Chàng Rể Phế Vật

Chương 437: Thân phận của nhân vật lớn




"Phải nói với anh ta như vậy thật sao?" Gương mặt xinh đẹp của người thị nữ hiện lên vẻ kinh ngạc, mở miệng hỏi.

"Đương nhiên." Metis thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh một cách lạ thường.

"Nhưng anh ta là thần chiến tranh, làm vậy không tốt lắm đâu..." Thị nữ chần chờ nói, cô ta rất lo lắng, cứ như vậy chuyển lời cho Ares, cô ta có thể bị Ares giết chết trong cơn nóng giận không chứ.

Dù sao cô ta cũng chỉ là một thị nữ hèn mọn, mặc dù sau lưng cô ta có Metis, nhưng Ares là thần chiến tranh nổi danh táo bạo tàn nhẫn, từ trước đến nay bất chấp vương pháp, thị nữ rất lo lắng, nếu cô ta truyền tin thay Metis, thì trong cơn nóng giận, Ares có thể sẽ giết cô ta cho hả giận.

"Một tên nhóc chỉ sợ thiên hạ không loạn thì có gì phải sợ?" Metis thờ ơ mở miệng, hoàn toàn không coi Ares ra gì.

Trong lòng thị nữ rất sợ hãi, ánh mắt hiện lên vẻ do dự.

Metis liếc nhìn cô ta, dường đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô ta, thản nhiên mở miệng nói: "Yên tâm đi, tôi có thể cam đoan với cô, anh ta sẽ không làm vậy với cô đâu, dù sao... Thần điện Lưu Ly cũng là địa bàn của tôi, anh ta sẽ không dám làm xằng làm bậy đâu."

Metis lập tức cho thị nữ uống một viên thuốc an thần, để cô ta yên tâm rời đi truyền tin cho Metis.

Một lát sau, thị nữ kia lại quay về thần điện, cung kính nói với Metis: "Ares bảo tôi nói với người… Long Vương đã ở ẩn, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta phá vỡ thời đại này..."

"Phá vỡ?" Khóe miệng tinh xảo của Metis hơi giương lên, gợi lên một đường cong dường như vô cùng khinh thường: "Lúc trước bị Long Vương đánh đến nỗi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vậy mà giờ còn nằm mơ giữa ban ngày."

Giọng điệu của Metis chứa đầy sự chế giễu và lạnh lùng, mà hai thị nữ sau lưng cô ta đang run rẩy không thôi... Đó chính là Ares, thần chiến tranh bất bại, chẳng lẽ... Anh ta đã từng thua sao?

Hai thị nữ nhìn về phía Metis, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, dám gièm pha Ares không chút kiêng kị như thế, chỉ sợ trên thế giới này không có mấy người dám làm vậy?



Sau khi gia tộc cổ đại ở Châu Âu bị hủy diệt,

trong lúc nhất thời, tin tức này như đổ dầu vào lửa, trong nháy mắt đã gây ra chấn động lớn ở hải ngoại.

Vô số thế lực siêu cấp, các quân phiệt phản động chống đối chính trị trên quốc tế, đều nhao nhao rung động, Huyết tộc khét tiếng ở hải ngoại, bởi vì tính đặc thù của chúng dường như được bất tử, nên không ai có cách tiêu diệt chúng, mà bây giờ, không ai ngờ sẽ có ngày Huyết tộc lại bị tiêu diệt!

Chuyện này gần như không có khả năng, không ai có thể tin, Huyết tộc lại bị tiêu diệt không còn một mống!

...

Nước C, Yên Kinh.

Tại dải đất trung tâm phồn hoa nhất Yên Kinh, trong một dãy nhà cao tầng, một quán trà trông bề ngoài rất phổ thông ẩn trong thành phố, xen lẫn với con phố đầy cốt thép xi măng vô cùng phồn hoa, làm cho quán trà ít được chú ý.

Tuy nhiên, chiếc ô tô đậu trước cửa quán trà đủ để khiến cho toàn bộ Yên Kinh phải cúi đầu, đó là một chiếc siêu xe màu bạc.

Chiếc siêu xe này là độc nhất vô nhị ở Yên Kinh, sự tồn tại của chiếc siêu xe làm cho quán trà bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý ở Yên Kinh.

Trong quán trà, thình lình có từng bóng người đứng hai bên quán trà, mỗi người đều mặc vest đen, vẻ mặt lãnh đạm, như thể một vũ khí hình người, không có chút cảm xúc nào.

Các phòng trà trong quán trà đều trống không, chỉ có một căn phòng trang nhã, hương thơm thấm vào ruột gan tràn ngập khắp căn phòng trà này.

"Trầm hương ngàn năm, vật quý hiếm thấy." Một người trong đó khẽ ngửi, rồi lập tức cười nhạt một tiếng.

"Vẫn kém hơn trà đại hồng bào của cậu một chút." Một người khác đang cầm ấm trà màu vàng, nước trà đỏ thẫm tràn vào trong chén trà, hương trà thanh nhã xông vào mũi hòa quyện với mùi của trầm hương tạo thành một mùi thơm đặc biệt.

Hai người thoải mái ngồi trên nệm, tùy ý trò chuyện giống như người bình thường, nhưng hiển nhiên khí chất bất phàm trên người họ đã bán đứng họ.

"Kinh, tôi đến từ thành phố T, không ngờ cậu quản lý rất khá nơi này." Một người trong đó uể oải mở miệng nói, người ngồi đối diện anh ta chính là người quản lý thành phố này, Kinh.

Anh ta không có họ tên, nên người khác chỉ gọi anh ta là Kinh!

"Gì chứ, thành phố T là thành phố nhất nhì của nước C, hơn 30% xí nghiệp của nước C đều tụ tập ở thành phố T, bây giờ rất nhiều thế lực hải ngoại cũng nhìn trúng cục thịt béo này của các cậu." Kinh nhàn nhạt mở miệng, thần sắc bình thản, dường như rất xem thường.