Chàng Rể Phế Vật

Chương 373: Người phái võ đang




“Còn gì khác sao?” Lê Thần Vũ bỗng ngẩng đầu, nhìn sang thuộc hạ, giọng nói lạnh lẽo, khiến người ta như rơi vào động băng, cực kỳ bất an.

Thuộc hạ lạnh sống lưng, da đầu tê rần, vội nói: “Cậu chủ bớt giận, chúng tôi có tin tốt.”

“Tin tốt? Nói.” Sắc mặt Lê Thần Vũ có chút thả lỏng, nghe thấy thuộc hạ nói có tin tốt, lạnh lùng trên mặt cũng có chút tản đi.

“Người đón Trần Xuân Độ đi, chúng tôi thông qua một camera giám sát không bị hack, chụp được hình của anh ta.” Thuộc hạ cung kính lấy tấm hình trong lòng ra.

“Tướng mạo trong hình rất rõ ràng, nhưng trước mắt chúng tôi chưa tìm được tin tức gì về người này…” Thuộc hạ khựng lại một lát: “Giống như, anh ta không tồn tại ở nước C, đối với chúng tôi mà nói, anh ta chính là trống rỗng.”

Lê Thần Vũ nhận tấm hình, lướt nhìn, cau mày, người trên hình đem lại cho anh ta cảm giác quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu rồi, nhưng anh ta lại không thể nhớ ra người này là ai.

Bỗng nhiên, con ngươi Lê Thần Vũ co rụt, sắc mặt thay thể bởi lạnh lẽo lãnh liệt!

“Tôi biết là ai rồi!” Bàn tay cầm tấm hình của Lê Thần Vũ bỗng hung hăng siết chặt, sắc mặt lạnh lùng! Anh ta thoáng chốc nhớ ra người đàn ông này, anh ta sở dĩ cảm thấy như từng quen biết, căn bản là vì trên bữa yến tiệc lúc đầu, anh ta khiến Lê Thần Vũ mất sạch mặt mũi trước mặt khách khứa! Vị thanh niên này Lê Thần Vũ từng dùng quan hệ để điều tra, nhưng không thu hoạch được gì!

Trong lòng Lê Thần Vũ có chút kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới, thanh niên này cũng có quan hệ với Trần Xuân Độ!

Con ngươi Lê Thần Vũ lóe lên lạnh lẽo thâm thúy, thật lâu sau, bàn tay siết chặt tấm hình nhăn nhó biến dạng mới từ từ buông lỏng, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra độ cong có chút ý tứ.

“Cậu Lê có phát hiện gì sao?” Thuộc hạ thấy sắc mặt Lê Thần Vũ không ngừng thay đổi, một lúc sau mới nơm nớp to gan hỏi.

“Đương nhiên, lái Rolls Royce Phantom ở nước C, đã đủ chứng minh thân phận của anh ta.” Lê Thần Vũ chậm rãi mở miệng.

“Lui xuống đi, chuyện này là cơ mật gia tộc, tiết lộ ra ngoài, bản thân anh biết hậu quả.” Lê Thần Vũ lạnh lùng nói.

Thân thể thuộc hạ khẽ run lên, đáp một tiếng, dần lui xuống, ra khỏi sân viện.

Mà Lê Thần Vũ, cúi đầu liếc nhìn Rolls Royce Phantom đen, khoé môi khẽ nhếch.

“Đưa điện thoại vệ tinh cho tôi.” Lê Thần Vũ nói.

Cô hầu bên cạnh đưa điện thoại vệ tinh cho anh ta.

Lê Thần Vũ nhận, nhanh chóng bấm gọi một số, hỏi: “Tiền bối, ngài dạo này có khỏe không?”

“Già rồi, gân cốt không được nữa, Vũ, đã bao lâu rồi, bây giờ mới nhớ đến tôi?” Đầu kia điện thoại, giọng nói khàn khàn tràn đầy đùa cợt vang lên.

Lê Thần Vũ mỉm cười, thu lại tất cả cao ngạo ngày thường, cười ôn hòa: “Ngài phí hết sức lực lên kế hoạch tương lai của nước C, tiểu bối nào dám phiền nhiễu ngài…”

“Hahaha…” Đầu kia điện thoại, giọng nói khàn đặc đó cười to ha hả, rõ ràng vô cùng âm trầm, khiến người ta dựng tóc gáy.

“Nói đi, lần này lại muốn tôi giúp chuyện gì?” Giọng đó lại nói.

“Ngài và bên công an quan hệ không cạn, tôi hi vọng ngài giúp tôi điều tra một người, lần này thân phận phi thường, có một chiếc Rolls Royce Phantom ở nước C, sơ yếu thông thường căn bản không tra được, chuyện này đối với tiền bối mà nói hẳn là dễ như trở bàn tay.”

