Chàng Rể Phế Vật

Chương 396: Nôn ra máu ngất xỉu!




Vị khách quý đó gật đầu, rõ ràng ông ta rất thông minh, theo ông ta thấy, 18 tỷ có thể mua một khối ngọc cực phẩm, còn có thể mượn cơ hội làm quen với hội trưởng Trương tiếng tăm lừng lẫy, nếu sau này ông ta ở phương diện giám định ngọc mà có chỗ không hiểu, hoàn toàn có thể tìm thẳng Trương Bảo Thành.

Giao dịch như này khiến vị khách quý đó cảm thấy rất được, cho dù ông ta không cần khối ngọc cự chẩm này, chỉ cần tìm một bậc thầy chế tác ngọc, biến nó thành một miếng ngọc điều khắc, bên trên khắc tên của hội trưởng Trương, như thế, giá trị của miếng ngọc điêu khắc này ở trên thị trường sẽ tăng gấp mấy lần, nếu như đem đấu giá, thậm chí có thể bán ra với giá cao mấy chục tỷ.

Là ông chủ tập đoàn yêu thích chơi đồ cổ và ngọc, ông ta ở trong kinh doanh rất có trình độ, lập tức liền nghĩ ra mấy cách để thu hồi vốn từ khối ngọc này.

Suy nghĩ như thế, vị khách quý này vội vàng từ trong áo vest của mình đưa ra một tấm danh thiếp dát vàng xung quanh, liếc nhìn Trương Bảo Thành, thấp giọng nói: “Đây là danh thiếp của tôi, đợi sau khi tôi mua được khối đá thô này, xin hãy thay tôi đưa cho hội trưởng Trương.”

Trần Xuân Độ cười ha hả, vội gật đầu: “Dễ nói dễ nói.”

Khi Trần Xuân Độ vừa muốn đưa tay, nhận lấy tấm danh thiếp đó, vào lúc này, một giọng nói mang theo sự kích động từ một bên vang lên: “Mua ngọc, thật sự có thể làm quen với Trương Bảo Thành sao?”

Thần sắc của Trần Xuân Độ hơi ngẩn ra, thấy một bóng người cách đó không xa, sau đó cười vô lại gật đầu.

Cách không xa, giọng của người đó rất lớn, anh ta vừa mở miệng như vậy thig vang khắp trong đại sảnh, bỗng chốc khiến không ít khách quý đang nói nói cười cười ở xung quanh đồng loạt đưa mắt nhìn.

Mà sắc mặt của Trần Xuân Độ lại như bình thường, đôi mắt của anh bỗng có vụt qua tia gian xảo khó thể tra được.

Sau khi người kia mở miệng thì bèn sảo bước đi về phía Trần Xuân Độ.

Khi anh ta đi tới trước mặt Trần Xuân Độ, nheo mắt nhìn Trần Xuân Độ, hỏi: “Cậu thật sự có thể cho tôi cơ hội nói chuyện với hội trưởng Trương Bảo Thành không?”

Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười: “Đương nhiên, anh xem hội trưởng Trương cũng đã đích thân tới hiện trường.”

Trương Bảo Thành ở đằng sau Trần Xuân Độ, nghe thấy Trần Xuân Độ nói như vậy thì tức muốn phun ra máu!

Ông ta đương nhiên không ngờ, ông ta vậy mà trở thành biển quảng cáo chữ vàng của Trần Xuân Độ!

Tên này là quá vô sỉ rồi!

Trương Bảo Thành tức tối nhìn Trần Xuân Độ, lửa giận cháy hừng hực trong mắt, dường như có thể cắn nuốt Trần Xuân Độ, cực kỳ đáng sợ!

Từ trên người Trương Bảo Thành tỏa ra một cỗ lửa giận ngập trời, ngay cả Bào Vũ ở một bên cũng có thể cảm nhận rõ ràng ý lạnh thấu xương tỏa ra từ trên người Trương Bảo Thành, khiến tâm thần của cô ta run rẩy!

“Hội trưởng Trương, có cần tôi gọi người đuổi anh ta đi không?” Bào Vũ cúi người hỏi.

Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, thần sắc vô cùng lạnh lẽo, ông ta đột nhiên từ từ mở miệng: “Không cần.”

“Nhà họ Cơ... nhà họ Cơ cũng tới tham gia đại hội đổ thạch này sao?” Trương Bảo Thành lầm bầm.

“Nhà họ Cơ ở Yên Kinh rất lợi hại sao?” Lê Kim Huyên ở một bên không nhịn được hỏi.

Trương Bảo Thành gật đầu: “So với các gia tộc khác ở Yên Kinh, nhà họ Cơ xem như là rất kiêm tốn rồi, nhưng chính vì gia tộc khiêm tốn kiểu này, thế lực cũng rất mạnh mẽ, thực lực cường đại.”

Lê Kim Huyên ở một bên nhíu chặt mày: “Vậy tôi trước đây sao chưa từng nghe nói tới?”

Trương Bảo Thành liếc nhìn Lê Kim Huyên: “Bởi vì nhà họ Cơ quá khiêm tốn, chưa từng làm chút chuyện gì quá lớn, nhưng thế lực tay sai của bọn họ, rải rác nhiều khu vực, ngoại trừ người có nhiều mạng lưới tin tức khác nhau như tôi mới biết bọn họ rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào.”

“Hội trưởng Trương quả nhiên tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả nhà họ Cơ cũng muốn bắt chuyện với ông.” Lê Kim Huyên khẽ mỉm cười, giọng nói tràn ngập từ tính.

Trương Bảo Thành hơi sững người, sau đó lắc đầu cười khổ: “Lê tổng, cô không hiểu môn đạo bên trong, bọn họ tìm tôi, tự nhiên là muốn mời tôi đi giúp bọn họ giám định đồ cổ... Mà gia tộc có thực lực mạnh mẽ như này, đồ cổ tích trữ sao có thể ít? Hơn nữa tôi nếu như giúp mấy nhà trong đó, ắt sẽ đắc tội với thế lực khác, cuối cùng tôi dứt khoát trốn, trốn ở trong địa bàn của mình, bọn họ cũng lười tới tìm tôi.”

Mà vị khách quý kia, sau khi biết rõ thân phận, thần sắc lập tức trở nên kinh hãi, ông ta nhíu mày, nhìn người đó.

“Nếu giả bao đổi.” Người đó chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.

Sắc mặt của vị khách quý đó lập tức trở nên trắng bệch, hít sâu một hơi, vậy mà cúi người chào!

“Tôi có mắt không thấy thái sơn, tôi lập tức rời khỏi.” Nói xong, vị khách quý đó ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại mà đi ra ngoài.

Mà người đó lúc này quay người lại, nhìn Trần Xuân Độ, hỏi: “Giao dịch vừa rồi, còn có thể tiến hành không?”

“Đương nhiên có thể, vừa rồi người đó đã ra giá 42 tỷ.” Trần Xuân Độ cười hờ hờ, trên mặt thậm chí lộ ra nụ cười lấy lòng.

“Vậy tôi tăng thêm một tỷ rưỡi.” Người đó nhàn nhạt mở miệng.