Trong lòng Tô Loan Loan không nén nổi thấy nghi ngờ.
Anh ta đi đâu rồi?
Mà lúc này, không cho phép Tô Loan Loan nghĩ nhiều, bàn tay to như quạt hương bồ của người đàn ông cường tráng đó vươn tới chỗ Lê Kim Huyên.
Gương mặt diễm lệ của Lê Kim Huyên trở nên ảm đạm, bàn tay to xẹt qua khoảng không, vang lên tiếng phá không sắc bén.
Lê Kim Huyên tuyệt vọng nhắm đôi mắt xinh đẹp lại...
Cơ thể mềm mại của cô run run, thời gian như ngừng lại ở giây phút đó, hình ảnh đóng băng, dường như ai cũng có thể đoán trước được cái kết sau đó.
Bàn tay của người đàn ông cường tráng bóp lên cái cỗ trắng ngần của Lê Kim Huyên, cười dữ tợn.
Nhưng vào lúc này, Tô Loan Loan mở mắt, một ý nghĩ mạnh mẽ đột nhiên bùng lên... giống như thanh kiếm bén tuốt khỏi vỏ, mũi nhọn hiện ra!
"Vù!"
Tô Loan Loan ra tay nhanh như chớp, một cú đấm lao về phía tên cường tráng!
"Ầm!"
Bàn tay to như cái quạt hương bồ của tên cường tráng đó bỗng nhiên dừng lại, một sức lực mạnh mẽ phát ra từ trên người Tô Loan Loan, rất khó mà tưởng tượng được, cơ thể mềm mại nhìn như yếu đuối không có sức của Tô Loan Loan, như cành dương liễu đó, gió thổi một cái thôi cành hoa đã bay loạn... phút giây đó lại có thể bùng ra sức mạnh lớn như thế.
Sắc mặt tên cường tráng thay đổi, sức mạnh trong cú đấm mà Tô Loan Loan đánh ra quá mạnh khiến anh ta lảo đảo lùi về sau hơn ba mươi bước mới có thể đứng vững.
Tên cường tráng nhìn Tô Loan Loan, đôi mắt dữ tợn càng lạnh lẽo hơn, anh ta từ từ cười gằn: “Thú vị..."
"Nhưng mà... hai cô không thoát khỏi tay tôi đâu!" Tên cường tráng hét mạnh, cơ thể có một khí thế khó nói rõ đột nhiên bùng nổ!
Trong góc nào đó, Trần Xuân Độ híp mắt, quan sát tỉ mỉ bên này, khí thế mà tên cường tráng này tỏa ra mạnh mẽ và khủng bố hơn anh Chu của Đàn Cung thành phố T không ít!
Hiển nhiên thế lực ngầm của Yên Kinh đúng là mạnh hơn thành phố T.
Chỉ là, Trần Xuân Độ chẳng hề hoảng hốt, thế lực ngầm… trong mắt Trần Xuân Độ, dường như còn chẳng bằng lính mất chỉ huy!
Không lâu sau, Trần Xuân Độ đột nhiên ngẩng đầu nhìn tới chỗ xa xa, chỉ còn lại mấy chiếc Audi màu đen đậu ở ven đường.
Phần lớn các chiếc Audi đã phong tỏa hết đường lui của họ, chỉ có mấy chiếc này là không có phản ứng nào, đúng là rất đặc biệt.
Ánh mắt Trần Xuân Độ thoáng hiện sự lạnh lùng, môi nở một nụ cười, nhưng mà nụ cười này trông rất qury dị, một tiếng hừ lạnh vang vọng trong khoảng không.
Tiếng hừ lạnh của Trần Xuân Độ cũng không lớn nhưng lại có một nhịp điệu kì lạ, không trung chấn động vù vù, âm thanh đó xuyên thủng không trung rồi không ngừng vang vọng khắp vùng trời, giống như trên trời cũng có một âm thanh phối hợp với Trần Xuân Độ mà hừ lạnh một tiếng!
