“Cậu không cần vị trí tuyển thủ?” Tất Viễn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Trần Xuân Độ lại không muốn dự thi.
Vậy cậu ấy chạy tới đây làm gì?
Tất Viễn thầm sửng sốt, hình như Trần Xuân Độ đã nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng ông, nên mở miệng nói thẳng: “Tôi không cần vị trí tuyển thủ.”
“Vậy cậu cần...” Tất Viễn lên tiếng thắc mắc, ông còn chưa nói xong, đã nuốt nửa câu sau lại ngay.
Ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ cũng nhất thời thay đổi, trở nên vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, ông mới dè dặt hỏi: “Là vị trí ban giám khảo ư?”
Trần Xuân Độ không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Mặt Tất Viễn cứng đờ, vội cười lúng túng giải thích: “Không phải tôi không muốn, nhưng số lượng ban giám khảo không phải do một mình tôi quyết, tôi chỉ có thể lực bất tòng tâm.”
Tất Viễn nhanh chóng giải thích, giám khảo cuộc thi rất quan trọng, không phải do một mình ông quyết, nên ông không thể giúp Trần Xuân Độ. Google ngay trang # t r ù m t r u у ệ n . м E #
“Tôi cho ông cơ hội chọn lại lần nữa, ông có giúp không?” Trần Xuân Độ chẳng muốn nghe những lời này của Tất Viễn, nên lười biếng hỏi lại.
“Tôi thật sự không giúp gì được...” Tất Viễn còn chưa nói xong, ấm trà đó bỗng vỡ tan tành, rất nhiều mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
“Vèo vèo vèo!”
Hư không chấn động méo mó, uy lực của mảnh vỡ ấm trà đáng sợ như viên đạn, Tất Viễn tê cả da đầu, lúc nãy hình như có mấy mảnh vỡ sượt qua da đầu ông, suýt lấy đi mấy mảng lớn.
“Trước khi tôi bước ra phòng làm việc này, nếu ông không bổ sung số lượng, thì đợi tôi ra khỏi đây rồi, nơi này chỉ còn lại một cỗ thi thể, tôi không có tính kiên nhẫn đâu...” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, giọng điệu không có một chút cảm xúc như ma quỷ, khiến Tất Viễn không ngừng run rẩy gật đầu.
“Xẹt!”
Tiếng kim loại ma sát bỗng vang lên, anh cất Long Nha vào vỏ, Tất Viễn cũng cảm nhận được mũi dao lạnh lẽo dí lên cổ mình đã biến mất.
Không biết từ lúc nào Trần Xuân Độ đã quay về chỗ ngồi, dưới khăn che mặt màu đen, lộ ra đôi mắt vô cùng lạnh lẽo thâm thúy.
Anh cứ nhìn Tất Viễn như thế, làm ông ta không dám sơ suất một chút nào, vội rót một ly nước cho Trần Xuân Độ, rồi cầm điện thoại bàn trên bàn làm việc lên, bấm một dãy số, lạnh lùng quát: “Giờ tôi muốn bổ sung thêm một người, tôi mặc kệ cô dùng cách gì, cứ nói cho mấy phó hội trưởng kia biết, đây là quyết định của tôi, bọn họ không được phép can thiệp vào, giờ mau sai người kê thêm bàn giám khảo đi.”
Tất Viễn quát xong thì cúp máy ngay, rồi quay đầu, trong lòng không khỏi lo lắng bất an, nở nụ cười với Trần Xuân Độ, thấy anh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình thì vội cúi đầu, thầm cầu nguyện, mong sao mấy phó hội trưởng kia đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu bọn họ không thống nhất ý kiến, e rằng ông sẽ phải bỏ mạng.
Thời gian dần trôi qua, Trần Xuân Độ cũng mất hết kiên nhẫn, lúc anh đứng dậy, cả người Tất Viễn bỗng rùng mình vì khiếp sợ.
Tim Tất Viễn nhất thời đập thình thịch, nhịp tim tăng vọt, thậm chí trong lòng còn dâng lên cảm giác cận kề cái chết.
Trần Xuân Độ bước từng bước về phía Tất Viễn, ông điên cuồng nuốt nước miếng, nhìn anh bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, lúc anh đi tới trước mặt Tất Viễn, thì điện thoại bàn trên bàn làm việc bỗng đổ chuông, tiếng chuông thúc giục đã làm anh ngừng bước.