Một khắc này, Lê Thần Vũ thấy được sự lạnh lẽo ngập trời và sát khí từ Trần Xuân Độ!
Sát khí này tuyệt đối không phải là nhất thời có, mà là... Đã tồn tại thật lâu!
Thần sắc Lê Thần Vũ nao nao, nội tâm bỗng nhiên dâng lên một dự cảm bất tường.
Nhưng rất nhanh, sự rung động trong nội tâm của anh ta đã bị thay thế bởi sự sát phạt, Lê Thần Vũ dữ tợn quát: “Phế vật, hôm nay nếu để anh rời đi nơi này, tôi sẽ không mang họ Lê!”
“Không mang họ Lê?” Trần Xuân Độ nói một câu, bình tĩnh mở miệng: “Anh còn mạng để sửa tên sao?”
Trần Xuân Độ bước ra, thân pháp bùng lên! Phảng phất như một tia chớp, bắn về phía Lê Thần Vũ!
Rầm rầm!
Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh, đã gây nên những âm thanh cọ sát ở không trung, vang lên âm thanh lớn! Khiến cho thần sắc Lê Thần Vũ thay đổi nhanh chóng! Đó là vận tốc âm thanh siêu lớn!
Dù thế nào thì Lê Thần Vũ cũng không nghĩ tới, khi Trần Xuân Độ bộc phát tốc độ, lại kinh khủng như thế!
Dù là chỉ ở một chớp mắt đạt tới vận tốc âm thanh, thì cũng cực kì doạ người.
Nếu như truyền đi, tuyệt đối sẽ gây ra sóng to gió lớn ở nước ngoài!
Sóng âm cuồn cuộn như sấm, thuỷ tinh cường lực của quán trà bởi vì thanh âm rung động, mà bỗng nhiên bị chấn động đến mức vỡ nát!
“Làm sao có thể!” Thần sắc Lê Thần Vũ kinh hãi, không ngừng lùi về phía sau, căn bản anh ta không nghĩ ra, một người con rể bình thường, vậy mà lại có tốc độ khủng khiếp như thế?
Coi như Trần Xuân Độ có chút bí mật, không đơn giản như bề ngoài, nhưng dù sao thì Lê Thần Vũ cũng không nghĩ đến, thân thể Trần Xuân Độ gầy ốm khi bạo phát, giống như bạo long hung mãnh nhất!
Lê Thần Vũ là người thông minh, một khắc này, trong nháy mắt anh ta đã hiểu rõ, Trần Xuân Độ tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường, thực lực kinh khủng ngập trời!
Cho dù anh ta đã lăn lộn nhiều năm ở Yên Kinh, cũng chỉ thỉnh thoảng nghe nói một chút về mấy chuyện bí ẩn, một chút đặc thù sâu bên trong, có một ít cao thủ cường đại, tốc độ có thể đạt tới vận tốc âm thanh trong nháy mắt.
Đối với Lê Thần Vũ mà nói, đó cũng chỉ là nghe nói, anh ta cũng chưa thật sự nhìn thấy,
Nhưng, hiện tại Trần Xuân Độ đã làm được.
Sắc mặt Lê Thần Vũ khó coi, không ngừng rút lui, rốt anh ta cục ý thức được, anh ta đã nhìn lầm, anh ta vẫn cho là một người phế vật ở rể của nhà họ Lê, một con côn trùng hèn mọn vậy mà lại cường đại đến đáng sợ!
Thực lực mà Trần Xuân Độ thể hiện, giống như một cái bàn tay, hung hăng đánh lên trên mặt Lê Thần Vũ! Bị đánh mặt quá vang rồi, anh ta đã trào phúng nhằm vào Trần Xuân Độ vô số lần, chỉ vì anh là một người ở rể... Mà sau khi anh ta nhìn thấy tốc độ kinh khủng của Trần Xuân Độ, như rơi vào hầm băng, lạnh cả người.
Uỳnh!
Một tiếng vang lên, trong nháy mắt khi Lê Thần Vũ đang suy nghĩ, Trần Xuân Độ đã đi tới trước mặt anh ta.
Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh, chỉ với thời gian một cái nháy mắt, thần sắc Lê Thần Vũ đại biến, rõ ràng anh ta đã cảm nhận được, sát ý lạnh lẽo ngập tràn ở trên người Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ, thật sự muốn giết mình!
“Anh dám!” Lê Thần Vũ vừa sợ vừa giận, anh ta thân là cậu chủ nhà họ Lê ở Yên Kinh, ở thành phố này, ai dám động đến anh ta?
Điều khiến anh ta càng tức giận chính là, anh ta sớm cho rằng người phụ nữ đã ra tay, nhưng đến hiện tại, anh ta cũng không thấy có người ra tay ngăn cản Trần Xuân Độ, giống như là đang ngầm đồng ý để Trần Xuân Độ giết chóc.
Người phụ nữ kia, hiển nhiên là đang mượn tay của Trần Xuân Độ, diệt trừ anh ta!
Trong đôi mắt của Lê Thần Vũ lộ ra sự tuyệt vọng... Sớm biết có hôm nay, anh ta tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng người phụ nữ kia, càng sẽ không một mình đi đến đây!
Tay của Trần Xuân Độ nhanh như chớp vươn về phía yết hầu Lê Thần Vũ, hai con ngươi của Lê Thần Vũ kinh hoàng, lộ ra sự hoảng sợ.
Mà đúng lúc này, trong quán trà, có một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện, lặng yên không tiếng động tiếp cận Trần Xuân Độ, đánh một chưởng, đánh vào trên bàn tay Trần Xuân Độ, khiến thân hình Trần Xuân Độ dừng lại, lùi về phía sau mấy bước.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, ngưng thần nhìn về phía tàn ảnh kia, thần sắc băng lãnh bình tĩnh, thực lực của người kia cũng không kém, có thể ngăn cản anh!
Lê Thần Vũ nhìn về phía tàn ảnh kia, thần sắc khẽ giật mình, anh ta không nghĩ tới, tàn ảnh này, lại chính là bà chủ của quán trà.
Anh ta bỗng nhiên nhớ lại, khi ở Yên Kinh, có ông lão ở nhà họ Lê đã nói với anh ta, tại Thành phố T, có một quán trà, cực kì khiêm tốn, nhưng nó có bối cảnh rất sâu, nhất là bà chủ của quán trà, truyền thuyết từng dây dưa không rõ với một nhân vật đỉnh phong nào đó của Thành phố T.
Nhân vật đỉnh phong kia của Thành phố T, cho dù là ông chủ của nhà họ Lê, cũng phải lấy lễ để tiếp đón... Cho nên, ở Nước C, người dám tìm quán trà này để gây phiền phức, càng ít hơn, ra tay ở trong quán trà, lại càng chưa từng có!
Hôm nay, Trần Xuân Độ lại phá lệ, công khai giết về phía quán trà!
Bà chủ có dung mạo mị hoặc phong tình, nhưng giờ phút này lại cau mày nhìn về phía Trần Xuân Độ, một chưởng kia là một kích toàn lực của bà ta, lại chỉ có thể đẩy lùi Trần Xuân Độ.
Trước đó khi Trần Xuân Độ chưa bộc phát, đến cả bà chủ cũng không nhìn thấu được Trần Xuân Độ, chỉ cảm thấy trên người anh hẳn là có không ít bí mật, không giống người bình thường.
“Người bạn này, nơi này chỉ là một địa phương để uống trà nói chuyện phiếm, không nên tranh đấu, muốn đánh mời đến chỗ khác.” Bà chủ chậm rãi mở miệng, giọng nói thanh thúy êm tai.
“Đánh? Anh ta cũng xứng để cho tôi xuất thủ đánh? Một tay của tôi là đủ rồi.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.
Lê Thần Vũ trốn ở sau lưng bà chủ cười lạnh, thừa cơ bắt đầu công kích Trần Xuân Độ: “Ở đây động thủ, anh thật sự là không kiên nhẫn sống nữa rồi.”
