Chàng Rể Ma Giới

Chương 548: Kết cục! Ánh sáng của Đọa Thiên Sứ chi kiếm




Kim nhân chung quanh đã bị nóng chảy gần hết, Mejia chỉ có thể đứng tại chỗ hươ kiếm chống đỡ, nếu như bị lưu tinh đánh trúng, khẳng định sẽ tan xác. 

Trần Duệ phát hiện ý đồ của Hắc Diệu, thầm mắng một tiếng, một tiếng nổ vang lên, thi triển phi hành bí kỹ bay tới che trước người Mejia, Bắc Minh kiếm trong tay chỉ một cái, một cái hắc động khổng lồ xuất hiện ở tiền phương.

Hắc động này sinh ra lực hấp dẫn cực mạnh, hỏa diễm cự nhân cùng sao băng dồn dập bị cắn nuốt. Thanh âm cảnh báo của hệ thống vang lên trong đầu Trần Duệ, bởi vì “phệ tinh” đã đầy ắp bán thần chi lực được hấp thu lúc ban đầu. Mặc dù mấy ngày nay đã được “hóa tinh” phân giải hấp nạp bớt nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, hiện giờ lại thêm lực lượng của ma đế đỉnh phong, tốc độ hấp thu không theo kịp tốc độ cắn nuốt, thời gian chỉ mới trôi qua một lát mà đã nhanh chóng được lấp đầy.

Ngay khi hắc động biến mất, lưu tinh cấp tốc bay tới.

“Ầm ầm ầm…”

Khói bụi tan đi, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt dài ngắn khác nhau, tuy nhiên dưới tác dụng của lĩnh vực chúng nhanh chóng khôi phục về nguyên trạng.

Ở cuối vết nứt, thân ảnh đến bảo hộ Mejia vẫn sừng sững không ngã, áo choàng trên người đã bị lực xung kích xé nát, lộ ra áo giáp lộng lẫy đến chói mắt phía bên trong. Trong tay hắn đang cầm một cái thuẫn lớn màu ám kim, phía trên được khắc hoa văn cổ xưa, gây cho người khác cảm giác cứng rắn không thể phá vỡ, lưu tinh đánh vào mặt thuẫn không hề gây ra chút thương tổn nào.

Mặt thuẫn này có điểm quen mắt, Hắc Diệu trong lòng vừa động, nghĩ đến một kiện đồ vật, nhưng rất nhanh bị hắn phủ quyết. “Guile” là Beelzebub vương tộc, nếu có thì cũng phải là một cái “mặt nạ” chứ không phải là một cái “thuẫn”. Huống hồ cái “thuẫn” trước mắt còn có vài điểm khác biệt so với những gì được miêu tả trong truyền thuyết.

Hắc Diệu cũng không biết cái “thuẫn” này chỉ là một nửa mà thôi. Không chờ hắn khôi phục tinh thần, Trần Duệ đã phát động phản kích. Mặc dù có ma thuẫn phòng hộ, hứng đỡ toàn bộ công kích, nhưng chấn động cùng xung kích mãnh liệt do nó gây ra cũng làm Trần Duệ thụ thương không nhẹ, nhờ có Ngự tinh biến và trạng thái tăng phúc toàn bộ mà hắn mới có thể miễn cưỡng chống đỡ với Hắc Diệu, nhưng những cái này đều bị hạn chế về thời gian, một khi chúng biến mất thất bại là điều không thể nghi ngờ, vì thế hắn phải phản kích. 

Tử sắc trên Bắc Minh kiếm bùng nổ tạo ra vô số quang mang như lưu tinh, khuếch tán thành hình quạt, vài con hỏa diễm cự nhân mới được tạo thành lập tức bị tiêu diệt. Lưu tinh sau khi tạo thành một đường cong hoàn mỹ, tới tấp tụ tập lại một chỗ biến thành một thanh kiếm khổng lồ. “Sưu” một tiếng, “cự kiếm” lấy tốc độ khủng bố đánh về phía Hắc Diệu.

Hắc Diệu cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt, Tử kiếm cắm xuống đất, mấy vòng tròn hồng sắc xuất hiện không ngừng xoay tròn bao bọc hắn ở bên trong.

Toàn bộ cự nhân đều biến mất, trong lĩnh vực của Đọa Lạc Hỏa Thế Giới xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ, bên trong lĩnh vực hóa thành chân không.

Chấn động kết thúc, thân ảnh Hắc Diệu lần nữa xuất hiện, chỉ là vị trí của hắn đã bị đẩy ra bên ngoài mấy chục thước, vòng tròn phòng hộ cũng tiêu tán vô tung, giáp trụ trên người gần như bị phá nát, giữa ngực là một vết nứt đáng sợ, máu tươi không ngừng thấm ra bên ngoài, hắc hỏa trên mấy đôi cánh sau lưng cũng ảm đạm đi nhiều. Trên mặt hắn lúc này tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi: “Đây… đây là công kích mang theo lực lượng của quang hệ! Quang hệ chi lực cường đại và tinh thuần đến như thế… Rốt cục ngươi là ai!”

