Trước đó lúc Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân đánh cược thì Trần Xuân Độ đang ở ngay bên ngoài phòng làm việc, với thính giác của Trần Xuân Độ thì nghe thấy hai người ở trong nói chuyện cũng không phải là việc gì khó.
Sau khi Trần Xuân Độ lấy hết can đảm nói ra, có thể cảm nhận rõ ràng một luồng sát ý lạnh như băng trong không khí, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, có sát khí phun ra nuốt vào.
“Ây...” Trong lòng Trần Xuân Độ dâng lên một cảm giác không ổn, Tô Hiểu Vân ở bên cạnh cũng nhớ tới việc này, đổ thêm dầu vào lửa cười nói: “Tiểu Huyên, cậu không nên nuốt lời chứ.”
Lê Kim Huyên hừ một tiếng, đôi mắt đẹp nổi lên một tia lạnh lẽo, nhìn Trần Xuân Độ chăm chú rồi hỏi: “Anh bảo tôi làm cái gì?”
Trần Xuân Độ ho khan vài tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu em không muốn làm thì không làm chứ sao.”
“Cút ra ngoài!” Lê Kim Huyên thình lình bộc phát, lửa giận của Tổng giám đốc nữ thần bỗng nhiên tuôn ra.
Trần Xuân Độ không chút do dự, quay người hoảng hốt chật vật chạy ra khỏi văn phòng, cứ như sau một giây nơi này sẽ hóa thành địa ngục.
Nếu giờ phút này thủ lĩnh của thế lực quân phiệt siêu cấp ở nước ngoài trông thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ bị sốc... Ai có thể nghĩ tới Long Vương trước đây trong mưa bom bão đạn đi bộ nhàn nhã, giờ phút này trong cơn tức giận bộc phát của một người phụ nữ lại chật vật như vậy.
Làm sao họ biết được rằng người phụ nữ này không phải là một người phụ nữ bình thường, kia là một con hổ cái. Con hổ cái vô cùng hung dữ.
“Con mẹ nó, có rất nhiều người muốn đổ nước rửa chân cho tôi, toàn bộ thành phố T đều không chứa nổi... Không đổ thì không đổ thôi, bốc hỏa lớn như vậy...” Trần Xuân Độ lẩm bẩm nhưng khóe miệng lại nhếch lên một đường cong.
Trong phòng làm việc, một tiếng cười giòn tan ngọt ngào vang lên như chuông bạc, Tô Hiểu Vân ngồi trên ghế sô pha ôm bụng cười to, cười đến đau cả bụng.
Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Lê Kim Huyên đỏ bừng, đó là tức giận đến đỏ cả mặt.
Tổng giám đốc nữ thần giờ phút này tức giận đến nỗi phổi sắp nổ tung, cô hoàn toàn không nghĩ tới cái tên không biết xấu hổ này dám đưa ra yêu cầu không biết xấu hổ như vậy.
Đây quả thực là đang làm nhục đùa giỡn cô.
Bộ ngực cao ngất của Tổng giám đốc nữ thần lên xuống kịch liệt, hàm răng ngà tinh xảo đều hận không thể cắn nát một ngụm.
Tên khốn khiếp này!
“Tiểu Huyên, bớt giận, không đổ thì không đổ thôi, không cần nổi giận như vậy.” Tô Hiểu Vân dừng một chút rồi nói: “Nhưng nói thật, có chơi có chịu thì tốt hơn...”
“Tô Hiểu Vân, cậu cũng cút ra ngoài cho tớ!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên kìm nén, đôi mắt đẹp sắp phun ra lửa.
Nhiệt độ trong phòng làm việc đột nhiên giảm xuống mấy độ, tràn ngập sát khí lạnh lẽo của Tổng giám đốc nữa thần.
......
Tới gần lúc chạng vạng tối, Trần Xuân Độ quay về khách sạn một lần, lại phát hiện Metis đã lặng lẽ rời khỏi phòng thuê.
Trần Xuân Độ nhìn xung quanh và phát hiện ngoài chiếc giường lớn lộn xộn trong phòng vẫn còn phảng phất hương hoa lan tao nhã và ga giường ướt sũng, trên đó chỉ còn lại một mảnh giấy ghi chú.
“Long, mượn tên lửa dùng một lát, dùng xong sẽ trả lại nguyên vẹn, chuyện đêm qua tôi nhớ rõ... Mạng sống của anh là của tôi.”
Nét chữ trên tờ giấy nhắn rất đẹp, một dòng chữ nước C viết rất đẹp khiến khuôn mặt u ám của Trần Xuân Độ ngẩn ra, mỉm cười bất đắc dĩ.
Có một dấu ấn hình con bướm màu tím trên mặt của tờ giấy nhắn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trần Xuân Độ than nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp, đối với Metis, anh rất khó hình dung phán xét.