“Rolls Royce Phantom?” Đầu kia điện thoại, giọng nói đó thoáng chốc nâng cao vài phần, có chút kinh ngạc, rất nhanh, lại trả lời: “Nếu nước C thật sự xuất hiện Rolls Royce Phantom, vậy thủ đoạn của người này phi phàm, tra được anh ta, hẳn chỉ cần chốc lát.” Đầu kia điện thoại, ông lão trầm ngâm giây lát, liền chìm vào tĩnh lặng.

Lê Thần Vũ không lập tức cúp máy, mà là hiếm khi yên lặng chờ đợi thật lâu.

Một lát sau, đầu kia điện thoại lại truyền tới giọng nói khàn khàn: “Cậu có thể xác định tính chân thật của chiếc Rolls Royce Phantom đó sao?”

“Đương nhiên có thể.” Lê Thần Vũ không cần suy nghĩ trả lời.

“Vậy thì kỳ quái.” Đầu kia điện thoại, giọng nói ông lão bỗng trở nên nghiêm túc trầm trọng: “Tôi đã tra tư liệu bên công an, toàn bộ quan chức nước C trước nay không có người này.”

Trái tim Lê Thần Vũ run lên, nói: “Vậy khả năng là người trong thương giới đâu?”

“Ông lớn thương giới, có mấy ai lái nổi Rolls Royce, Phantom, toàn bộ nước ngoài cũng không có mấy chiếc, có lẽ Dubai cũng không có, hơn nữa trong số nhà giàu nước C, cũng không có nhân vật có thể xứng với nó, trừ phi…” Lời nói ông cụ xoay chuyển, khiến trong lòng Lê Thần Vũ bỗng dâng lên cảm giác không lành.

“Trừ phi cấp bậc anh ta cao hơn tôi nhiều, tôi không có tư cách quyền hạn tra được tư liệu về anh ta.” Ông lão nói.

“Vũ, nhân vật này nếu thật sự tồn tại, cậu phải nhớ không thể trêu chọc, gây ra chuyện, ông cậu cũng không thể bảo vệ cậu!” Ông lão bên đầu kia điện thoại dặn dò cảnh cáo.

Sắc mặt Lê Thần Vũ tái nhợt, lời của ông lão truyền vào tai anh ta, khiến trong lòng anh ta khó mà bình tĩnh, hô hấp gấp gáp!

“Chắc chắn sao?” Nửa ngày sau, Lê Thần Vũ mặt âm trầm phun ra một câu.

“Nếu tin tức cậu cung cấp không sai, phán đoán của tôi không thể nào xuất hiện sai lầm.” Ông lão nói.

Sau khi cúp điện thoại, Lê Thần Vũ âm trầm nhìn ván cờ trên bàn, mặt hung ác khó coi!

Bỗng nhiên, Lê Thần Vũ đập mạnh lên bàn cờ!

“Răng rắc!”

Tiếng vang thanh thúy, bàn cờ xuất hiện vết nứt chói mắt!

“Khốn khiếp!” Lê Thần Vũ phất tay, lật đổ bàn đá! Vô số quân cờ rơi tán loạn xuống đất!

Hai cô hầu bên cạnh thấy sắc mặt Lê Thần Vũ lạnh lẽo, vội khom người, nhặt lại từng quân cờ tán loạn.

“Hai người, về phòng, chuẩn bị chịu phạt.” Ánh mắt Lê Thần Vũ lướt nhìn, lúc anh ta lướt qua phần eo tinh tế mềm mại của hai cô hầu, lóe lên, sắc bén nói.

Hai cô hầu nghe vậy, thân thể yêu kiều khẽ run, họ vốn là hầu gái bên cạnh Lê Thần Yên, nhưng sau khi Lê Thần Yên chết, họ đến trong tay Lê Thần Vũ, lại còn không bằng đám người làm đó.

Họ rất rõ ràng câu này của Lê Thần Vũ có ý gì, rõ ràng là muốn lấy họ để phát tiết, họ sắp phải thừa nhận lửa giận của anh ta, thừa nhận trừng phạt công kích như vũ bão của anh ta!

Hai cô hầu đứng dậy, đôi mắt lộ ra tuyệt vọng bất lực, từng bước từng bước đi về phía phòng Lê Thần Vũ, như đi vào đầm sâu, nuốt trọn họ.



Cũng vào lúc này, trong khách sạn cao cấp, phòng tổng thống, Ngọc Vinh Hiên đứng bên cửa sổ, nghe báo cáo của thuộc hạ sau lưng.

