Chàng Rể Phế Vật

Chương 456: Chủ động rời khỏi!




Bang!

Trần Xuân Độ vừa dứt lời, toàn trường lập tức im lặng, các giám khảo xung quanh giám khảo Chu trong nháy mắt liền nổi da gà, ớn lạnh.

Vẻ mặt của vô số giám khảo đang nhìn Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, ánh mắt của họ lộ rõ sự kinh ngạc!

Bầu không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ, những giám khảo đứng bên cạnh giám khảo Chu đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh!

Trong khoảng không như đang có một luồng sát khí lạnh băng chậm rãi bao trùm… Các giám khảo khẽ run, trong lòng bọn họ chợt dâng lên một dự cảm xấu.

Giám khảo Chu lườm Trần Xuân Độ, mọi người đều nghe rất rõ câu nói vừa rồi của Trần Xuân Độ và điều đó khiến giám khảo Chu gần như mất hết mặt mũi!

Là một nhân vật thuộc thế hệ lão làng trong giới đổ thạch và còn là người giữ vị trí giám khảo của Chung Cực Tam Đao nhiều năm nên giám khảo Chu đã tích lũy được không ít uy tín và tiếng tăm trong giới đổ thạch.

Trong mắt nhiều người, giám khảo Chu có thể nói là nắm giữ quyền uy có một không hai, bằng không Chung Cực Tam Đao sẽ không mời giám khảo Chu nhiều lần như vậy, đó rõ ràng là một sự công nhận dành cho ông ta.

Vậy mà lúc này, một vị giám khảo bí ẩn lại chất vấn giám khảo Chu trước mặt mọi người và công kích ông ta bằng những lời lẽ không chút kiêng nể, và tuyên bố giám khảo Chu đang xúc phạm viên ngọc này!

Trong mắt nhiều người, Trần Xuân Độ không phải đang khiêu chiến giám khảo Chu, mà là đang khiêu chiến quyền uy! Cho nên mới gây ra sự biến động lớn như vậy!

Bang!

Sắc mặt của giám khảo Chu liền thay đổi, trở nên u ám, cực kỳ khó coi, trán không ngừng nổi gân xanh!

Ông ta sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục trần trụi không chút che đậy của Trần Xuân Độ chứ?

Ánh mắt của mọi người đều đang chĩa về phía giám khảo Chu, giám khảo Chu cười khẩy một tiếng, trong ánh mắt mang theo sát khí lạnh như băng nhìn Trần Xuân Độ, chậm rãi nói: "Tôi không biết chẳng lẽ anh biết?”

Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn thoáng qua sao lửa mặt trời trong lòng bàn tay rồi đột nhiên thổi một hơi làm bay sạch đá bụi mịn màu xanh.

Đây đều là những hạt bụi hình thành sau khi khối ngọc chất lượng kém bị vỡ ra, giờ phút này trong lòng bàn tay của Trần Xuân Độ chỉ còn lại những viên sao lửa mặt trời và ánh vàng trong lòng bàn tay Trần Xuân Độ thật chói mắt.

"Đi ra ngoài đi." Hội trưởng nói.

Và khi cấp dưới vừa đi ra ngoài, hội trưởng đã gục xuống ghế, yếu ớt nhìn hết thảy những điều đang diễn ra trước mắt, hai chân đều đang run rẩy kịch liệt!

"Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong rồi." Hội trưởng lẩm bẩm một mình, nhìn Trần Xuân Độ, trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Mẹ kiếp, biết ngay mà, làm giám khảo cái quần què gì, nhất định không phải là chuyện tốt đẹp mà, Trương Bảo Thành tham gia Chung Cực Tam Đao thì cũng kệ đi, lại còn bị nhằm vào! Bây giờ còn gây ra chuyện chắc chắn sẽ đánh đổ bát cơm của mình!"

Ông ta nhìn chằm chằm màn hình giám sát, tuyệt vọng thở dài, ông ta biết rõ lần này trên danh nghĩa ông ta là người đứng sau Chung Cực Tam Đao nên nhất định sẽ bị điều tra tạm thời cách chức!

Lúc này sóng gió lớn rồi, bây giờ ông ta cũng không dám ra mặt giải quyết vì một khi ông ta ra mặt rất có thể sẽ khiến cho mọi chuyện bung bét hơn nữa.

"Nó thật sự là sao lửa mặt trời sao?" Ông ta tự lẩm bẩm, hai mắt chăm chú theo dõi màn hình giám sát, chính ông ta còn chưa bao giờ nghe tới loại ngọc sao lửa mặt trời trông chẳng khác nào mặt trời nhỏ chói mắt trong lòng bàn tay Trần Xuân Độ đó.

Nhưng dường như ông ta sẽ không hoài nghi liệu đây có thật sự là sao lửa mặt trời hay không.

Bởi vì, chính một huyền thoại bất bại đã nói ra danh tính của khối ngọc này!

"sao lửa mặt trời ư, sao có thể!" Đúng lúc này, thân hình Ngọc Thành Vọng bỗng nhiên run lên, ông ta nhìn trân trân Trần Xuân Độ, trong lòng ông ta cuồn cuộn sóng trào!

Cũng chính tại khoảnh khắc này, sâu thẳm trong trí nhớ của Ngọc Thành Vọng bỗng nhiên lóe lên một tia ký ức để lại trong ánh mắt của Ngọc Thành Vọng sự kinh hãi và khó tin vô hạn!

Ngọc Thành Vọng đột nhiên hét lên và ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều giám khảo trên hàng ghế giám khảo. Không hiểu sao tim giám khảo Chu chợt nhảy dựng và thắt lại.

Giám khảo Chu đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Ngọc Thành Vọng.

Ngọc Thành Vọng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, điềm đạm nhưng ẩn chứa một vẻ bí ẩn khó tả.