Chàng Rể Phế Vật

Chương 447: Lỗ hổng trong quy định




Dù là Long Vương cũng không thể biết được mọi thứ, chẳng hạn như lúc này.

Dưới khăn che mặt màu đen, Trần Xuân Độ nhíu mày, liếc nhìn sân thi đấu ở trước mặt, tầm mắt dừng trên người Trương Bảo Thành ở phía xa xa, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ gì đó.

Trương Bảo Thành đang đứng trước bàn, nhìn những phiến đá thô mà nhân viên đã bày trên bàn lớn, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.

Chưa tới năm phút, Trương Bảo Thành đã chọn ra năm phiến đá thô với hình dáng khác nhau, ông đặt chúng ở trước mặt mình, bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.

Thời gian không quá năm phút.

Trương Bảo Thành thấy thời gian vẫn còn dư dả thì yên lòng, rồi đặt phiến đá thô đầu tiên lên máy cắt, định cắt nhát dao thứ nhất.

Đúng lúc này, dao cắt bỗng ngừng ở trên không, Trương Bảo Thành nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhìn phiến đá thô đã bị ông loại bỏ trước đó.

Trong lòng ông bỗng đấu tranh, mặc dù phiến đá thô ông đang chọn trông rất giống một vật phẩm quý hiếm đã mất tích trong truyền thuyết, nhưng thật ra phiến đá thô đã bị ông loại bỏ kia cũng không kém.

Trương Bảo Thành gần như hiểu rõ mấy phiến đá thô này hơn bất kỳ tuyển thủ dự thi nào trên sân, đây đều là đá thô được chọn ngẫu nhiên trong bảo khố, hơn nữa thứ có thể lấy ra từ trong gốc gác Hiệp hội đổ thạch sao có thể là vật tầm thường?

Mấy phiến đá thô này càng có tính may rủi hơn đá bình thường khác, nhìn bề ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng lúc cắt ra lại là chất ngọc quý hiếm, Trương Bảo Thành đã chứng kiến chuyện này nhiều lần rồi.

Tim Trương Bảo Thành khẽ run lên, bỗng nảy ra một suy nghĩ to gan, có lẽ giá trị của phiến đá thô đó còn cao hơn phiến đá này?

Trương Bảo Thành khó mà chắc chắn, nên đặt máy cắt trong tay xuống, đặt hai phiến đá thô đó nằm cạnh nhau, để tiến hành so sánh kỹ lưỡng.

Một lúc sau, Trương Bảo Thành mới lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, đặt phiến đá thô mà ông loại bỏ lúc trước lên máy cắt, ánh mắt quả quyết kiên định, một dao cắt xuống.

Thoáng chốc, vết dao ngày càng cắt sâu vào phiến đá thô đó, một tia sáng màu vàng đất bỗng chiếu ra từ vết cắt đó.

Tim Trương Bảo Thành khẽ run lên, lúc nhìn thấy tia sáng màu vàng đất đó, rõ ràng trên mặt ông thoáng qua vẻ mừng rỡ, lộ ra vẻ kích động.

Trần Xuân Độ hờ hững nhìn giám khảo đó đáp: “Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, nên có nói gì cũng không vô ích, chuyện chưa đi đến hồi kết thì đâu thể tùy ý kết luận được?”

Trần Xuân Độ hỏi ngược lại một câu, nhất thời chọc mấy giám khảo khác như xù lông lên, bắt đầu chỉ trích anh không ngớt.

Hàm ý trong câu nói này của Trần Xuân Độ quá rõ ràng, đó là mỉa mai bọn họ.

“Cậu giả thần giả quỷ thì thôi đi, cậu ăn nói với chúng tôi như thế, chẳng lẽ một chút gia giáo cũng không có?” Ông lão oán hận Trần Xuân Độ lúc trước lạnh lùng nói.

“Chúng tôi chỉ đang thảo luận, nhưng trong miệng cậu lại biến thành kết luận, cậu không biết thì ngậm miệng lại cho tôi!”

“Với thực lực này của cậu, còn tới đây làm giám khảo gì đó, giờ Tất Viễn ngày càng vô liêm sỉ, chỉ cần đút tiền là có thể tới đây làm giám khảo đúng không?”

Mấy giám khảo đó quở trách Trần Xuân Độ một trận, rồi phớt lờ anh.

Trần Xuân Độ khẽ cười, anh chẳng muốn để tâm đến mấy giám khảo cực kỳ kiêu ngạo này, trước đó là bọn họ bảo anh đưa ra nhận xét, nhưng sau khi anh đưa ra ý kiến, bọn họ lại bảo anh ngậm miệng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc Trương Bảo Thành cắt xong phiến đá thứ tư, thời gian đã trôi qua gần 40 phút rồi, chỉ còn lại 20 phút nữa.

Mấy tuyển thủ dự thi khác đã sớm cắt xong năm phiến đá, đặt lên bàn rồi lần lượt đi nghỉ ngơi rồi, chỉ còn lại mấy người trên sân thi đấu trống trải, tranh thủ từng giây để cắt tiếp phiến đá thô thứ năm.

Tiến độ của Trương Bảo Thành là chậm nhất, ông nhìn một đống đá thô còn sót lại, không biết từ khi nào, sau lưng ông đã sớm ướt đẫm mồ hôi.