Lê Thần Vũ đứng trước nguy cơ, đã không thèm đếm xỉa, muốn chọc tức Trần Xuân Độ, để Trần Xuân Độ đánh nhau cùng bà chủ, mình tìm cơ hội chạy trốn
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua Lê Thần Vũ, mở miệng nói với bà chủ: “Giao anh ta ra, tôi lập tức rời đi.”
Bà chủ lắc đầu: “Tôi và trưởng bối của anh ta ở Yên Kinh là bạn cũ, không bằng coi như tôi thiếu cậu một nhân tình, về sau có cần dùng đến tôi, tôi nhất định sẽ tương trợ!”
Lê Thần Vũ thở phào một hơi, nghe bà chủ nói như vậy, mới chắc chắn buông lỏng.
“Ân tình?” Trần Xuân Độ trào phúng cười một tiếng, lãnh đạm nói: “Ân tình của bà có giá trị cái rắm, hôm nay, Thiên Vương lão tử cũng không thể bảo vệ anh ta!”
Một khắc này, Trần Xuân Độ đã thể hiện rõ sự ngông cuồng, nếu như lúc này thanh niên ở đây, tuyệt đối sẽ vô cùng kích động, bởi vì đây mới là Long Vương khiến cho bên ngoài dậy sóng, giết sạch thế giới hắc ám phương tây, người đứng đầu các chư thần!
Một khắc này, phảng phất như Long Vương trở về! Khí thế ngập trời!!
Thần sắc của bà chủ khẽ giật mình, dáng vẻ phách lối cuồng ngạo như vậy của Trần Xuân Độ, khiến sắc mặt bà ta lạnh dần: “Căn bản là cậu không biết mình đang nói chuyện với ai!”
“Người nào cản trở tôi thì tôi nói chuyện với người đó.” Trần Xuân Độ vừa dứt lời, đột nhiên, bên ngoài quán trà, vang lên một tiếng xé gió!
Không khí bên ngoài Quán trà chấn động, khí lãng cuồn cuộn, chỉ thấy một ngọn lửa bắn tới cực nhanh, vọt tới sau gáy của Trần Xuân Độ!
Nội tâm Trần Xuân Độ đột nhiên cảm thấy nguy cơ, Trần Xuân Độ không chút do dự nghiêng người về một bên.
Uỳnh!
Ngọn lửa đánh trúng một chiếc bàn trà gỗ lim, uy lực khủng bố khiến bàn trà vỡ ra răng rắc, để cho người ta tê cả da đầu!
Trần Xuân Độ quay người, nhìn về phía nơi xa, ánh mắt lấp lóe, vô cùng lạnh lẽo! Sát thủ mà Metis thuê đến, rốt cục cũng động thủ!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Mấy ngọn lửa vọt tới từ bốn phương tám hướng bên ngoài quán trà, khoá kín xung quanh Trần Xuân Độ, để Trần Xuân Độ không chỗ có thể trốn.
Không chỉ có như thế, vị bà chủ kia dịu dàng quát mắng, cũng động thủ, song phương hợp lực, dự định đưa Trần Xuân Độ vào chỗ chết!
Lê Thần Vũ thấy một màn thì thì dữ tợn cười to: “Con sâu con kiến, không nghĩ tới đúng không, anh đã muốn giết tôi thật lâu, lại không nghĩ rằng, tôi đã sớm bố trí xong cục diện chết chóc, chờ anh chui vào trong!”
“Anh yên tâm, ngày này sang năm, tôi sẽ sống tốt, đi tế điện cho anh!” Lê Thần Vũ yên lòng, người phụ nữ kia mời đến, tất cả đều là sát thủ hàng đầu quốc tế, lại thêm bà chủ có thân phận thâm sâu này, giết Trần Xuân Độ, thì dư thừa!
Thần sắc Trần Xuân Độ băng lãnh, trong nháy mắt anh đã rơi vào hiểm cảnh, nhưng đôi mắt của anh càng trở nên thâm thúy bình tĩnh hơn.
