Lam Thành đến nhà họ Lâm vào một buổi chiều tà, khi ánhmặt trời chỉ còn lại trong trí nhớ. Gió trời vẫn hừng hựng hương vị nóng ẩm, rặng cây thưa cao ngút ngàn che phủ khoảng hiên rộng. Vòm trời trong đáy mắt chỉ còn lại vệt đen cùng cánh chim thẳng tắp chao liệng muốn tìm nơi ẩn chân an lạc.
Cái thành phố Vân Biên này, hắn không muốn quay trở lại. Cũng không toàn vẹn tư cách nên quay lại.
“Cậu Lam Thành…lâu ngày không gặp. Cậu…”
“Hoài quản gia! Chúng ta quen biết nhau sao?”
Người đàn ông trước mặt không trả lời.
Chuyện này quả thực rất nực cười nếu tỏ ý muốn làm thân. Bọn họ sống với nhau trong Lâm gia này từ bao nhiêu ngày tháng, cũng được coi là chứng kiến cả quá trình trưởng thành của mọi thành viên. Nhưng hai từ quen biết đối với Lâm Lam Thành thực sự quá xa xỉ.
“Lão phu nhân đang đợi cậu trong nhà!”
Hoài quản gia rẽ người, hướng về phía trong một gian phòng tràn ngập ánh sáng đèn cẩn trọng cung kính.
Lam Thành bước theo hướng được chỉ định, cứ như vậy mà tiến lại với gương mặt nhạt ý cùng nét cười trên môi.
Không ai nghĩ hắn sẽ quay lại nơi này. Cũng không ai nghĩ hắn quay lại đây với một câu nói:
“Giao ra đoạn video đã bị phá hỏng. Tôi sẽ đưa Lâm Lam Danh khỏi tù.”
Câu nói cùng điệu bộ ngạo nghễ như thể chính hắn thực sự chỉ cần một thứ nát vụn cũng có thể biến không tưởng thành thực tế trước mắt.
Lâm lão phu nhân nâng cao gọng kính trên mũi đẩy về trước mặt hắn cái thứ vuông vuông đen ngòm nhiều góc cạnh trầy xước.
“Nó từng bị người khác động tay chân?”
“Phòng bảo vệ bất ngờ bị cháy vào hôm diễn ra phiên xử. Nhưng trước đó, không ai thấy thông tin gì trong đoạn video này.”
Phản ứng quá mức bình thường. Giống như người đàn bà trước mặt này đang kể cho Lam Thành nghe một câu chuyện hài kịch pha lẫn chút bi thương không liên quan tới bản thân. Cũng nhận ra trên gương mặt nửa phần bi phẫn hay hy vọng thống thiết.
Mối quan hệ giữa huyết thống của Lâm Lam Danh với Lâm lão phu nhân cũng giống như cách tồn tại của Định Giao. Là huyết thống đứng đầu nhưng chỉ cần một phần thất trách, tất cả sẽ chấm dứt.
“Uổng công tôi từng nghĩ bà sẽ đối xử với đứa cháu trai duy nhất một cách toàn vẹn.”
“Ta không có cháu trai.”
Lam Thành biết mọi chuyện sẽ dừng lại ở đoạn này. Hôm nay không cãi nhau cũng coi như một kỳ tích.
Chỉ là tưởng lòng đã đỗi lạnh lẽo lại không thể ngờ vẫn có thể vô hồn thêm mức.
Nhưng chưa kịp rời đi, bên ngoài truyền lại tiếng bước chân vội vã. Cánh cửa lớn bị lực đẩy ra từ bên ngoài. Mộ Thanh Tình bước vào, sự hoảng hốt trên gương mặt vẫn còn nguyên vẹn những giọt mồ hôi. Bàn tay nắm lấy đấm cửa suýt buông ra mà ngã vội.
“Mẹ! Lam Thành!”
Lâm lão phu nhân không thích đứa con dâu này, hiển nhiên mọi sự không bằng mặt cũng chẳng thuận lòng:
“Vào đây không biết phép tắc? Nhà cô trước giờ dạy dỗ con gái như vâỵ sao?”
“Mẹ! Con nghe nói Lam Thành về nhà…có chuyện gì…vậy ạ?”
“Đứa con trai của cô đến nhà tôi, nói rằng muốn giải quyết chuyện nội bộ Lâm gia. Cô không biết chút nào sao?”
“Giải quyết chuyện gì?”
Lâm Lam Thành đưa cao băng video đã bị hỏng phần lớn. Gương mặt nhạt ý không hiện thái độ căm phẫn.
Hắn ta nếu như có thể thành công giải quyết chuyện này cũng là thành công một phần đáp lễ với Lam Danh. Tên kia muốn đổi nửa đời lấy tuổi thơ hưởng phúc trong nhà, nhưng Lâm Lam Thành sẽ không để tên kia đạt ý nguyện.
