Chàng Rể Phế Vật

Chương 492: Quỳ xuống




Lúc này, trong một khách sạn khác ở Yên Kinh.

Lê Kim Huyên ngồi trên giường đệm Simmons mềm mại, mặc dù ngoài mặt cố giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng cô đã rất rối loạn, rất khó để bình tĩnh lại.

Mà Tô Loan Loan vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng, vẻ mặt nghiêm nghị và cranh giác, luôn đề phòng sự việc đột ngột vừa rồi lại xảy ra.

Đúng lúc này, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên.

Tim Tô Loan Loan khẽ run lên, cảnh giác mở hé cửa ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, lúc này cô ta mới yên tâm mà mở cửa.

“Tổng giám đốc Lê, anh ấy về rồi.”

Tô Loan Loan vui mừng hô lên.

Trần Xuân Độ đã về.

Trần Xuân Độ đi vào phòng làm, vừa vào anh đã ngửi thấy một làn gió thơm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp.

Lê Kim Huyên chạy bước nhỏ tới, khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, người cô sững sờ.

Trần Xuân Độ lúc này cực kỳ nhếch nhác, máu me be bét, trên người còn có vài vết thương.

Lê Kim Huyên nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp mở to, vẻ mặt không thể tin được.

“Sao vậy Kim Huyên?” Trần Xuân Độ nhìn cô, khoé miệng nở nụ cười.

“Anh sao vậy? Sao trên người toàn máu thế?” Lê Kim Huyên chạy tới, mang theo mùi hương thơm xộc vào mũi Trần Xuân Độ.

Lê Kim Huyên ôm chặt lấy Trần Xuân Độ, mùi máu tanh nồng hoà với mùi khói nhàn nhạt trên người Trần Xuân Độ khiến trái tim đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng hạ xuống.

“Anh gặp phải sát thủ truy sát trên đường, đánh vài chiêu rồi may mắn chạy thoát được.” Lê Kim Huyên ôm chặt Trần Xuân Độ, anh bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ giọng giải thích.

“Vậy sao anh biết chúng tôi ở đây?” Đôi mắt xinh đẹp của Tổng giám đốc nữ thần đột nhiên đỏ lên, trong giọng nói đầy từ tính có chút run rẩy.

Mặc dù ngoài miệng và vẻ mặt cô đều tỏ vẻ thờ ơ với Trần Xuân Độ, nhưng khi mất liên lạc với anh, cuối cùng cô vẫn không giấu được vẻ lo lắng.

“Rất đơn giản, đi theo xe các em tới thôi.” Trần Xuân Độ cười khẽ rồi giải thích.

Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, khi nghe thấy lời giải thích này của anh, khoé miệng cô ta co giật dữ dội, đúng là quá điêu!

Nhưng người luôn thông minh như Lê Kim Huyên lại hiếm thấy không truy hỏi tới cùng, thay vào đó là ngầm chấp nhận lời giải thích của Trần Xuân Độ.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lê Kim Huyên hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Mấy tên sát thủ kia muốn giết anh, sau đó anh hạ gục tất cả bọn chúng, ai ngờ chúng lại tới nữa nên anh đành phải cắt đuổi các em.” Trần Xuân Độ bốc phét khiến Lê Kim Huyên càng nghe càng không nói nên lời.

“Vậy chúng ta lập tức về thành phố T đi, nơi này quá nguy hiểm.” Lê Kim Huyên quay đầu, nói với Tô Loan Loan.

“Không, em quên lời mời của Lê Thần Vũ rồi à?” Trần Xuân Độ nhấp một ngụm trà rồi nhẹ giọng nói.

“Lê Thần Vũ? Thôi chúng ta không đến đó nữa thì hơn.” Lê Kim Huyên chần chừ.

“Sao lại không đi? Đây là cơ hội tốt mà!” Trần Xuân Độ sững ngời, sau đó nở nụ cười: “Kim Huyên, đây là cơ hội tốt của em và ba chúng ta, hơn nữa còn là Lê Thần Vũ chủ động dâng tới, không thể từ bỏ.”

“Cơ hội tốt?” Lê Kim Huyên cau mày: “Anh nghĩ Lê Thần Vũ hiền lắm sao?”

