Chàng Rể Phế Vật

Chương 494: Tới nhà họ lê!




Mọi người ở đó im lặng như chết!

Cả đám côn đồ đều quỳ dưới đất và cúi đầu, không dám nói lời nào, cơ thể chúng run rẩy kịch liệt. Vào giây phút đó, chúng cuối cùng đã hiểu rõ chúng căn bản không thể trêu chọc nổi người đàn ông trước mặt này!

Người đàn ông cường tráng dẫn đầu trong đó càng hối hận tới xanh cả ruột. Mấy ngày nay Yên Kinh náo động, gã nhân cơ hội điều tra vô cùng tỉ mỉ về tập đoàn Lê thị, cho ra kết luận tập đoàn Lê thị chỉ có vài gã bảo vệ chẳng có tác dụng gì đứng gác, gần như không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với chúng, gã mới yên tâm tập trung đám côn đồ tới cửa đòi phí bảo hộ.

Tập đoàn Lê thị không có nền móng vững chắc ở Yên Kinh, cũng không có quan hệ với bên quan chức nhà nước và xã hội đen, người đàn ông cường tráng kia rất yên tâm, cho dù có chết người cũng không có nhân vật lớn nào ra mặt cho Lê thị, cho nên gã mới không kiêng nể như vậy!

Nhưng bây giờ lại tự nhiên xuất hiện một người giống như Chiến Thần Bất Bại đánh cho chúng đều phải thần phục!

"Đại ca của các người là ai?" Ánh mắt Trần Xuân Độ chậm rãi nhìn lướt qua đám côn đồ đang quỳ dưới đất, hỏi.

Đám côn đồ thầm run rẩy và nhìn nhau. Tên côn đồ dẫn đầu lại càng run rẩy khiếp sợ hơn, vẻ mặt lập tức thay đổi. Trần Xuân Độ hỏi vậy, rõ ràng là muốn tóm gã ra!

"Tất cả đều không nói à?" Trần Xuân Độ nhếch môi, nhặt một thanh đao từ dưới đất lên, sau đó lấy ra một tấm vải đen bịt mắt của mình lại, ước lượng xem thanh đao trong tay nặng nhẹ thế nào, lớn tiếng nói: “Nếu các người không nói, vậy tôi chỉ có thể dựa vào vận may ném loạn, về phần có ném trúng hay không, hoặc có ai bị thương nặng hay không thì tôi không biết được, mỗi người dựa vào ý trời đi."

Trần Xuân Độ hờ hững nói vài câu, làm cho đám côn đồ lập tức biến sắc!

"Tôi đếm ba tiếng, sống chết có số." Trần Xuân Độ thản nhiên nói.

"Ba, hai, một..."

Trần Xuân Độ nói xong lại muốn ném mạnh về phía đám côn đồ kia!

Đám côn đồ kia lập tức hoảng sợ! Phòng tuyến vững chắc trong lòng đã bị vài câu nói của Trần Xuân Độ làm cho hoàn toàn sụp đổ!

Mà lúc này, những tiếng bước chân to rõ ràng vang lên. Tên côn đồ dẫn đầu kia quay đầu lại, nhìn thấy Trần Xuân Độ đang bước từng bước về phía gã!

Trong lòng tên côn đồ dẫn đầu điên cuồng run rẩy, gã gần như dùng hết sức lực giãy giụa!

Nhưng bất kể gã giãy giụa thế nào cũng chẳng có tác dụng gì!

Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, chậm rãi đi tới bên cạnh gã, cúi người và dễ dàng xách gã lên như diều hâu bắt con gà con.

"Chạy đi, chẳng phải anh chạy rất giỏi sao? Sao lại không chạy nữa?" Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn gã.

"Ông… ông anh, có chuyện... chuyện gì cũng dễ nói..." Vẻ mặt tên côn đồ dẫn đầu kia đầy đau khổ, rõ ràng cố nhịn đau nặn ra một nụ cười.

"Dễ nói? Lúc anh gọi đám người này tới đập bãi đòi phí bảo hộ, sao không dễ nói chứ? Lúc đàn em của anh đánh tôi, sao không dễ nói chứ?" Giọng điệu Trần Xuân Độ hơi lạnh lùng, chất vất từng câu từng từ!

Vẻ mặt tên côn đồ kia lập tức trở nên khó coi, trên gương mặt tái nhợt cố nặn ra một nụ cười: “Vậy ngài muốn làm thế nào?"

"Làm thế nào? Hôm nay anh gọi nhiều người tới đối phó tôi như vậy, gây ra tổn thất tinh thần rất lớn đối với tôi, đương nhiên phải bồi thường tổn thất tinh thần." Trần Xuân Độ nói.

"Anh!" Gã trợn mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ. Mẹ nó, thật quá đáng! Gã không có cách nào tiếp nhận được!