"Đương nhiên rồi!" Lê Kim Huyên không chút do dự nói: "Nếu như anh mua bằng những đồng tiền bẩn kia, vậy chẳng bằng đừng nên, tôi không hi vọng bị những đồng tiền bẩn kia làm cho buồn nôn."

"Vậy thì em yên tâm đi, tiền này tuyệt đối sạch sẽ, anh bảo đảm với em." Trần Xuân Độ vỗ ngực.

“Vậy tiền này của anh từ đâu ra?” Đôi mày của Lê Kim Huyên nhíu lại, vừa rồi cô phân tích nhiều như bậy, cũng không đoán được rõ ràng lai lịch của số tiền này.

Lấy bản lĩnh này của Trần Xuân Độ, làm sao có thể có được 600 tỷ chứ!

“Hỏi người bên cạnh em kìa?” Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng.

"Người bên cạnh tôi?" Lê Kim Huyên nghi hoặc nhìn về phía Tô Hiểu Vân ngồi ở bên cạnh, không hiểu gì.

Tô Hiểu Vân nhàn nhạt cười một tiếng: "Lúc vừa mới đến, anh ấy nói không có tiền, không đủ sức đi vào buổi đấu giá, tớ liền cho anh ấy mượn ít tiền.”

“Cho anh ấy mượn một ít?” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên trừng lớn, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc, đương nhiên là cô không nghĩ ra, 600 tỷ này của Trần Xuân Độ, là là do Tô Hiểu Vân cho anh mượn!

600 tỷ! Nói mượn liền mượn! Thế mà trong miệng Tô Hiểu Vân nói ra lại còn là một ít!

“Cậu trở nên hào phóng như vậy từ bao giờ thế?” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngây ra, cô ngơ ngác nhìn Tô Hiểu Vân, làm thế nào cô cũng không thể nghĩ được, vậy mà người bạn tốt này của mình lại giấu tài!

“Lúc trước tớ về thành phố T, tớ đã rút toàn bộ tiền mặt từ cổ phiếu ở nước ngoài, 600 tỷ là chuyện nhỏ.” Tô Hiểu Vân cười nói: “Chỉ cần cậu thích, đắt bao nhiêu nữa cũng phải mua.”

“Đúng vậy đó, cho dù là mấy trăm triệu mấy trăm tỉ, chỉ cần có thể làm cho Lê tổng vui vẻ, đều đáng giá.” Trần Xuân Độ thừa cơ phụ họa.

“Im miệng!” Lê Kim Huyên quay đầu, dùng đôi mắt đẹp trừng mắt với Trần Xuân Độ, vẻ mặt lạnh dần, phức tạp với cảm động lúc trước, sau khi biết chân tướng, đã hoàn toàn biến mất sạch sành sanh.

Hình tượng Trần Xuân Độ vất vả xây dựng trong lòng cô trong nháy mắt một lần nữa sụp đổ......

“Ai, được rồi.” Trần Xuân Độ này oan ức quá, mẹ nó, mặc dù không phải dùng tiền của anh, nhưng còn không phải là anh giúp em vả vào mặt tên cậu Lê sao...... Không cảm kích anh vậy thì thôi, còn không cho anh mặt mũi nữa.

Trần Xuân Độ uất ức xem ti vi, Lê Kim Huyên nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, thầm than trong lòng, cái tên này, quả nhiên là bùn nhão không dính lên tường được.

“Hiểu Vân, tốn kém cho cậu rồi.” Lê Kim Huyên thân mật nắm tay Tô Hiểu Vân, mùi nước hoa của hai cô gái xinh đẹp hòa vào nhau, có một loại mùi thơm kì lạ, vô cùng ngọt ngào.

Trần Xuân Độ lén lút nhìn trộm từ trong kính, hai cô gái xinh đẹp, mỗi một người đều có thể gọi là cực phẩm!

Đương nhiên là lòng của Trần Xuân Độ chỉ thuộc về Lê Kim Huyên, đôi chân dài câu người kia của Lê Kim Huyên còn đeo một đôi tất cao màu đen, đối với Trần Xuân Độ mà nói là quyến rũ cực điểm!

............

Chờ sau khi một đám người Trần Xuân Độ về đến nhà, đúng lúc buổi lễ đấu giá cũng kết thúc.

Dòng người từ trong buổi lễ đấu giá chen chút đi ra phía ngoài, mà bên cạnh cậu Lê có một đám vệ sĩ vây quanh, chậm rãi dậm chân, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên.

Một chiếc xe BMW màu đen đậu ở ven đường, cậu Lê ngồi vào trong xe, một cấp dưới cung kính mở miệng: “Cậu Lê, việc lần trước cậu dặn tôi, tôi đã điều tra rồi......”

“Kết quả thế nào?” Cậu Lê nhàn nhạt hỏi.

“Trần Xuân Độ này, anh ta không phải là người thành phố T, anh ta là người Yến Kinh.” Cấp dưới nói.

“Ha?” Khóe miệng của cậu Lê hơi giương lên, vẻ mặt ngày càng thâm thúy giá lạnh, toàn thân giống hệt như ác ma đến từ Địa Ngục!

“Chỉ tra được những này, không còn gì nữa?” Cấp dưới nói.

“Không còn?” Cậu Lê nhíu mày, một phát tóm được cổ áo của tên cấp dưới kia, giọng điệu bỗng nhiên rét lạnh: “Không phải tôi bảo cậu đi tìm đến chính quyền sao? Cậu lại không tra được một thứ gì!”