Mọi chuyện Lam Thành đã trải qua, mọi thứ Lam Thành chịu đựng, từng chút, từng chút hắn muốn lấy lại tất cả.
Thái Thương Vân mất đi đứa con trai tài ba. Nhưng Lâm Lam Thành lại mất đi chỗ dựa duy nhất, người cha yêu thương duy nhất.
Lâm Lam Thành đưa theo Giả Thập Linh đến viện xét nghiệm Kinh Giao. Đây là viện xét nghiệm lớn nhất của thành phố Vân Biên. Trong này, không những có trang thiết bị hàng đầu, lại có cả những nhân vật bí hiểm coi một lần kiểm tra khôi phục là một toà thành mới.
Người tới đây, không chỉ dựa vào quan hệ, mà còn tính cả thế lực sau lưng.
Người nơi này ai ai cũng biết Lâm Lam Thành. Không phải đây là bản sao thất bại của Lâm Lam Danh mà còn vì cậu ta thực sự có thể dùng câu nói phá nát làm ăn. Cái chuyện dùng tiền đè chết người cũng là phong thái đặc trưng.
Người quản lý cao cấp đón Lam Thành bằng gương mặt sợ hãi:
“Lâm thiếu! Cậu sao lại đến đây? Ngọn gió hữu duyên nào nhiệt tình tới vậy?”
Lâm thiếu?
Lâu rồi mới được nghe lại có chút không quen.
“Tôi đến đây có chuyện cần nhờ vả, không tính gây sự. Anh có phiền lòng?”
“Không phiền! Sao có thể là phiền được?”
Người quản lý liếc hắn vừa vặn một hơi thở, đánh giá chung từ trên xuống dưới. Đúng là có nghe đến chuyện Lâm gia từ bỏ hai đứa cháu trai, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Lam Thành thì đó cũng chỉ là chuyện đồn phiến diện.
“Lâm thiếu cần giúp chuyện gì?”
Lâm Lam Thành chìa ra băng video thiếu phần nguyên vẹn. Ánh mắt tên kia trong phút chốc bỗng hóa kinh hãi.
Còn chưa nghe yêu cầu đã vội vàng xua tay:
“Lâm thiếu! Không thể giúp được! Băng video này không khôi phục được!”
Đúng là nó bị cháy một góc lớn, lại được Lâm gia bảo quản. Nếu có thể khôi phục được dáng vẻ ban đầu thì bọn họ đã làm như vậy từ lâu, đâu đến lượt Lam Thành.
“Không thể được? Cậu chắc chứ?”
“Nó bị phá hỏng đến thế kia. Cho dù kĩ thuật có hiện đại tới đâu, La Hán tái thế cũng không chắc sửa được chứ đừng nói chúng tôi hiện tại.”
“Không có bản ghi chép từng có tiền lệ?”
“Lâm thiếu! Cái này là cục phế liệu. Cậu mang đến nơi buôn đồng nát còn không đáng giá chứ đừng nói cố chấp ở đây.”
Giả Thập Linh kéo hắn sang một góc trấn an đủ chuyện.
Đúng là không có cách. Bản thân lại hy vọng quá nhiều. Đây là tự mình chịu phạt.
Tên quản lý thấy Lâm Lam Thành nhượng bộ rút lui cũng thở phào một cái:
“Đúng là Lâm thiếu đại nhân rộng lượng không như vij khách ban sáng.”
Theo ý hiếu kỳ, hắn đáp lời bâng quơ:
“Người đó làm sao?”
“Cô ấy yêu cầu chúng tôi giám định một loại nguyên vật liệu mới. Nhưng vấn đề là số nguyên vật liệu này đã từng được giám định. Lần này lại giám định lần hai với số lượng rất lớn. Chắc cỡ đủ dựng cho chung cư.”
“Là giám định kính cường lực dùng trong xây dựng sao?”
Người quản lý bất giác gật đầu. Nhưng gương mặt lại nhanh chóng hoảng loạn tự biết bản thân đã phạm đại kỵ.
Chỉ riêng Lâm Lam Thành khẽ cong môi:
“Người đó vất vả một mình tới tận đây chắc hẳn tin tưởng rất nhiều nơi này. Ngài quản lý không từ chối đấy chứ?”
“Không! Không! Không từ chối.”
Nhưng trong miệng khi rời khỏi lại bất giác lên tiếng:
“Nhưng người đó cũng đâu tới đây một mình? Hình như là đi cùng tình nhân hay chồng cơ mà? Hai người đó biểu hiện khá hợp ý đấy chứ?”
Lâm Lam Thành tối sầm mặt, trực tiếp xoay người rời khỏi.