Chàng Rể Phế Vật

Chương 277: Long tướng




Trong phòng bao khách sạn, Trần Xuân Độ đang nằm trên giường rảnh rỗi, nên gửi tin nhắn hỏi han Ninh Nhu.

Trần Xuân Độ hỏi thăm cuộc sống của Ninh Nhu, làm Ninh Nhu đang ngồi làm việc trong văn phòng ở thành phố T xa xôi, bỗng cầm điện thoại lên đọc tin nhắn với vẻ mặt sửng sốt.

Cô không hiểu Trần Xuân Độ bỗng gửi nhắn cho cô để làm gì?

Cô chưa kịp phản ứng lại, nên nhíu mày, nhìn chằm chằm tin nhắn của Trần Xuân Độ một hồi lâu, sau nửa ngày đắn đo, cô mới dè dặt nhắn lại một câu.

Ai ngờ, mấy giây sau Trần Xuân Độ ở đầu bên kia đã nhắn lại, làm Ninh Nhu giật mình, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ nghi hoặc nồng đậm.

Lúc cô đang nghi ngờ thì Trần Xuân Độ bỗng gọi tới.

Ninh Nhu vừa nghe máy thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nam quen thuộc, đầy từ tính truyền vào tai cô: “Ninh Nhu, cô đang làm việc à?”

“Đúng vậy, tổng giám đốc Trần, bên anh có thuận lợi không?”

“Có sự quan tâm của cô, chẳng lẽ lại không thuận lợi?” Đầu bên kia, Trần Xuân Độ khẽ cười, giọng điệu hơi trêu chọc làm Ninh Nhu sửng sốt, bàn tay đang cầm điện thoại khẽ run lên, mặt đỏ bừng.

“Vâng... tổng giám đốc Trần có chuyện muốn sai bảo tôi à?” Ninh Nhu hỏi.

“Tất nhiên rồi.”

Nếu chỉ nghe tiếng của Trần Xuân Độ, thì giọng nói của anh cực kỳ quyến rũ, rất dễ làm con gái động lòng si mê.

Ninh Nhu nghe Trần Xuân Độ tìm mình có chuyện, thì nhất thời ngồi thẳng người, bày ra dáng vẻ lắng nghe.

“Cô hãy chăm sóc tốt bản thân, đừng để mình bị cảm lạnh.” Trần Xuân Độ bỗng căn dặn: “Tôi đã xem thời tiết gần đây của thành phố T, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, nên cô nhất định phải chú ý giữ ấm.”

Trần Xuân Độ dịu dàng căn dặn, làm Ninh Nhu nhất thời khó hiểu, hơi mơ màng.

Cô ngẩn người một lát rồi nói: “Tổng giám đốc Trần, chẳng phải anh tìm tôi có chuyện à? Sao lại nói chuyện này.”

“Đây là chuyện tôi muốn sai bảo cô.” Đầu bên kia, giọng nói của Trần Xuân Độ rất hờ hững.

“Hả?” Ninh Nhu sửng sốt, Trần Xuân Độ cười ha hả, giải thích: “Nếu cô không chăm sóc tốt bản thân, thì đợi tới khi tôi về thành phố T, sao có thể cùng phụ tá tổng giám đốc Lê được? Cô và Lâm Trinh Tuyết là trợ thủ giỏi nhất của chủ tịch Lê, nếu cô sụp đổ, thì chủ tịch Lê và Lâm Trinh Tuyết sẽ không chống đỡ nổi.”

Nghe Trần Xuân Độ giải thích, mặt Ninh Nhu bất giác đỏ bừng, đối mặt với câu nói nửa đùa nửa quan tâm của Trần Xuân Độ, cả người cô đều khó chịu, thậm chí còn cảm thấy vô cùng nóng bức.

“Xin lỗi tổng giám đốc Trần, tôi biết rồi.” Ninh Nhu khẽ đáp.

Hai người lại trò chuyện một lúc, Trần Xuân Độ bỗng lên tiếng hỏi: “Cô có bạn trai chưa?”

“Hả?” Lần này Ninh Nhu càng mơ màng, sắp hóa đá rồi.

“Tôi... chưa có.” Ninh Nhu phản ứng lại đáp.

“Ồ, vậy thì tốt.” Trần Xuân Độ nói xong thì cúp máy, mặc Ninh Nhu cầm điện thoại với vẻ mặt mơ màng.

Cô ngẫm nghĩ kỹ lưỡng câu nói cuối cùng của Trần Xuân Độ, hình như chợt hiểu rõ chuyện gì đó, nên nhất thời đỏ mặt.

Trong phòng bao khách sạn, Trần Xuân Độ bỏ điện thoại xuống, vươn người.

Anh trò chuyện với Ninh Nhu mấy câu, đúng lúc hỏi han tình hình tập đoàn Lê thị một lát.

