Chàng Rể Phế Vật

Chương 364: Diệu thủ hồi xuân!




“Trạm trưởng, ông tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?” Những lính đặc công vây quanh Trạm trưởng Lý đang nằm trên giường, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm.

Không ai quan tâm đến chuyên gia và Bò Cạp kia, chuyên gia đứng im tại chỗ, vẻ mặt âm trầm, vô cùng khó coi.

Chuyên gia nhìn Trần Xuân Độ chằm chặp, trong đôi mắt khó nén nổi kinh ngạc khiếp sợ, trong lòng ông ta cũng khó mà bình tĩnh!

Ông ta liếc mắt nhìn Trạm trưởng Lý đang nằm trên giường, trên người Trạm trưởng Lý chi chít kim châm cứu khiến cho cả người ông ta hệt như một con nhím,

Nhưng khiến cho chuyên gia và Bò Cạp không thể nào chấp nhận được chính là… Trạm trưởng Lý thật sự tỉnh lại… Vừa rồi ông ta đã dùng tất cả mọi cách đều không thể làm cho Trạm trưởng Lý có bất kỳ phản ứng gì… Mà tên này chỉ tiện tay châm cứu mấy kim, lại khiến cho Trạm trưởng Lý tỉnh lại!

Điều này sao có thể! Dù thế nào chuyên gia cũng không thể chấp nhận!

“Trò bịp bợm giang hồ, sao có thể diệu thủ hồi xuân.” Trong lòng chuyên gia cực kỳ không cam lòng, tức giận quát lên.

Trần Xuân Độ nhìn chuyên gia bằng ánh mắt trêu tức, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt, lại bất giác lộ đầy châm chọc: “Trò bịp bợm giang hồ? Ông dựa vào cái gì mà nói đây là trò bịp bợm giang hồ, chỉ dựa vào y thuật tài giỏi bậc nhất của ông cũng không thể cứu ông ta tỉnh lại, nhưng mấy cây kim châm của tôi lại có thể khiến ông ta tỉnh lại, ông ghen ghét sao?”

Chuyên gia lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, câu nói này của Trần Xuân Độ rất thản nhiên, nhưng lại giống như một cây kim, đâm thẳng vào trái tim ông ta, vô cùng đau đớn!

Khuôn mặt chuyên gia đau rát, ông ta lạnh lùng nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, mặc dù nghiến răng nghiến lợi, hận Trần Xuân Độ thấu xương… nhưng ông ta cũng vô cùng xấu hổ, ngay cả tên này sử dụng trò bịp bợm giang hồ như thế nào mà ông ta cũng không thể nhìn thấu! Ông ta biết để mặt mũi ở đâu!

Trong ánh mắt lạnh lẽo tức giận của chuyên gia, Trần Xuân Độ chậm rãi quay người, đi đến bên cạnh Trạm trưởng Lý.

Trạm trưởng Lý mở mắt ra, mặc dù ông ta đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn rất tái nhợt… nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, giọng điệu lộ rõ cảm giác yếu ớt.

“Cậu đến rồi.” Trạm trưởng Lý nhìn thấy Trần Xuân Độ, trong ánh mắt toát vẻ vui mừng.

Trần Xuân Độ khẽ gật đầu, đột nhiên lấy một ống tiêm ra, bên trong chứa đầy chất lỏng màu tím… mơ hồ lấp lánh ánh tím, lộ ra sự cao quý sâu thẳm không cách nào hình dung.

“Cậu muốn làm gì?” Tay Trần Xuân Độ tìm tòi trên cánh tay khô gầy như củi của Trạm trưởng Lý, lập tức bị đặc công bên cạnh ngăn lại.

“Cứu Trạm trưởng của các anh.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.

“Trong này là cái gì, không phải adrenalin chứ?” Ánh mắt một đặc công trong đó lóe lên, lên tiếng hỏi.

“Các anh không có tư cách biết nó là cái gì, các anh chỉ cần biết… chỉ có nó mới có thể cứu Trạm trưởng của các anh.” Trần Xuân Độ nhìn lướt qua những đặc công đó, chậm rãi cất lời, khiến bầu không khí đột nhiên đọng lại!

Sắc mặt những đặc công đó cứng đờ… lời này của Trần Xuân Độ quá mức ngông cuồng, căn bản không để bọn họ vào mắt!

“Không được, không nói rõ ràng thành phần trong này, không thể tùy tiện tiêm cho Trạm trưởng!” Đột nhiên, Bò Cạp ở bên cạnh lên tiếng.

“Chúng ta dứt khoát để vị chuyên gia kia giám định xem thứ này có thành phần gì không phải là được rồi sao, cũng không cần anh nói.” Một đặc công ở bên cạnh khẽ nói.

“Giám định?” Trần Xuân Độ sững sờ, lập tức nở nụ cười châm chọc.

Ống thuốc này, cho dù phóng mắt nhìn khắp nước C, phòng thí nghiệm có thể có tư cách tiến hành xét nghiệm kiểm tra đo lường… đều lác đác không có mấy… mà rõ ràng chuyên gia trước mắt muốn xét nghiệm thuốc này thì còn kém xa lắm, căn bản không đủ tư cách!