“Cậu Lê, tôi dựa theo phương thức liên lạc của cậu tìm đến người của chính quyền...... Bọn họ nói, không thể trả lời.” Trên người cậu Lê tỏa ra hơi thở vô cùng áp bức, trong nháy mắt làm cho cấp dưới kia lo sợ vạn phần.

“Không thể trả lời......” Vẻ mặt của cậu Lê ngưng lại, chậm rãi buông tên cấp dưới kia ra, không ngừng suy tư về bốn chữ này rồi chau mày......

Bốn chữ không thể trả lời này, trong nháy mắt làm rối loạn kế hoạch của cậu Lê, anh ta nhắm đôi mắt lại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt ngày càng phát ra uy nghiêm đáng sợ.

Bỗng nhiên anh ta phát hiện, mấy lần giao chiến bản thân mình đều bất tri bất giác bị thua!

Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đã hiểu rõ không ít về anh ta...... Mà hiểu biết của anh ta về Trần Xuân Độ dường như hoàn toàn bằng không!

“Trần Xuân Độ......” Cậu Lê nắm chặt hai quyền, đôi mắt uy nghiêm đáng sợ, anh ta không nghĩ tới, anh ta vừa đến thành phố T lại lập tức đụng phải một tên khó giải quyết......

“Đi liên hệ với đảo quốc Tiểu Thiên Diệp Đạo Trưởng, tôi muốn tìm ra ngọn nguồn của anh ta.”

Một ngày này, cửa lớn của tập đoàn Lê thị tiếp tục vận hành giống như trước đây.

Bên trong văn phòng tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang cầm điện thoại, nghiêm nghị trách cứ một nhân viên xui xẻo trong điện thoại, mắng thật lâu, mới nổi giận đùng đùng buông điện thoại xuống.

Đột nhiên, thư ký Lâm Trinh Tuyết bối rối đẩy cửa ban công ra, lo sợ nói: “Lê tổng, cô mau xuống lầu nhìn xem, có người đang gây chuyện.”

“Gây chuyện, nói bảo vệ đuổi đi không phải là xong rồi sao.” Đôi mày của Lê Kim Huyên nhướng một cái.

“Không, người đến gây chuyện không phải người bình thường, Ngô Ngọc với chồng của bà ta cũng đến nữa.” Lâm Trinh Tuyết bối rối đáp.

Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi biến sắc, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy Ngô Ngọc với một người đàn ông trung niên mặc âu phục đứng trước cửa lớn của tập đoàn Lê thị, bảo vệ xếp thành một hàng, phá hỏng cửa của tập đoàn Lê thị, nhìn về phía hai người kia, như gặp đại địch.

“Bảo con tiện nhân Lê Kim Huyên kia ra đây, hôm nay tôi phải xé miệng của ả ta!” Nửa gương mặt của Ngô Ngọc quấn kín băng gạc, kích động oang oang la to, rất nhanh đã có không ít người vây lại.

“Lê Kim Huyên, ra đây, chúng ta tính sổ một lần.” Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nói, ánh mắt lạnh lẽo áp bách!

Trong lòng Lê Kim Huyên lộp bộp một tiếng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, chắc chắn là Ngô Ngọc này đến để báo thù cô!

“Lê tổng, có nên thông báo với chủ tịch không?” Lâm Trinh Tuyết ở một bên hỏi tới.

“Không cần, đây đều là do tôi gây ra, đương nhiên phải để tôi tự giải quyết.” Lê Kim Huyên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Lê Kim Huyên hiểu rõ Ngô Ngọc với người đàn ông trung niên mặc âu phụ kia đều không phải đèn đã cạn dầu, họ tìm đến nơi này đủ để chứng minh chuyện ngày hôm nay phiền phức rồi!

Đột nhiên, từng chiếc xe con màu đen từ xa chạy đến, dừng trước cửa tập đoàn Lê thị, đậu đầy quanh quảng trường!

Từng người áo đen, từ trên xe đi xuống, như ong vỡ tổ bước xuống đi về phía cửa tập đoàn Lê thị!

“Lê Kim Huyên, nếu như cô còn không xuống, tôi sẽ lấy nhà cô!” Ngô Ngọc đắc ý hô to.

Sắc mặt của bảo vệ gác cổng thay đổi, những người áo đen này, người cao ngựa lớn, vừa nhìn đã thấy thân thủ bất phàm, tám chín phần trăm là tay chân được Ngô Ngọc mời ra từ võ quán!

Những người trông cửa như bọn họ, làm sao có thể là đối thủ của những người này chứ!

“Oa, thật là náo nhiệt nha, nhiều người như vậy.” Đột nhiên, có một giọng nói không hài hòa vang lên, từng ánh mắt nghi ngờ đều đổ dồn về phía phát ra giọng nói, trông thấy một người thanh niên sơmi hoa quần đùi, mang theo hộp cơm giữ nhiệt, đi về phía Lê Kim Huyên.

“Chính là nó! Chính là tên nhóc này!” Ngô Ngọc quấn băng gạc bỗng nhiên kích động, chỉ vào Trần Xuân Độ, vô cùng oán độc kêu to.

“Chính là mày, mày làm vợ tao bị thương?” Người đàn ông mặc âu phục bước nhanh đi về phía trước, một luồn khí thế áp bách tràn đầy ùn ùn bước đến phía Trần Xuân Độ!