Chàng Rể Phế Vật

Chương 261: Ngang nhiên cướp người phụ nữ của tôi?!




“Trạm trưởng, xảy ra chuyện gì thế?” Thuộc hạ đứng bên cạnh căng thẳng, vội vàng hỏi.

Trạm trưởng Lý im lặng, không nói, chỉ nhíu chặt lông mày. Trên thực tế, lúc này anh ta mới nhớ ra, cách đây không lâu, anh ta đã nhận được thông tin từ cấp trên, một nhân vật có máu mặt rất yêu việc đổ thạch sắp đến Yên Kinh và có thể sẽ đến vì đại hội đổ thạch.

Không ngờ, anh ta vẫn luôn bận rộn chuyện ở thành phố T mà lại có thể kéo chuyện này xuống.

Trạm trưởng Lý cảm thấy nặng nề trong lòng, nhân vật lớn này đã lập được chiến công hiển hách, vốn ở ẩn dưỡng già, lấy việc nghiên cứu châu báu, đồ cổ, đổ thạch để giết thời gian.

Nhưng ngày đó, ông ta cũng đã tiêu diệt không ít kẻ thù, bây giờ lại đến Yên Kinh nơi người nhiều, tai mắt nhiều, có thể nói ông ta đang rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm!

Nếu đổi lại là ngày thường, anh ta đương nhiên không cần lo lắng, nhưng trước mắt, nhân vật lớn như vậy đến, đa phần vệ sỹ thân cận đều là những người có thực lực, thân thủ vô cùng mạnh, mà họ lại chính là những kẻ thù muốn ám sát ông ta, đây là cách che giấu thân phận tốt nhất!

Trong lòng Trạm trưởng Lý bỗng hiện ra một điềm xấu… Kẻ ám sát muốn ra tay với nhân vật lớn kia rất có thể đã giả dạng thành một tên vệ sỹ nào đó bên cạnh nhân vật lớn, lúc này đang chờ đợi thời cơ tiếp cận ông ta cũng nên!

Nhân vật lớn đó đang đối mặt với nguy cơ vô cùng khủng khiếp!

Mà bây giờ, anh ta đang ở thành phố T chứ không phải ở Yên Kinh, lúc này dù có chạy ngay qua đó thì cũng hoàn toàn không kịp!

“Đi, xin ý kiến cấp trên, phân tán toàn bộ những người tôi có thể điều động. Mọi ngóc ngách, xó xỉnh lớn nhỏ ở Yên Kinh đều phải có người để mắt đến cho tôi.” Trạm trưởng Lý quát lớn.

Anh ta không nói nguyên nhân, đây là bí mật hàng đầu của tổ chức, nếu bị lộ ra ngoài, hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được!

“Rõ.” Thuộc hạ đồng ý, mặc dù anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thông qua biểu cảm trên mặt Trạm trưởng thì có thể nhìn ra, sợ là đã có chuyện không hay xảy ra!

Trong lòng thuộc hạ hiện ra một dự cảm không hay, Trạm trưởng Lý từ trước đến nay dù núi Thái Sơn sụp đổ, mặt vẫn không đổi sắc cũng có lúc lộ ra biểu cảm hoảng loạn như bây giờ.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Thuộc hạ vô cùng tò mò, anh ta rất muốn hỏi, nhưng Trạm trưởng Lý chắc chắn sẽ không nói cho anh ta biết, bởi vì đây là bí mật tuyệt đối cấp trên bàn giao… Anh ta liếc mắt nhìn đặc công đang bận rộn trong phòng, sau đó nheo mắt lại.

Anh ta không tin tưởng những người này, những người đặc công này mặc dù cũng có thể thi hành mệnh lệnh của anh ta một trăm phần trăm, nhưng ngoại trừ thuộc hạ bên cạnh do chính anh ta bồi dưỡng ra thì những đặc công này đều là lớp người mới được tổ chức bổ sung sau khi thực hiện nhiệm vụ lần trước đã hi sinh quá nhiều người.