Metis thông minh, khí chất ngàn dặm mới tìm được một người, là một người phụ nữ đầy bí ẩn, nhưng cô ta đã thua anh hai lần liên tiếp và bị anh ta chinh phục.
Trần Xuân Độ biết quá ít về Metis, ngay cả trong thế giới ngầm của phương Tây cũng không có nhiều thông tin về Metis, sự xuất hiện của cô ta rất kì quái đột ngột, như thể là đột nhiên ra đời.
Trong thế giới ngầm của phương Tây có vô số truyền thuyết liên quan tới Nữ thần trí tuệ, thậm chí những tín đồ và người thờ phụng Nữ thần trí tuệ đều vô cùng cuồng nhiệt với nó.
Nếu những tín đồ ấy biết nữ thần mà ngay cả chân dung họ cũng chưa thấy, tối hôm qua khóc cầu xin một người đàn ông tha thứ... e rằng sẽ mất hết tinh thần.
Thậm chí theo Trần Xuân Độ biết, trước đây trong trí nhớ của anh, thế giới ngầm còn có mấy bá chủ cũng có lòng hâm mộ Metis, kết quả là đêm qua, Trần Xuân Độ đã giành được vinh quang cho đất nước, điên cuồng phát ra.
Cũng may việc này sẽ không truyền đến thế giới ngầm, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu vị bá chủ nôn ra máu.
......
Mà lúc này Metis đã cách mặt đất độ cao ba nghìn thước Anh, trong khoang hạng nhất của máy bay, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che đi mái tóc dài mềm mại và khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, ngủ say sưa.
Cô ta quá mệt mỏi, cuộc đại chiến đêm qua đã tiêu hao gần hết sức lực của cô ta, cổ họng cô ta như khàn đặc và không thể phát ra âm thanh nào.
Đột nhiên Metis bừng tỉnh, nhìn thấy bầu trời trong xanh vô hạn và những đám mây rộng lớn bên ngoài cửa sổ cabin khiến đôi mắt xinh đẹp của cô ta lóe lên vẻ bàng hoàng và giận dữ xấu hổ.
Vừa rồi cô ta gặp một cơn ác mộng, lại bị tên đó đè xuống giường...
Trong giấc mơ, cô ta không những không từ chối mà còn...
“Chờ tôi xử lý xong những thứ trong tay, lần tiếp theo đến nước C ắt sẽ lấy tính mạng của anh.” Metis lẩm bẩm một mình, như thể đang đối mặt với một ai đó.
Ngay sau đó cô ta nhắm lại đôi mắt xinh đẹp, nhanh chóng thở đều đặn, ngủ rất say, hàng mi dài gợi cảm trên đôi mắt xinh đẹp rung động, cô ta ngủ rất ngon lành.
......
Lúc này, một tin tức có tính bùng nổ điên cuồng lan truyền nhanh chóng ở thành phố T.
Cậu hai nhà họ Lê ở Yên Kinh nghi ngờ hôm qua bị người ta đuổi giết, bị gãy một cánh tay.
Tin tức này chỉ trong nháy mắt đã chiếm lĩnh các trang đầu của thành phố T, vô số phương tiện truyền thông tin tức đổ xô đưa tin về vấn đề này, nhiều hình ảnh và video không rõ nguồn gốc đã được lan truyền trên mạng.
Cậu hai nhà họ Lê ở Yên Kinh, ngay cả ở thành phố T cũng là xa gần nghe tiếng, mấy ai không biết? Là một thần đồng trong giới kinh doanh, thời điểm anh ta ở Yên Kinh đã làm chấn động giới kinh doanh, được rất nhiều người coi trọng.
“Ôi trời ơi, đây chính là cậu hai nhà họ Lê, thần đồng trong giới kinh doanh. Ngay cả Chủ tịch Hội Thương Mại Yên Kinh cũng vô số lần khen ngợi cậu ta trước mặt phóng viên và giới truyền thông, nói rằng rồng vàng há lại là vật trong ao, một ngày nào đó cậu ta sẽ khiến cho cả ngoài nước cũng đều biết tên của cậu ta.”
“Lai lịch của anh ta nghe nói cũng không đơn giản, nhà họ Lê có gốc gác vững chắc ở Yên Kinh, khiến anh ta có được ưu ái trời ban. Loại nhân vật này đến thành phố T cũng là vẻ vang cho cả thành phố này.”
“Kẻ trâu bò nào vậy, ngay cả thành phố T còn phải khuôn mặt tươi cười đón tiếp, anh ta lại bị người ta đuổi giết ở thành phố T.”
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang cầm trên tay một bản báo cáo tin tức, vẻ mặt kinh ngạc.
“Xác định chắc chắn về tính xác thực của tin tức chưa? Lê Thần Vũ biến thành người cụt một tay rồi?” Lê Kim Huyên hỏi.