Giá trị của ống thuốc này là không cách nào đo đếm… lúc trước vô số tập đoàn Sinh vật y dược ở nước ngoài đều sắp đạp hỏng cửa nhà Trần Xuân Độ… chính là muốn dùng cái giá trên trời để đổi lấy một ống thuốc như này ở trong tay Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ còn không hề dao động… huống chi những đặc công này còn muốn cầm đi xét nghiệm kiểm tra đo lường… làm sao có thể?

“Châm cứu chỉ là kích phát tiềm lực sinh mạng của ông ta… không có ống thuốc này… tính mạng của Trạm trưởng các anh vẫn ngàn cân treo sợi tóc.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.

“Theo như lời cậu nói, những kim châm cứu này đều là tiêu hao sức sống của ông ta… cho dù cậu cứu sống ông ta cũng sẽ khiến ông ta tổn thương căn bản, nhẹ thì sức sống tổn thương nặng nề, nặng thì sẽ sinh ra các loại di chứng không cách nào tưởng tượng được!” Đúng lúc này, đột nhiên chuyên gia phản ứng lại, nghiêm túc chỉ trích Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ liếc vị chuyên gia kia, hời hợt đáp trả một câu: “Vậy còn ông, thân là chuyên gia bậc nhất trong lĩnh vực y học của thành phố T, cứu sống được người đã rồi lại nói.”

“Cậu!” Chuyên gia căm tức nhìn Trần Xuân Độ… ông ta giành được vô số vinh dự, những vinh dự này nhiều không đếm xuể!

Nhưng bây giờ, ông ta mất hết mặt mũi trước mặt Trần Xuân Độ! Trần Xuân Độ quá mức ngông cuồng khiến ông ta tức nghiến răng nghiến lợi!. ngôn tình ngược

Chuyên gia vừa giận vừa xấu hổ… ông ta rất muốn khiển trách Trần Xuân Độ, nhưng những lời Trần Xuân Độ nói khiến ông ta không cách nào phản bác!

“Các anh muốn nhìn Trạm trưởng cứ như vậy mà chết đi sao?” Ánh mắt Trần Xuân Độ đảo qua những đặc công đó, vẻ mặt khinh thường, dường như câu hỏi này là đòn đánh trả mạnh mẽ nhất vào thái độ của những đặc công đó!

“Tiêm vào đi, tôi tin tưởng cậu, sẽ không có chuyện gì.” Đúng lúc này, đột nhiên Trạm trưởng Lý lên tiếng, ánh mắt mang theo tin tưởng nhìn Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ gật đầu, sau khi tìm được mạch máu trên cách tay Trạm trưởng Lý, kim tiêm dài nhỏ từ từ đâm vào trong mạch máu.

Bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, những đặc công ở đây nín thở, lẳng lặng nhìn chất lỏng màu tím toát vẻ thần bí từ từ tiêm vào trong cơ thể Trạm trưởng Lý.

“Màu tím là một màu sắc cao quý, có thể vì họa được phúc hay không, vậy phải xem vận mệnh của ông rồi.” Trần Xuân Độ cúi đầu nhìn Trạm trưởng Lý, chậm rãi mở miệng nói ra.

Sau khi Trần Xuân Độ nói xong, đột nhiên vẻ mặt Trạm trưởng Lý cứng lại, cơ thể ông ta bất chợt run lẩy bẩy.

“Xảy ra chuyện gì, anh tiêm thứ gì cho ông ta?” Trạm trưởng Lý xuất hiện phản ứng này lập tức khiến các đặc công khác xôn xao, những ánh mắt lập tức rơi lên trên người Trần Xuân Độ!

“Chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, rốt cuộc Trạm trưởng sao rồi?” Đúng lúc này, Bò Cạp nghiêm túc hỏi.

Trong gian phòng, gần như lực chú ý của tất cả đặc công đều đặt lên trên người Trạm trưởng Lý… bọn họ lo lắng khôn cùng, đôi mày nhíu chặt, vô cùng lo cho an nguy của Trạm trưởng Lý.

Chỉ có Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng ở nơi đó, phảng phất như tất cả đều không có bất kỳ quan hệ gì với mình.

“Rốt cuộc anh tiêm cho Trạm trưởng Lý thứ gì, lại khiến Trạm trưởng Lý biến thành dáng vẻ như này… rõ ràng là bụng dạ khó lường!” Đúng lúc này, Bò Cạp chỉ vào Trạm trưởng Lý đang run rẩy kịch liệt, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt dữ tợn, tỏ ra oán độc nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn anh ta, trả lời qua loa một câu: “Phượng hoàng niết bàn, phá kén trùng sinh.”

“Ngay cả adrenalin cũng không có triệu chứng rõ ràng và tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy… từ trước đến nay tôi chưa từng gặp loại thuốc nào giống như loại này của cậu!” Chuyên gia nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, nghiêm khắc lạnh lùng quát lên.