"Hừ!"
Tiếng hừ lạnh này cuồn cuộn như sấm, khiến rất nhiều người của bang Sát La ở xung quanh đổi sắc mặt, vội vàng ngẩng đầu.
Giờ đã là đêm khuya, bầu trời rất tối, màn đêm đen kịt thâm ảo giống như một cái màn bạt màu đen rất to bao phủ tất cả, thậm chí bầu trời không còn đầy sao như trước, gió to nổi lên từ lúc nào chẳng biết, cuồng phong nổi lên mây bay cuồn cuộn, một sự bất an kiềm nén lượn lờ trong lòng mỗi người ở đây.
Nhất là tên cường tráng đó, tiếng hừ lạnh đó khiến trong lòng anh ta run rẩy mãnh liệt.
"Nhìn đi! Có thần tiên!"
Đột nhiên, người đứng đầu cầm dao rựa của bang đổi sắc mặt, cứng đờ chỉ lên một hướng trên trời.
Mọi người nhìn theo hướng tay của anh ta, chỉ thấy dười bầu trời đêm âm u áp lực lại có một bóng người, từ trên trời bay xuống.
Sau khi tên cường tráng nhìn thấy bóng dáng đó, dù anh ta là phân hội trưởng của hội Sát La thì lúc này cũng thấy ngu người!
Người này, biết bay sao?!
Mẹ nó đây là siêu nhân hả?!
Mỗi thành viên của bang ở đây, sau khi nhìn thấy bóng dáng đó thì da đầu run run, lập tức lui về sau, bóng dáng này lập tức khiến họ nhớ đến hai chữ chẳng hề thực tế đó!
Siêu - nhân!
Tuy bọn họ xem mạng người như cỏ rác, đã thấy xác chất đống rồi biển máu, nhưng trước nay chưa từng thấy được cảnh khiến người ta chấn động thế này!
Phân hội trưởng thấy bóng dạng đó thì đờ ra, nhìn chằm chằm bóng dáng đó, mắt đầy tia máu.
Lúc này, trong chiếc xe Audi màu đen, Trương Khiếu Thiên nhấp một ngụm sâm panh, híp mắt, hưởng thụ cảm giác bọt khí mềm mại tan ra trong miệng, rất tuyệt vời.
Ngoài xe, bầu không khí cực kì căng thẳng, nhưng trong xe lại mở khúc nhạc thanh nhã, nếu không vì không gian trong xe có hạn thì chắc có khi có cả cảnh múa hát tưng bưng!
Sự tương phản giữa trong và ngoài xe vô cùng lớn, khiến người ta không dám tin tưởng!
Đột nhiên, thư kí nhíu mày, anh ta nghe được tiếng sợ hãi và xôn xao ở bên ngoài.
"Tổng giám đốc Trương, hình như bên đó có chuyện." Thư kí đẩy gọng kính vàng.
"Có thể có chuyện gì chứ, phân hội trưởng của Sát La cũng bị tôi mời đến rồi, cái kết lần này không thể nào lại thay đổi nữa." Trương Khiếu Thiên nhắm mắt nói, vừa nói môi anh ta vừa nở một nụ cười.
Trong đầu anh ta không khỏi hiện lên cảnh tượng Lê Kim Huyên bị mình chiếm lấy, thành đồ chơi của mình, mà Trần Xuân Độ thì sẽ nếm đủ sự đau khổ gấp trăm ngàn lần anh ta, sau đó bị anh ta hành hạ đến chết.
Đây cũng là kì vọng của anh ta, mà bây giờ, anh ta cách mục đích này càng lúc càng gần, chẳng hề xa nữa.
Thư kí thì nhoái đầu ra ngoài cửa xe, khi nhìn lên trời, hai mắt bỗng nhiên khựng lại.