Lâm Trinh Tuyết gật đầu: “Đây là tin tức có được từ Yên Kinh, ngày hôm qua Lê Thần Vũ quả thật là bị đuổi giết. Sân bay quốc tế Thành phố T hiện tại vẫn còn lưu lại vết tích chiến đấu, cảnh sát vẫn đang điều tra.”
“Ở thành phố T lại còn có người dám giết anh ta? Lại còn có thể chém đứt một cái tay của anh ta, thật khó mà tin nổi.” Tô Hiểu Vân cảm khái nói.
Lê Kim Huyên cầm báo cáo tin tức, mày nhíu chặt, cô hiểu rõ Thành phố T hơn rất nhiều người... Nhà họ Lê sau lưng Lê Thần Vũ là quái vật khổng lồ, dám giết Lê Thần Vũ chắc chắn không e ngại nhà họ Lê phía sau anh ta.
Nhưng thành phố T sao có thể có loại người này?
“Chém đứt một cái tay của anh ta đối với chúng ta là chuyện tốt, loại người này nên giết.” Tô Hiểu Vân nói.
“Thành phố T nhân tài ẩn dật, phải cẩn thận.” Lê Kim Huyên vẻ mặt nghiêm túc, phun ra một hơi.
Có thể đuổi giết Lê Thần Vũ thì nhất định là cao thủ hàng đầu, cô sống ở thành phố T nhiều năm, thậm chí vẫn không biết là có một nhân vật thế này.
Xem ra thành phố T mặt ngoài yên bình nhưng vẫn ẩn giấu quá nhiều bí mật không muốn người ta biết, ngay cả Lê Kim Huyên cũng rất có thể chỉ là phát hiện một góc của tảng băng trôi.
......
Sân bay Quốc tế thành phố T.
Một bãi đậu máy bay rộng lớn đã bị kéo từng đường cảnh giới, từng chiếc xe cảnh sát theo tiếng còi báo động điên cuồng gào thét mà đến, các nhân viên cảnh sát lao vào sân bay. Bầu không khí trang nghiêm và nồng nặc mùi thuốc súng.
Nhiều lữ khách trong lòng run lên, vẻ mặt thay đổi, trong lòng dấy lên một nỗi lo lắng mãnh liệt.
“Lập tức phong tỏa cửa ra vào, không cho phép tất cả mọi người ra vào!” Một bóng dáng xinh đẹp hùng dũng bước vào sân bay, lạnh lùng quát.
“Dựa vào cái gì? Ông đây con mẹ nó vừa xuống máy bay. Dựa vào cái gì không cho tôi đi?” Một người đàn ông vạm vỡ ôm vali hành lý, vẻ mặt dữ tợn quát.
“Phía trên hạ lệnh cấp tốc điều tra và xử lý vụ án ám sát Lê Thần Vũ ngày hôm qua, nếu như có ai cản trở quấy nhiễu việc điều tra vụ án thì tất cả sẽ bị xử lý như một nghi phạm.” Diệp Thái Linh lạnh lùng mở miệng, khiến vô số lữ khách đột nhiên biến sắc, câm như hến!
“Những người chống lại bắt ngay tại chỗ!” Diệp Thái Linh mạnh mẽ lạnh lùng quát, trong nháy mắt toàn bộ hiện trường khiếp sợ.
Trên bãi đậu máy bay, các nhân viên cảnh sát mặt tái mét đi ra, như thể họ đã nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp nào đó.
Diệp Thái Linh đi vào sân bay, lúc đi vào bãi đậu máy bay bước chân hơi chậm lại, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nặng nề.
“Làm sao có thể...” Diệp Thái Linh thì thào, cho dù đã làm bao nhiêu vụ án lớn, với cảnh tượng trước mắt Diệp Thái Linh cũng lộ ra vẻ không thể tin được.
Đập vào tầm mắt cô là...cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Khắp nơi đều là dấu vết của trận chiến để lại, so với những gì họ nhìn thấy dọc đường đến đây thì ngổn ngang khủng khiếp hơn rất nhiều.
“Diệp đội trưởng, tôi không nhận vụ án lớn này được.” Một vị nhân viên cảnh sát tuổi trẻ vừa mới nhận việc sắc mặt trắng bệch, cậu ta còn chưa trải việc đời…trực tiếp nôn.
Đột nhiên đôi mắt Diệp Thái Linh ngưng tụ, cô nhìn thấy một cái hố khổng lồ. Giống như của một con thú dữ to lớn để lại.
Sau khi ánh mắt Diệp Thái Linh đảo qua cái hố khổng lồ đó thì bỗng nhiên sững sờ, giống như bị sét đánh, thân thể mềm mại chấn động.
Cô nhìn thấy một dấu chân. Dấu chân trong hố sâu.
Diệp Thái Linh tê cả da đầu... Điều này sao có thể?