Trong khách sạn, một vị mỹ nữ tóc bạc tuyệt mỹ, thoải mái nhàn nhã nằm ở trên giường, trong tay cầm máy tính bảng, đang phát sóng trực tiếp hình ảnh Trần Xuân Độ bị vây công.
Nhìn thấy dáng vẻ Trần Xuân Độ chật vật không chịu nổi, khóe miệng mỹ nữ tóc bạc cong lên đường con thâm thúy, khóe miệng tinh xảo ngậm lấy ý cười, tựa hồ như Trần Xuân Độ càng thảm hơn, thì cô càng cảm thấy thoải mái.
“Hừ… Tốt nhất thực lực của anh đừng rút lui... Thú vị còn đang ở đằng sau.” Mái tóc dài màu bạc của mỹ nữ rối tung trên vai sau, nếu như Trần Xuân Độ biết lời nói lúc này của cô ta, tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình!
Uỳnh! Uỳnh!
Từng tiếng súng thanh thuý, xé rách hư không, bắn tới phía Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ không ngừng né tránh, một bàn tay đẩy bà chủ kia ra, ánh mắt đảo qua bên ngoài quán trà, bỗng nhiên nhìn về phía mấy toà nhà cao tầng, khoá chặt vào mấy tên sát thủ!
Mấy tên sát thủ đang cầm Barrett ngắm bắn đột nhiên cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, biểu cảm giật mình, bọn họ không nghĩ tới, vậy mà Trần Xuân Độ có thể nhanh như vậy phát hiện ra bọn họ!
Loại năng lực phản trinh sát này, có thể nói mạnh đến đáng sợ!
“Ngược lại tôi muốn xem xem, anh còn có thể chống đỡ bao lâu!” Biểu cảm của Lê Thần Vũ dữ tợn, quát lên!
Keng keng keng!
Cũng không lâu lắm, thần sắc dữ tợn của Lê Thần Vũ ngưng kết lại, biểu cảm khó có thể tin.
Chẳng biết lúc nào trong tay Trần Xuân Độ có nhiều hơn một con dao ngăm đen nhanh, tay anh cầm chủy thủ, chém vào ngọn lửa chặn đường, chém ngọn lửa thành hai khúc!
Những vỏ đạn rơi trên mặt đất, hoàn toàn biến thành hai nửa, khiến biểu cảm của Thần Vũ cứng ngắc ngốc trệ, căn bản không thể tin được!
“Cái này... Làm sao có thể!” Lê Thần Vũ thì thào, toàn thân run rẩy!
Sau một khắc, Lê Thần Vũ không chút do dự, xoay người bỏ chạy! Anh ta muốn quay về Yên Kinh! Rời xa ma quỷ này càng xa càng tốt!
“Anh chạy không thoát đâu!” Trần Xuân Độ nghiêm nghị quát lạnh, trong tay bắn ra một tia sáng mãnh liệt, đuổi sát Lê Thần Vũ mà đi!
Lê Thần Vũ đang liều mạng chạy trốn, bỗng nhiên, anh ta hét thảm một tiếng, một tia ánh sáng xuyên qua cánh tay của anh ta, cắt đứt xuống miếng thịt lớn, máy văng khắp nơi!
Lê Thần Vũ đau đớn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mang theo oán độc ngập trời cùng hận ý!
Khi anh ta ở Yên Kinh, cao cao tại thượng, ai dám tổn thương anh ta!
Bây giờ, một tên ở rể cũng dám động thủ với anh ta, căn bản không để anh ta vào mắt!
Quá phách lối, Lê Thần Vũ nắm chặt nắm đấm, thân thể run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là đau đớn.
Lê Thần Vũ thề trong lòng, khi anh ta trở lại Yên Kinh, tuyệt đối phải tru diệt một mạch Lê Duy Dương, hung hăng đùa giỡn khinh nhờn con tiện nhân Lê Kim Huyên kia... Mà Trần Xuân Độ, anh ta càng không bỏ qua, sẽ tra tấn anh ta đến mức sống không bằng chết, đến lúc đó để cho Trần Xuân Độ cảm thấy tử vong cũng là một loại giải thoát!