Thậm chí Trạm trưởng Lý còn không xem kỹ hồ sơ về họ, kiểm tra dòng chi của họ, mà bởi vì nhiệm vụ lần này khẩn cấp nên đã vội vàng ra trận.

Năng lực của những người này rất mạnh nhưng chính vì như vậy nên anh ta không thể cất nhắc bất cứ người nào trong số họ, càng không thể nói ra bí mật tuyệt đối.

Nếu nói ra điều đó đồng nghĩa với việc giao tính mạng của nhân vật lớn kia vào tay những người này.

Trạm trưởng Lý vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt u ám, không yên, trong lòng cũng nghĩ ra đủ loại cách. Hồi lâu sau, anh ta thở dài một tiếng, giống như đã đưa ra quyết định.

“Chỉ có thể như vậy thôi.” Trạm trưởng Lý lẩm bẩm, trong mắt xẹt qua suy nghĩ điên cuồng, anh ta chỉ có thể đánh cược một lần này!

“Các cậu cứ tiếp tục làm việc.”

Trạm trưởng Lý bỏ lại một câu đó, rồi đi ra khỏi phòng.

Mà lúc này, trong phòng ăn của một khách sạn sang trọng, khúc nhạc tao nhã vang lên trong nhà ăn xa hoa, lộng lẫy, âm nhạc êm tai giống như đang nhảy nhót bên cạnh mỗi người.

Ở một phía trong phòng ăn có một đội đàn violong đang kéo khúc nhạc tao nhã.

Cùng với khúc nhạc tao nhã không biết tên thì bên trong phòng ăn, các quý ngài và quý cô khoác lên mình những bộ đồ âu sang trọng vừa thưởng thức món ngon, vừa nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Một nhân viên phục vụ mặc vest đẩy xe đẩy đi ngang qua các bàn tròn, cung cấp rượu Lafite thượng hạng, hoặc rượu bran-đi hoặc là loại rượu nổi tiếng mà một vài vị khách yêu cầu.

Không khí trong phòng ăn quá tốt, bởi vì khách sạn này có lịch sử lâu đời, vào thời gian đầu khi vừa mới thành lập đã có một lượng lớn khách nước ngoài ghé thăm.

Phòng ăn của nơi này không khác gì những phòng ăn cao cấp của phương Tây.

Món ngon ở nơi đây cũng có mùi vị chính tông nhất và do một đầu bếp nhà hàng Michelin làm ra.

Nếu người không biết nhìn thấy nơi này chắc chắn sẽ cảm thấy nơi đây là xã hội thượng lưu khiến rất nhiều người ao ước trong truyền thuyết.

Mà trong phòng ăn vốn tao nhã từ trước đến nay ngay lúc này lại xuất hiện một bóng dáng rất không hòa hợp phá vỡ khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp này.

Lúc này, Trần Xuân Độ đang cầm một cái đùi gà, tay dính đầy dầu, vừa gặm vừa cắn. Không có nhiều đồ ăn kiểu Tây tinh tế trên bàn, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan còn chưa ăn được bao nhiêu, chớp mắt một cái đã bị Trần Xuân Độ ăn hết hơn nửa.

Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan bất lực nhìn Trần Xuân Độ, vầng trán trắng muốt của nữ thần Tổng giám đốc hơi nổi gân xanh, thậm chí còn hiện ra vạch đen.

Cho dù là trong phòng ăn hay là trong khách sạn, chỉ cần là những nơi cao cấp thì đều yêu cầu ăn mặc nghiêm chỉnh, sang trọng.

Thông thường mà nói, đồ nghiêm chỉnh, sang trọng chính là chỉ đồ vest, nhưng tên này không mặc đồ vest thì thôi đi, đằng này lại còn mặc hai chiếc áo sơ mi màu trắng ngà, bẩn thỉu của mình, thêm vào đó lại còn khoác bên ngoài chiếc áo gile rách, cũ.