Theo lời Ninh Nhu, không có Lê Kim Huyên, nhiệm vụ của họ nhiều hơn bình thường rất nhiều, nhưng tình hình hiện tại của tập đoàn Lê thị vẫn cực kỳ tốt, chủ tịch Lê đang tiến hành sàng lọc hội đồng quản trị, Ninh Nhu không kịp nói cho Lê Kim Huyên biết, nên nhờ anh chuyển lời giúp.

Trần Xuân Độ tới bên cửa sổ, lấy điếu thuốc ra, vừa hút xong thì mắt anh bỗng lóe lên, thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom đang chậm rãi dừng trước cửa khách sạn.

Chẳng mấy chốc, phòng anh vang lên tiếng gõ cửa, Trần Xuân Độ vừa mở ra, một bóng dáng đã lao vào trong.

Tốc độ thanh niên này rất nhanh, võ công cũng cao cường, nếu giờ Tô Loan Loan đang ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra thân phận người này.

Là “ông chủ” của Tô Loan Loan, không có thanh niên này, cô hoàn toàn không thể lọt vào tầm mắt của Lê Kim Huyên.

Thanh niên vẫn mặc bộ vest ô vuông được đặt may với chi phí đắt đỏ như thường lệ, mang theo xì gà, đi vào phòng bao của Trần Xuân Độ, nhìn quanh căn phòng, rồi chậc lưỡi: “Lão đại, chỗ này còn không bằng căn cứ nữa.”

Phải biết rằng, nếu Lê Kim Huyên ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy khó tin, căn phòng này đã là phòng đơn xa hoa trong khách sạn cao cấp rồi, nên quy định rất cao, người ở trong này không giàu sang cũng phú quý.

Người giàu có bình thường hoàn toàn không ở nổi, nên Lê Kim Huyên cực kỳ nghi ngờ Trần Xuân Độ chi tiêu như thế nào... mà ở được phòng bao như này.

Nhưng không ngờ trong miệng thanh niên này lại vô cùng xem thường nơi này, thậm chí giọng điệu còn mang theo sự ghét bỏ.

“Sao cậu lại tới đây?” Trần Xuân Độ lạnh nhạt hỏi.

Thanh niên ngồi trên sofa, lấy hộp xì gà trong ngực ra, đưa cho Trần Xuân Độ, rồi đáp: “Lão đại, anh đã quên mùi vị này mấy tháng rồi.”

Trần Xuân Độ nhìn thanh niên bằng ánh mắt sâu xa, anh ta liền cười hì hì, hơi lấy lòng nói: “Chẳng phải em thấy mấy tháng rồi anh chưa hút nó à, anh nói xem anh không thể hút trong biệt thự nhà họ Lê, nhưng đây là khách sạn.”

“Coi như cậu thông minh.” Trần Xuân Độ mỉm cười, nhận lấy xì gà và cây kéo, bắt đầu cắt rất thành thục.

Thanh niên nhìn anh rồi tấm tắc: “Lão đại, không ngờ anh đã không chạm vào thứ này mấy tháng trời, vẫn không hề thụt trình độ.”

Ai ngờ, Trần Xuân Độ lôi thôi lếch thếch, cực kỳ bẩn thỉu, như ăn mày lang thang, lại cực kỳ thành thục khi cầm kéo cắt xì gà, chắc chắn anh là lão làng thường hút xì gà.

Nếu những người phương Tây định lôi kéo Trần Xuân Độ lúc trước đang ở đây, chắc chắn sẽ cực kỳ bất ngờ với động tác điêu luyện của anh, vì họ vẫn còn kém xa anh.

Sau khi cắt xong xì gà, thanh niên lại đưa một que diêm, Trần Xuân Độ liếc nhìn rồi cười nhạt: “Davidoff, cậu thật biết hưởng thụ.”

Xì gà chuyên dùng que diêm, nếu dùng bật lửa bình thường sẽ phá vỡ mùi thơm nồng đậm ở đầu xì gà, mà giá trị của những que diêm này thì khó mà tưởng tượng được.

Thanh niên bĩu môi, nói với Trần Xuân Độ: “Em chỉ học theo lão đại thôi.”

“Giờ tôi đã quay về cuộc sống mộc mạc, theo vợ tôi học cách cần kiệm tiết kiệm.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, mặt dày nói hươu nói vượn.

Khóe miệng thanh niên khẽ giật, nói nhỏ: “Em chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ còn hống hách như thế?”

“Cậu nói gì?” Trần Xuân Độ nhướng mày.

Cả người thanh niên run lên, đốt que diêm, đưa cho Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ rít một hơi, rồi phả ra một làn khói, nhìn thanh niên lạnh nhạt nói: “Cậu nói đi, có chuyện gì?”

Thanh niên nhướng mày, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Anh biết em tìm anh có chuyện à?”

“Tôi còn biết cậu tìm tôi vì lý do gì.” Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, hai mắt như rất có tính xuyên thấu, có thể vừa lướt qua đã nhìn thấu mọi bí mật của thanh niên.

“Là vì ba người bọn họ đúng không?” Trần Xuân Độ nói.

Thanh niên gật đầu, anh nói không phải ai khác, mà chính là ba Đại Long tướng tiếng tăm lừng lẫy kia.