Quang hệ và ám hệ vốn khắc chế lẫn nhau, lực lượng quang hệ chính là khắc tinh của Đọa Lạc Hỏa Thế Giới, nếu như đổi lại là công kích cùng trình độ khác đều không có khả năng gây thương tổn cỡ này cho Hắc Diệu. 

Ma giới là thế giới của ám nguyên tố, ma tộc không chỉ tu luyện mỗi ám hệ mà còn có thể tu luyện các hệ khác như thổ, hỏa, thủy, phong, duy chỉ có quang hệ là không thể. Có được lực lượng quang hệ, hơn nữa lại có uy lực mạnh tới cỡ này, thì chỉ có thể là khách đến từ thế giới trên mặt đất.

Tên Guile vốn được cho là Beelzebub nhất tộc chẳng lẽ lại là….

Kỳ thực một kích vừa nãy là hiệu quả của kỹ năng phụ thêm “Vạn Lưu Quy Tông” của thần khí Bắc Minh, có thể gây ra song thuộc tính thương tổn là thủy và quang. Nhưng Hắc Diệu lại suy đoán bừa, “Guile” thật ra không phải là Beelzebub vương tộc!

Ý niệm Trần Duệ chuyển gấp, chậm rãi bay đến trước mặt Hắc Diệu, thanh âm biến đổi thành một loại khác: “Nhiếp chính vương điện hạ, bằng hữu của ta, ngài không nhận ra ta ư?”

HắcDiệu vừa triệu hồi Tử kiếm, nghe được câu nói kia cảm thấy chấn động mãnh liệt, so với lúc nghe được thanh âm của Isabella còn muốn kích động hơn: “Ngươi… ngươi là… Charles!”

Trần Duệ chầm chậm đưa tay cởi bỏ mũ giáp, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Hắc Diệu. Lúc nhìn thấy Isabella sống lại Hắc Diệu đã dự cảm được có điều bất thường nhưng hắn không nghĩ tới lại thấy khuôn mặt này ở đây! Lại còn lấy thân phận hôn phu của trưởng công chúa Ám Nguyệt!

Góp vốn! Hắc sắc dược tề! “Phá giải” thần khí! Giả chết….

Tuy biết rõ đây là thời điểm không thể phân tâm nhưng lực chú ý của hắn đã bị “chân tướng” động trời này ảnh hưởng, lúc này, Hắc Diệu đột nhiên có ảo giác tinh thần của hắn đang tan vỡ.

Không! Không phải ảo giác, tinh thần đầy trời của Đọa Lạc Hỏa Thế Giới đang dồn dập bạo liệt, giống như là siêu tân tinh lộng lẫy và sau lưng lộng lẫy chính là tiêu thành tro bụi. Những hỏa diễm cự nhân mới trọng sinh kia nhanh chóng hóa thành phấn vụn.

“Tinh bạo” là kỹ năng quần thể mạnh nhất của Ngự tinh biến, sau khi Trần Duệ càng thêm nắm rõ nó, lại được “song tu” hỗ trợ, kỹ năng này được tăng phúc lên gấp bội, uy lực tăng mạnh về chất, chỉ một kích đã có thể phá tan tành toàn bộ Đọa Lạc Hỏa Thế Giới. Bản thân Hắc Diệu cũng trúng phải lực xung kích cực kỳ mãnh liệt, mặc dù lĩnh vực chưa sụp đổ, nhưng đã suy yếu đi nhiều, trong thời gian ngắn không thể nào khôi phục đến trạng thái mạnh nhất, ngay cả hỏa diễm cự nhân mặc dù có tốc độ sống lại cực nhanh nhưng thực lực cũng đại giảm.

“Nhiếp chính vương điện hạ, hãy để cho lão bằng hữu này tặng ngài một phần lễ vật sau cùng đi!” Thanh âm của “Charles” vang lên, Bắc Minh kiếm đâm thẳng vào yết hầu của Hắc Diệu.

“Tinh bạo” tuy không làm Hắc Diệu bị thương nặng nhưng đã làm suy yếu lĩnh vực chi lực khá nhiều, lại thêm vừa rồi hắn bị “Vạn Lưu Quy Tông” gây thương tổn, nguy hiểm nhất là chất độc ở tay trái đang dần thoát khỏi sự khống chế của hắn mà lan khắp toàn thân. Hắc Diệu tức giận hét một tiếng, Tử kiếm trong tay không chút chần chờ phóng đi.