Điều khiến Lê Kim Huyên không cách nào hiểu nổi đó là có một lần, cô cõng Trần Xuân Độ, lén ném bỏ chiếc áo gile cũ của anh, kết quả một lát sau, cô lại nhìn thấy Trần Xuân Độ mặc nó, hai người thân mật, khít khao, giống như hòa vào làm một.

Không chỉ như vậy, đôi dép lê Trần Xuân Độ đi cũng khiến nhân viên phục vụ nhắc nhở nhiều lần.

Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ như vậy, cả hai bèn cảm thấy mất hết khẩu vị. Trong khi đó, Trần Xuân Độ lại giống như không nhận ra, vẫn điên cuồng ăn uống.

Ở đây, phần lớn mọi người đều được hưởng một nền giáo dục tốt và ưu tú, cho dù không thì tố chất cũng vô cùng cao.

Mà Trần Xuân Độ khi ăn muôi, đĩa va vào nhau, phát ra tiếng kêu leng keng thì không nói, đằng này khi uống còn phát ra âm thanh khiến người ta không cách nào chịu được, khiến Lê Kim Huyên cũng nhịn không nổi!

Trần Xuân Độ làm như vậy ở nhà thì không sao, dù sao cũng đều là người nhà mình cả… Nhưng nơi này là phòng ăn bên ngoài đó, Trần Xuân Độ thật sự khiến cô mất mặt mà!

Lê Kim Huyên vừa nhìn Trần Xuân Độ ăn, vừa nghiến răng, gương mặt xinh đẹp phức tạp nghiến răng, cô gần như sắp sụp đổ đến nơi!

Cô đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, sao mình lại vớ phải cái thứ này cơ chứ!

“Phù!”

Cuối cùng, Lê Kim Huyên không nhịn nổi nữa, cô cúi thấp đầu, kiên trì, chịu đựng ánh mắt của rất nhiều người, sau đó bắt đầu thưởng thức đồ ăn.

Đúng vậy, lúc này rất nhiều ánh mắt trong phòng ăn đều bị hành động thô thiển của Trần Xuân Độ thu hút. Không ít vị khách mặc đồ đúng mực, khí chất tao nhã liếc mắt qua người Trần Xuân Độ, ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ khinh thường.

Nhưng khi rơi lên người Lê Kim Huyên, ánh mắt của họ hơi chững lại, ngay sau đó lập tức xẹt qua một ngọn lửa hừng hực, ánh mắt bỗng trở nên hơi kích động.

Lê Kim Huyên là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mặc dù cô chỉ mặc một chiếc váy dài đơn giản, mộc mạc, nhưng vẫn vô hình chung lộ ra đôi chân thon, dài, đủ để thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Cộng thêm cái miệng nhỏ nhắn của Lê Kim Huyên khi uống canh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, phớt đỏ khẽ thổi hơi nóng trên nước canh, dáng vẻ cẩn thận, từ tốn đó khiến không ít người âm thầm gật đầu, trong lòng rất vừa ý.

Động tác của Lê Kim Huyên rất duyên dáng, liếc mắt một cái có thể nhìn ra cô từng được dạy phép tắc lễ nghi phương Tây rất tốt. Cùng với khí chất, gương mặt xinh đẹp phương Đông đã tạo nên một nét quyến rũ vô cùng đặc biệt, khiến rất nhiều người không khỏi mê mẩn, từ đầu đến cuối không hề rời mắt.

Rất nhiều người khi nhìn thấy Lê Kim Huyên lần đầu, trong lòng đều sẽ thốt ra một câu: “Người phụ nữ như thế này chỉ trên trời mới có.”

Cô giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất mà Thượng đế đắp nặn và có được tất cả tình yêu của ông trời.

“Thật sự quá đẹp, tôi ở khách sạn này lâu như vậy rồi, sao chưa bao giờ nhìn thấy nữ thần xinh đẹp như thế này!”

“Đúng là cực phẩm nhân gian, là mối duyên ông trời tặng cho tôi ư?”