“Cậu Ngọc, chúng tôi tìm khắp thành phố, thậm chỉ liên lạc với thế lực ngầm nơi này, cũng không có tin tức nào liên quan tới Trần Xuân Độ.” Thuộc hạ thành thực báo cáo.

Ngọc Vinh Hiên tay cầm ly trà, vuốt ve tới lui, ánh mắt thâm thúy vô tận.

Thật lâu sau, anh ta nhấp ngụm trà, cẩn thận ngửi hương trà ngây ngất, đôi mắt chậm rãi mở ra, khóe miệng khẽ nhếch, khinh thường phì cười một tiếng: “Có lẽ là sau khi bị trưởng lão làm bị thương, anh ta đã chạy trốn đến nơi khác rồi đi.”

Sắc mặt thuộc hạ cung kính, cười nịnh nọt: “Đúng vậy, có phán đoán cơ trí của cậu Ngọc, lại thêm dũng võ song toàn của trưởng lão, chỉ là một con kiến khiêu khích sự uy nghiêm mà thôi, đương nhiên không cần để trong mắt.”

“Đi đi, đi gọi trưởng lão khác, quét sạch chướng ngại vì chúng ta, tôi vừa khéo cũng muốn một bữa tiệc khánh công, đuổi đi xúi quẩy.” Ngọc Vinh Hiên nhàn nhạt nói, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố nơi xa không ngừng kéo dài vô tận…

Không chỉ như vậy, khoảng thời gian này sau khi Trần Xuân Độ bỗng biến mất, thế lực các bên đều cảm thấy thiếu đi gì đó, đại hội đổ thạch mặc dù vẫn náo nhiệt, nhưng cũng thiếu mất sống động.

Yên Kinh trải qua một phen địa chấn, hiếm được thoáng chốc chìm vào sự bình tĩnh quỷ dị ngắn ngủi.



Yên Kinh, trong tòa biệt thự nào đó, Trần Xuân Độ mở mắt, nhìn trần nhà, mới từ từ khôi phục ý thức.

Anh cảnh giác nhìn xung quanh, đây là bản năng khi sống ở nước ngoài nhiều năm, ở khu vực vô số nguy hiểm rình rập, chính những bản năng kinh nghiệm này khiến anh có thể tiếp tục sống sót.

Kéo áo lên, phát hiện trên ngực có thêm vài vết sẹo mới, thịt đỏ hồng, giao nhau chồng chất với vết sẹo cũ màu nâu, sẹo trên người Trần Xuân Độ nhiều đến căn bản không cách nào đếm rõ, vô cùng chói mắt!

“Lão đại, anh cmn bây giờ mới tỉnh.” Chính vào lúc này, giọng nói có vài phần trêu chọc từ cửa truyền tới.

Trần Xuân Độ ngẩng đầu, thấy thanh niên đang dựa vào cửa, ánh mắt nhìn anh có vài phần xem kịch.

“Đây là nơi nào?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Chúng ta đang ở căn cứ ở Yên Kinh, thế nào?” Thanh niên hỏi.

Trần Xuân Độ đánh giá xung quanh: “Căn cứ? Tiền mua tòa biệt thự này từ đâu ra?”

Sắc mặt Trần Xuân Độ không tốt nhìn thanh niên, giọng nói đã thêm vài phần chất vấn.

Thanh niên móc ra điếu xì gà, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn là không gì che giấu được anh, đây vốn là một cứ điểm của thế lực ngầm, sau khi tôi nhìn trúng nơi này, vốn muốn giao dịch hòa bình với họ, kết quả họ không chịu, còn muốn động tay động chân với tôi, vậy tôi chỉ đành phụng bồi tới cùng thôi.”

Trần Xuân Độ sững sốt, thanh niên nói: “Lão đại yên tâm đi, anh vất vả như vậy, bây giờ chỉ dựa vào tiền tiêu vặt chị dâu cho sống qua ngày, tôi sao có thể lại tiêu tiền trong căn cứ chứ.”

Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Sáu bảy tiếng, đã sắp chạng vạng rồi.” Thanh niên thành thực nói.

Trần Xuân Độ sững sốt, sắc mặt lập tức biến đổi: “Hỏng rồi, lâu như vậy không liên lạc với vợ, với tính cách của cô ấy, nhất định sẽ tìm tôi khắp thế giới.”

Trần Xuân Độ nói xong, xông như tên bắn tới bên cửa sổ, mở cửa sổ, trực tiếp nhảy ra, để lại thanh niên trợn mắt há mồm, đứng nguyên tại chỗ.

Nửa ngày sau, thanh niên mới cười khổ một tiếng, đây là Long vương đại danh đỉnh đỉnh nước ngoài, lại vì một người phụ nữ mà biến thành dáng vẻ này!