Trần Duệ lần nữa phát động thuấn di xuất hiện sau lưng Hắc Diệu nhưng rất nhanh bị hắn phát hiện. Hắc Diệu dùng toàn lực thu hồi Tử kiếm, quay lại chém về phía hắn.

Một kiếm này mạnh mẽ đâm trúng mục tiêu, áo giáp lộng lẫy kia không cách nào ngăn trở mũi kiếm bén nhọn, bị đâm thủng một lỗ, nhưng dường như nó còn một cái phòng hộ kiên cố nào đó, kiếm kia còn chưa kịp công phá tầng phòng hộ này thì có biến cố phát sinh, khiến cho Hắc Diệu khinh hãi.

Thân thể “Charles” bỗng dưng “phát nổ” thành vô số “ruồi nhặng” bay lượn khắp nơi, một kích kia lập tức đâm vào hư không.

 

“Hóa ruồi! Phệ Thần mặt nạ!” Hắc Diệu chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra đây là bí thuật của vương tộc Beelzebub, kẻ thù lớn nhất của Lucifer vương tộc, đồng tử hắn đột nhiên co rút. Theo tin đồn trước đó, Guile là Beelzebub vương tộc vì vậy có Phệ Thần mặt nạ là một chuyện hiển nhiên, nhưng hiện tại… tên Charles này là nhân loại thì sao có thể…

Lực lượng quang hệ vừa rồi là minh chứng tốt nhất, Nero còn từng nói qua hắn có Quang Quyến chi thể, là huyết mạch tinh anh của hoàng thất hai đại đế quốc nhân loại.

Một tên nhân loại làm sao có thể thi triển bí kỹ của thần khí Phệ Thần mặt nạ? Điều này đã vượt quá phạm vi nhận biết của ma giới!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ma ruồi vừa tách ra không bay đến chỗ xa, mà nhanh chóng tụ họp về phía Hắc Diệu. Hắc Diệu còn chưa kịp định thần chúng đã khôi phục thành hình người, gắt gao ôm chặt thân thể hắn.

Hắc Diệu liếc thấy Phệ Thần mặt nạ trên người Trần Duệ liền kinh hãi vô cùng, đột nhiên cảm giác được nguy hiểm ở phía trước, đang muốn lẩm động tác bản năng nhưng thân thể lại bị khóa chặt, hơn nữa bị độc tố làm cho tê liệt, không cách nào né tránh, bị một đạo kiếm quang như thiểm điện xuyên tâm.

Tốc độ và lực lượng của một kiếm này không hề bình thường. Không chỉ Hắc Diệu mà thân thể của Trần Duệ phía sau hắn cũng bị xuyên thấu.

Trên mặt Hắc Diệu tràn đầy không thể tin tưởng nhìn vào chuôi kiếm được khắc đầy hoa văn tinh tế trên ngực, đuôi kiếm là một viên ngọc tử sắc, phía ngoài ngọc là hai thiên sứ dựa lưng vào nhau. Thân kiếm lút sâu vào ngực hắn.

“Đọa Thiên Sứ chi kiếm!” Hắc Diệu hét lớn một tiếng. Mejia ở phía xa cũng kinh hãi không thôi. Lúc Trần Duệ phát động “tinh bạo”, Đọa Thiên Sứ chi kiếm đã thoát khỏi sự khống chế của nàng, chỉ trong khoảnh khắc một loạt các hành động được hoàn thành, từ cú tập kích của Trần Duệ, hóa ruồi, giam cầm, cho đến khi Đọa Thiên Sứ chi kiếm đâm xuyên hai người.

Hắc Diệu cảm giác được linh hồn mình đang nhanh chóng tan rã. Lực lượng toàn thân cấp tốc rút đi, phảng phất như lực lượng trong máu thịt cũng đều bị thanh kiếm đáng sợ này hút hết, không khỏi sợ đến vỡ mật. “Liệt Hồn”! Lực lượng đặc thù của Đọa Thiên Sứ chi kiếm.

“Trần Duệ!” Mejia tê tâm liệt phế hét lên một tiếng, điên cuồng bay tới phía bên này, hỏa diễm cự nhân vừa hồi sinh xong chạy tới ngăn trở đều bị nàng chém thành mấy đoạn.

“Đừng tới đây!” Trần Duệ quát to, trên mặt đất xuất hiện dây leo khổng lồ, gắt gao trói chặt hắn và Hắc Diệu.

“Trần Duệ? Nhân loại tài chính quan!” Linh hồn chi lực của Hắc Diệu bị “Liệt Hồn” cấp tốc phân giải, đang lúc ra sức chống đỡ lại lực lượng của Đọa Thiên Sứ chi kiếm, nghe được mấy câu này, thần kinh đang tê dại vì sự việc lúc nãy lại nảy lên một lần nữa: “Rốt cuộc ngươi là ai!”