Rất nhiều người lẩm bẩm, từng ánh mắt rơi lên người Lê Kim Huyên, tán thưởng, ghen ghét, ngưỡng mộ, cái gì cũng có.

“Ăn thịt đi, món này ngon lắm.” Đúng lúc này, một bàn tay không hợp cảnh gắp một miếng thịt đặt vào trong đĩa của Lê Kim Huyên.

Cùng lúc đó, một giọng nói cũng không hợp cảnh vang lên, khiến ánh mắt của rất nhiều người bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.

Khi mọi ánh mắt nhìn thấy Trần Xuân Độ, lập tức đông cứng!

Không ai có thể ngờ, một nữ thần cực phẩm như Lê Kim Huyên lại dùng bữa cùng loại người như thế này!

“Trời ơi… tôi không nhìn nhầm đấy chứ, cô ấy lại dùng bữa cùng loại đàn ông như thế này.”

“Họ có quan hệ gì? Người đàn ông với đức hạnh như thế này mà cũng xứng với quý cô đây ư?”

“Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà! Ngay đến cả đồ sang trọng cũng không mặc, cũng không cả chải đầu, đây đúng là nỗi sỉ nhục dành cho quý cô này mà!”

Những quý ngài này đều biết kiềm chế, chỉ đè thấp giọng xì xào bàn tán, bàn khác gần như không nghe thấy họ đang nói gì.

Nhưng Trần Xuân Độ mặc dù ăn như hạm, tuy nhiên khóe miệng của anh lại âm thầm cong lên, rõ ràng đang suy ngẫm.

Chỉ là Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan lại không nhận ra sự thay đổi trên mặt Trần Xuân Độ.

Lê Kim Huyên âm thầm nhẫn nhịn, cố gắng để tâm trạng của mình trở nên bình ổn và tỉnh táo.

“Xin hỏi quý cô, tôi có thể mời cô sang dùng bữa chung với tôi được hay không?”

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên cạnh, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo đuôi tôm đi đến, khóe miệng ẩn chứa ý cười, đường nét trên mặt cao và thẳng, ánh mắt thâm sâu giống như bầu trời sao.

Anh ta có gương mặt điển trai, phóng khoáng, trên người toát ra một sức hấp dẫn không nói thành lời, nói năng rất tao nhã, vừa nhìn là biết con nhà quyền quý, được dạy phép tắc, lễ nghi phương Tây rất tốt.

Trên người anh ta có một cảm giác sạch sẽ, so với bộ dạng lôi thôi của Trần Xuân Độ thì quả thật tốt hơn nhiều.

Sau khi người đàn ông này đi đến gần, anh ta nhìn Lê Kim Huyên, khóe môi mang theo ý cười, có sức hút rất thần bí, khiến người ý chí trước nay vẫn luôn kiên định như Tô Loan Loan cũng hơi dao động.

Sau khi tới gần mới phát hiện, người đàn ông này mặc dù đường nét trên gương mặt là của người phương Đông nhưng lại có ảo giác giống như người châu Âu, đôi mắt của anh ta lại có màu giống như biển xanh.

Quý ngài phóng khoáng này đúng là một quý ngài mà!

Lê Kim Huyên ngẩng đầu lên, quý ngài trước mặt mỉm cười, đột nhiên làm ra động tác mời tiêu chuẩn.

Một giây sau, sắc mặt của Trần Xuân Độ bỗng trở nên đông cứng!

Trong mắt Lê Kim Huyên xẹt qua tia chán ghét nhưng giống như nghĩ đến gì đó, cô nghiêng đầu liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, ánh mắt bỗng lóe sáng, cô đột nhiên mỉm cười chân thành, gật đầu rồi đứng dậy, đặt bàn tay ngọc ngà của mình vào tay người đàn ông.

Ngay sau đó, hai người đi đến một chiếc bàn cách đó không xa rồi ngồi xuống.

Mà Trần Xuân Độ ở bên này lập tức há hốc miệng!

Mẹ kiếp… dám ngang nhiên cướp vợ mình ư!