“Không bằng bây giờ mọi người bắt cậu ta lại, nghiêm khắc tra hỏi một lượt, chúng ta nhất định phải biết rốt cuộc anh ta đã tiêm cái gì cho Trạm trưởng Lý!” Bò Cạp thừa cơ giật dây, không ngừng châm ngòi thổi gió.

Hai người Bò Cạp và chuyên gia kẻ xướng người họa, dần dần khiến những đặc công đứng bên người Trạm trưởng Lý nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt cũng dần dần trở nên rét lạnh.

Đột nhiên, một vị đặc công cất lời: “Nếu anh nói ra thứ vừa tiêm rốt cuộc là thứ gì, chúng tôi có thể lựa chọn không ra tay…”

Trần Xuân Độ liếc qua, cười xùy một tiếng: “Tôi nói rồi, thứ này, ngay cả lão già cũng không có tư cách biết, các anh vẫn nên dừng lại đi.”

Câu nói này của Trần Xuân Độ khiến sắc mặt đa số đặc công thay đổi, mà đặc công kia cũng lười không muốn nói gì thêm với Trần Xuân Độ nữa, không kiên nhẫn ngang nhiên ra tay với Trần Xuân Độ!

Bịch!

Bầu không khí đột nhiên đông lại, hai mắt Trần Xuân Độ co rụt, bỗng nhiên khí thế lạnh lùng khát máu từ trong hai mắt Trần Xuân Độ bắn ra!

Vị đặc công kia nâng tay chộp đến cổ áo Trần Xuân Độ, nhưng đột nhiên, tay của anh ta dừng lại giữa không trung!

Đặc công hơi sững sờ, chỉ thấy cánh tay Trần Xuân Độ giữ chặt cổ tay của anh ta, giống như gọng kìm, khiến anh ta không thể cử động!

Sau khi đặc công phản ứng lại, hừ một tiếng, bỗng nhiên sức mạnh ở cổ tay bộc phát, muốn hất Trần Xuân Độ ra… nhưng một giây sau… sắc mặt anh ta thay đổi… bởi vì cho dù anh ta cố sức thế nào… cánh tay bóp chặt cổ tay anh ta của Trần Xuân Độ vẫn không mảy may nhúc nhích… cơ thể Trần Xuân Độ vẫn vững như núi, sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ.

Đặc công ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ làm như không có việc gì… lập tức nhóm lên lửa giận trong lòng đặc công kia!

Nhưng qua một lúc lâu, sắc mặt đặc công kia đỏ bừng, vẫn không thể tránh thoát… mà sắc mặt Trần Xuân Độ lại bình tĩnh, thậm chí không hề sinh ra một gợn sóng nào.

Cuối cùng ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ của anh ta cũng thay đổi, cổ tay của anh ta vẫn luôn bị Trần Xuân Độ bóp chặt… thậm chí trên cổ tay đã bắt đầu xuất hiện dấu vết đỏ bừng do dùng sức quá độ.

“Giữa tôi và Trạm trưởng của anh có chút giao tình, vì vậy tôi mới ra tay giúp đỡ… nhưng người tôi giúp là Trạm trưởng của các anh chứ không phải là các anh.” Sau khi Trần Xuân Độ nói xong, đột nhiên buông lỏng tay ra, đặc công kia không kịp phản ứng, cầm lấy cổ tay của mình, liên tục lùi về phía sau hơn hai mươi bước… đến khi dựa vào trên tường mới dừng lại.

Bất tri bất giác, ánh mắt anh ta nhìn về phía Trần Xuân Độ đã nhiều thêm một tia khiếp sợ!

Bò Cạp bị thương, mới đầu anh ta không để vào mắt, cho rằng thực lực của Bò Cạp quá yếu nên mới chật vật như vậy… nhưng vừa rồi, Trần Xuân Độ dùng hành động thực tế hung hăng vả mặt anh ta!

Trần Xuân Độ có sức mạnh khủng bố khiến đáy lòng anh ta khiếp sợ, đủ để dấy lên sóng lớn ngập trời trong lòng anh ta!

“Trạm trưởng, trạm trưởng!”

Đúng lúc này, đột nhiên những đặc công vây quanh Trạm trưởng Lý hô lên, Trần Xuân Độ cúi đầu thoáng nhìn, chỉ nghe thấy một vị đặc công trong đó run giọng nói: “Hô hấp của Trạm trưởng đang nhanh chóng suy yếu… sao lại trở nên như thế này!”

“Là anh! Rốt cuộc anh tiêm cái gì cho Trạm trưởng!” Bò Cạp nhếch mép cười lạnh, quát.

Ngay lập tức, vô số đặc công nhìn vẻ phía Trần Xuân Độ, sắc mặt lạnh lẽo như sương!

Tính mạng Trạm trưởng đang nhanh chóng suy yếu khiến bọn họ hoàn toàn đổ hết lửa giận lên trên người Trần Xuân Độ.

Bò Cạp nhìn về phía Trần Xuân Độ, nhếch mép nở nụ cười mang đầy hứng thú, anh ta nhìn Trần Xuân Độ chằm chặp, vẻ mặt mang theo bình tĩnh nắm chắc thắng lợi.