Nói thì chậm, nhưng hành động thì nhanh, thư kí cố gắng đẩy Trương Khiếu Thiên một cái, sắc mặt tái nhợt chỉ lên trời, đôi môi tái nhợt run lẩy bẩy: “Tổng giám đốc Trương anh nhìn đi!"
"Nhìn gì, trên đó có gì mà nhìn..." Trương Khiếu Thiên bực mình đẩy ra, sắc mặt không vui nhìn ra ngoài cửa sổ theo thư kí.
Sau khi tỉnh táo nhìn ra bầu trời ngoài cửa xe cách đó không xa, anh ta cũng ngu luôn, đầu nổ tung, một lúc lâu chẳng thể phản ứng được.
"Chuyện này không thể nào!" Trương Khiếu Thiên hét lên, ánh mắt chỉ còn lại sự sợ hãi!
Trương Khiếu Thiên thở dồn dập, anh ta cảm thấy mình hoa mắt, nhưng sau khi anh ta véo mình một cái, cơn đau đã nói cho anh ta, đây đều là thật!
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, dưới màn đêm đen kịt thâm ảo, giống như một âm hồn lặng lẽ!
Trương Khiếu Thiên cứng đờ trợn mắt nhìn bóng dáng đó, hơi thở của anh ta khó mà bình thường được!
Sao có thể! Trương Khiếu Thiên có chết cũng không tin có người có thể từ trên trời bay xuống, mẹ nó đây không phải là sức mạnh của nhân loại!
Người đó là siêu nhân sao?
Trương Khiếu Thiên không tin sự tồn tại của siêu nhân, nhưng sự thật ngay trước mặt khiến anh ta khó mà tưởng tượng nổi.
Sau khi bóng dáng đó rơi xuống, tên cường tráng bỗng nhiên tê cả đầu, anh ta nhìn bóng dáng đó, bỗng nhiên hai mắt khựng lại.
Anh ta lùi về sau không hề do dự, ánh mắt hiện lên sự ác liệt, nghiêm nghị quát lên: “Ra tay!"
Ngay sau đó, anh ta bỗng nhiên vươn tay ra, lạnh lùng hét lớn: “Đưa dao đây!"
Xoạt! Một con dao rựa ra khỏi vỏ cùng với sát khí nồng nặc khó mà tản đi, hướng thẳng lên trời!
Con dao rựa này chẳng biết đã giết hại bao nhiêu tính mạng, trên dao còn đọng lại vết màu màu đen loang lổ!
"Giết không tha!" Tên cường tráng nhìn bóng dáng đó, ánh mắt hiện lên sự nghiêm trọng.
Lần đầu tiên anh ta thấy chuyện quái lạ thế này, có người bay từ trên trời xuống!
Khi tên cường tráng hét chói tai, Tô Loan Loan hành động!
Tô Loan Loan đẩy Lê Kim Huyên sang một bên, cả người cô ta được thay thế bởi một khí thế mạnh mẽ!
Trong mắt cô ta chỉ còn sự ác liệt và lạnh lùng, tựa như đây mới là cô ta khi dốc hết sức mình!
Xuất thân từ đội đặc chiến nước C, là phụ nữ mà giữ chức phó đội trưởng, Tô Loan Loan không hề có cơ gì mà từng bước lên chức toàn dựa vào thực lực của bản thân.
Cô ta đương nhiên có bản lĩnh, lúc này, cuối cùng cô cũng không giấu dốt nữa!
Vì cô ta cảm nhận được, mỗi một người ở đây đều không phải người lương thiện gì, trên tay mỗi người đều nhuốm máu không ít mạng người.
Bọn họ... đều đáng chết.
Cuối cùng Tô Loan Loan cũng đứng lên mà không hề do dự, chỉ là khi cô ta nhìn bóng dáng đó, trong mắt vẫn lóe lên sự khó hiểu và tò mò như cũ.
Người đó còn có thể là ai nữa! Đương nhiên là Trần Xuân Độ!