“Nếu đến dự buổi tiệc đó, chắc chắn Lê Thần Vũ sẽ sắp xếp, chỉ cần nói sai một câu cũng có thể rơi vào tình cảnh không bao giờ trở mình được nữa.” Lê Kim Huyên cau mày.

“Đó là người khác thôi, có anh ở đây em sợ gì?” Trần Xuân Độ cười nhẹ.

“Chỉ dựa vào anh?” Lê Kim Huyên liếc mắt, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ nghi hoặc.

“Yên tâm đi, có anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ người nào của nhà họ Lê bắt nạt em nữa.” Mắt Trần Xuân Độ trở nên nghiêm nghị và sâu hơn, giọng điệu trịnh trọng, nói xong anh từ tốn đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Trước khi đi, Trần Xuân Độ còn nói: “Dù là Lê Thần Vũ cũng không được… Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”



Bốn ngày sau, ở nhà họ Lê.

Lê Thần Vũ đang ngồi trong sân nhà nhìn cá trong ao, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao.

Đúng lúc này, đột nhiên có một tên cấp dưới vội vàng bước vào, tên đó đi tới sau lưng Lê Thần Vũ rồi nói: “Thưa cậu chủ, mọi chuyện đã được thu xếp xong xuôi, ngày mai ông chủ sẽ về, kịp tham dự buổi tiệc tối mai.”

Lê Thần Vũ gật đầu: “Đã đưa thư mời rồi?”

“Dạ rồi.”

“Được rồi, lui xuống đi.” Lê Thần Vũ xua tay, sau khi người đó lui ra, Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm cá trong ao, khoé miệng bỗng hình thành một vòng cung thâm thuý.

“Lê Kim Huyên, lần này tôi sẽ khiến cô hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lê.”

“Tất cả mọi thứ của nhà họ Lê đều là của tôi.” Lê Thần Vũ dùng giọng điệu chỉ mình nghe thấy, lẩm bẩm một mình.



Chi nhánh tập đoàn Lê Thị, trong văn phòng Tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang bận rộn làm việc.

Đột nhiên, cửa văn phòng bị đẩy ra, một bóng người vô lại quen thuộc bước vào.

Lê Kim Huyên ngẩng đầu, lườm Trần Xuân Độ rồi lạnh lùng bảo: “Ai dạy anh không gõ cửa đã vào thế hả? Ra ngoài.”

“Tổng giám đốc Lê, anh đang bảo vệ em mà, sao em có thể đuổi anh đi?” Trần Xuân Độ nói xong thì ngồi xuống ghế sofa mềm mại, trên bàn trà có đặt một đĩa hoa quả tươi, Trần Xuân Độ cũng chẳng khách sáo, cầm đĩa hoa quả lên, thoải mái ăn chuối.

“Tôi không cần anh bảo vệ, có Tô Loan Loan ở đây rồi, anh ra ngoài cho tôi ngay lập tức.” Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lạnh lùng.

Tuy nhiên Trần Xuân Độ lại như không nghe thấy lời Lê Kim Huyên nói, anh vẫn thoải mái ngồi trên sofa, cắn một quả táo, ăn một quả chuối, quả lê, lát sau hơn nửa đĩa hoa quả đã bị anh xử lý sạch… vỏ hoa quả bị anh ném đầy trên bàn, dáng vẻ anh cực kỳ vô lại.

Lê Kim Huyên nhìn thấy bàn trà bừa bãi mà gần như phát điên.

“Đồ khốn, cút ra ngoài cho tôi.” Tổng giám đốc nữ thần hiếm khi bị chọc tức, lạnh lùng quát.

“Kim Huyên, anh còn đang bị thương đó, em không thể đối xử với anh như này được đúng không?” Trần Xuân Độ lập tức thay đổi sắc mặt, bắt đầu làm ra vẻ đau đớn.

Vẻ mặt Lê Kim Huyên ngưng lại, tên khốn kiếp này quá không biết xấu hổ, đêm mấy hôm trước khi về toàn thân anh đầy máu nhưng vẫn khoẻ như vâm, bây giờ lại bảo anh đang bị thương, hoàn toàn không hề biết xấu hổ.

“Không biết xấu hổ, khốn kiếp.” Lê Kim Huyên hết cách với Trần Xuân Độ, khi ở thành phố T anh còn yên phận một chút, đến Yên Kinh anh bắt đầu muốn làm gì thì làm.

Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ cháy mắt, không thèm quan tâm đến anh nữa.

Trần Xuân Độ ngồi trên sofa, thuận tay cầm một quyển tạp chí lên xem, đột nhiên anh nói: “Bây giờ Yên Kinh đang rất loạn.”

Tự nhiên Trần Xuân Độ nói một câu không đầu không đuôi như vậy khiến Lê Kim Huyên khó hiểu, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp: “Liên quan gì đến anh?”

“Khi anh vào thấy hai nhân viên bảo vệ ở cửa đã bị thương.” Trần Xuân Độ trả lời.

Lê Kim Huyên gật đầu: “Gần đây Yên Kinh xảy ra chuyện lớn nên an ninh công cộng trở nên cực kỳ hỗn loạn, một số phần tử bất hợp pháp đã bắt đầu gây rối trước cửa công ty.”

Khi Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ đang nói chuyện thì điện thoại trên bàn cô đổ chuông.

Vẻ mặt Lê Kim Huyên hơi thay đổi, cô cúi đầu vừa nhấc điện thoại lên thì nghe thấy tiếng kêu cứu của nhân viên bảo vệ ở đầu dây bên kia.

Lê Kim Huyên đặt điện thoại xuống, khuôn mặt xinh đẹp có phần khó coi, cô bảo: “Có kẻ đến gây rối.”

“Để anh đi xem.” Trần Xuân Độ đứng dậy, ra khỏi văn phòng.



Lúc này, trước cổng công ty có một chiếc xe máy màu đen chắn ngang cổng, tên côn đồ nào cũng cầm dao phay ống thép trong tay, đứng đó với khí thế hung hãn, vẻ mặt hung ác.

Mà bên này, năm sáu nhân viên bảo vệ tay cầm gậy cảnh sát chặn trước cổng công ty, đang trong tình trạng đối đầu gay gắt với đám côn đồ.

“Lăn ra đây cho tao, nếu không mấy người chúng mày không có kết cục tốt đâu.” Một tên côn đồ trong số đó kiêu ngạo, hằn học quát.

Những nhân viên bảo vệ cầm gậy cảnh sát đối mặt với đám côn đồ hiển nhiên yếu thế hơn, thậm chí người họ cũng hơi run lên.

“Tất cả tránh ra.” Đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi truyền ra từ trong công ty.

Đột nhiên, từng ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn vào Trần Xuân Độ, mà mấy người bảo vệ lập tức nhận ra anh chính là người đàn ông cùng ra vào với Lê Kim Huyên mấy ngày nay.

“Tổng giám đốc Lê nói rồi, các anh tránh ra đi, tôi sẽ thương lượng với mấy người này.” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói.

“Mày? Thương lượng với chúng tao?” Một tên côn đồ trong số đó quan sát Trần Xuân Độ, sau đó cả đám cười phá lên, tiếng cười hết sức mỉa mai.

Mà Trần Xuân Độ lại như không quan tâm đến tiếng cười của đám côn đồ, anh đút tay vào túi quần, nhìn đám người trước mặt với vẻ đầy ẩn ý: “Cho chúng mày một cơ hội lựa chọn, biết điều thì ngoan ngoãn lui ra, không biết điều thì… đừng trách tao không khách sáo.”

Đám côn đồ cười trào phúng, nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khinh thường như đang nhìn kẻ sắp chết: “Thằng nhãi, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng à?”

“Chỉ dựa vào một mình mày mà cũng muốn không khách sáo? Tao muốn xem xem mày không khách sáo thế nào!” Đám côn đồ cười càn rỡ, vẻ mặt dữ tợn.

Trần Xuân Độ lắc đầu, anh lấy hộp thuốc ra châm một điếu.

“Đôi khi, nhiều người chưa chắc đã có ích.” Trần Xuân Độ phun ra một làn khói, từ tốn cất lời.

“Vậy sao? Có ích hay không còn phải hỏi dao trong tay chúng tao.” Đám côn đồ vỗ vào gậy sắt và dao phay trong tay, lạnh lùng quát.

“Đôi lúc, cầm vũ khí cũng chưa chắc có tác dụng.” Trần Xuân Độ lại bình tĩnh đáp lại.

“Mẹ nó, ngông cuồng này!” Đột nhiên một thanh sắt lạnh lẽo phang tới, đập về phía đầu Trần Xuân Độ.