Không ai biết, Trần Xuân Độ từ một chỗ nhảy lên cao rồi nhảy xuống giữa đám đông, trong mắt họ, Trần Xuân Độ bay từ trên trời xuống... Bọn họ đương nhiên là không tin Trần Xuân Độ nhảy một cái mà có thể nhảy cao như thế!
Điều này đủ để nói rõ, sức bật của Trần Xuân Độ, có thể nói là kinh khủng!
"Giết!"
Tiếng kêu giết rung trời, vô số bang chúng của bang Sát La, tay cầm dao rựa, đùng đùng sát khí xông lên, tản ra khí thế kinh người, khiến người ta chấn động tinh thần!
Vốn dĩ những người này đều dũng mãnh thiện chiến, bang chúng tinh anh sống sót từ trong vô số trận sinh tử, mỗi một người trong số họ, mỗi một dao chém ra đều đầy ý định giết người mãnh liệt!
Họ có không ít người, gồm cả tên cường tráng nhìn từ xa đó cũng muốn biết thân phận của Trần Xuân Độ.
Tiếc là tối nay không có trăng, bình thường đều có ánh trăng bàng bạc, nhưng bị đám mây đen to che đi, khiến cho màn đêm tối nay càng thâm ảo đen kịt hơn.
Hơn nữa động tác của Trần Xuân Độ quá nhanh, có thể so với tia chớp, nơi này không ai thấy được mặt mũi của Trần Xuân Độ.
Bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng đen, tay cầm dao găm, đánh đâu thắng đó!
Dần dà, càng ngày càng nhiều bang chúng xông tới phía Trần Xuân Độ, sự lợi hại kinh người của Trần Xuân Độ, cần bọn họ đồng lòng để tiêu diệt.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong." Tô Loan Loan nhét con dao găm vào bao dao, không ngừng lẩm bẩm.
Mà khi cô ta đứng lên, ánh mắt cô ta nhìn sang chỗ cách đó không xa, lập tức khựng lại.
Trần Xuân Độ bị vô số bang chúng của Sát La bao vây, số lượng của đám người này vượt xa sức tưởng tượng của cô ta!
Xung quanh Trần Xuân Độ có vô số người của Sát La, số lượng gấp ba bốn lần cô ta!
"Để tao xem mày làm sao mà thoát khỏi tay tao." Tên cường tráng nhìn Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan bị vô số bang chúng của Sát La bao vây tầng tầng lớp lớp, nụ cười dữ tợn.
Sắc mặt anh ta ung dung, trên mặt còn hiện lên sự trào phúng.
Lần này chẳng cần anh ta đích thân ra tay, chỉ với chiến thuật biển người đã có thể khiến hai tên không biết lượng sức mình này ăn đủ.
Nhưng anh ta vừa nói xong, giây tiếp theo, sắc mặt anh ta bỗng thay đổi!
Chỉ thấy bóng dáng đó, tay cầm vũ khí sắc bén, bộc phát với tốc độ nhanh như chớp, cơ thể lóe lên, máu tươi văng tung tóe!
Từng người bị cắt như rơm rạ, ào ào ngã xuống, một mùi máu tanh nồng nặc, nhanh chóng lan ra khắp trời.
Sắc mặt của tên cường tráng lập tức trở nên khó coi, âm u như nước. Anh ta lạnh lùng nhìn bóng người đó chằm chằm, cầm cán dao bằng gỗ của con dao rựa mà run run, có vết nứt hiện ra!
Khớp xương tay cầm cán dao của anh ta đã trắng bệch, sắc mặt lạnh lẽo mà giận dữ!
Trần Xuân Độ đang dùng sự thật để tát mạnh lên mặt anh ta!
Trong mắt anh, những bang chúng của Sát La giống như đám gà làm bằng bùn đất hay chó làm bằng ngói, dễ bị tiêu diệt!