“Ta là ai không quan trọng. Hắc Diệu, ngươi thua rồi.”

“Ta là chủ nhân của Đọa Thiên Sứ đế quốc, làm sao ta có thể bại dưới tay những kẻ phản nghịch như các ngươi!” Hắc Diệu nghiến răng nghiến lợi cố gắng bộc phá lực lượng, vỏ ngoài của dây leo dồn dập nứt vỡ, ngũ quan Trần Duệ đầy máu. Trên khải giáp Ngự tinh biến cũng xuất hiện vết nứt, dù vậy hắn vẫn ngoan cố ôm chặt Hắc Diệu không chịu buông tay. 

“Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng lẽ ngươi ngay cả việc này cũng không có dũng khí thừa nhận?”

“Đều nhờ ngươi khổ cực gom góp những khoản vốn góp kia, tư kim của Ám Nguyệt, bao gồm cả vũ khí được trang bị hiện giờ, đa số đều đến từ khoản tiền này.”

“Trác Thiết là người của ta, Sicari cũng vậy. Tứ đại lãnh địa sớm đã không còn nằm trong tầm khống chế của ngươi!”

“…”

Mỗi một lời nói đều là một cú đấm cực mạnh đối với Hắc Diệu, thần trí hắn gần như sụp đổ, trong phút chốc hắn đã biết thêm rất nhiều việc. 

Ám Nguyệt sở dĩ có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ nam nhân này, hắn là nhân vật quan trọng nhất.

Từ khi tên nhân loại “Trần Duệ” bắt đầu xuất hiện ở Ám Nguyệt đến giờ mới chỉ có ba năm ngắn ngủi mà thôi!

Đây là một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, từng bước dẫn dụ nhiếp chính vương hắn bước vào bẫy rập được thiết kế hoàn hảo, sự việc đã đến mức này, nhân loại cũng tốt, Beelzebub cũng vậy, phản nghịch cũng thế, tất cả những thứ này đều không còn quan trọng.

“Với năng lực và trí tuệ của ngươi, vì sao lại đầu quân cho Ám Nguyệt? Phương diện nào nàng ta cũng không thể sánh bằng ta!” Hắc Diệu điên cuồng hét lớn “Vì sao ngươi lại bán mạng vì Ám Nguyệt! Mejia cho ngươi thứ gì, ta sẽ cho ngươi thứ đó gấp trăm lần! Mỹ nữ, quyền thế hay tài phú cũng đều có thể!”

Trần Duệ gồng mình khống chế Hắc Diệu đang giãy dụa điên cuồng, tai mũi đã bị chấn động đến chảy máu, tức giận quát một tiếng: “Nữ nhân ngốc! Nếu nàng không muốn ta chết thì cứ đứng im ở đó đừng đến đây!”

Câu này là nói với Mejia đang xông tới, bởi vì kích động mà hổ khấu đang nắm chuôi kiếm bị chảy máu, sau khi nghe được câu đó liền dừng lại không tiến tới nữa.

Trên khuôn mặt vốn luôn lạnh như băng của trưởng công chúa điện hạ lúc này đã đẫm nước mắt, kiệt lực khống chế thân thể đang run rẩy, trong mắt tràn đầy thống khổ không cách nào diễn đạt.

Ánh mắt này, tình cảm này, không phải hôn nhân chính trị có thể đem lại.

Hắc Diệu đột nhiên hiểu rõ, trong lòng hắn trào dâng cảm giác không cam lòng, chỉ là vì lý do hoang đường này? Vì nữ nhân đáng chết này, vì cái thứ tình cảm dư thừa buồn cười kia mà tên nam nhân kinh tài tuyệt diễm này lại có thể không tiếc tính mạng mà giúp nàng lật đổ một đế quốc!

Quá hoang đường!

Thực ra còn rất nhiều ẩn tình bên trong, lúc đầu vốn không phải là như vậy, nhưng sau nhiều tình huống xảy ra, sự việc dần dần phát triển, biến hóa thành hiện tại.

Cho dù có hoang đường đến mức nào đi nữa thì nó cũng đã xảy ra, hơn nữa lại còn đang gần tiếp cận kết thúc.

“Đừng cao hứng quá sớm! Ngươi hẳn sẽ chết trước ta!” Hắc Diệu cắn răng cắn lợi nói một câu, Mejia hiện tại không dám đến gần, khẳng định là vì Trần Duệ sợ hắn tự bạo, đồng quy vu tận, gây họa cho nữ nhân của mình. Nhưng tên nhân loại này hình như quên mất một việc, đó chính là thực lực. Thân thể nhân loại yếu kém hơn hắn, nhất định không chịu được tác dụng của “Liệt Hồn” mà bị tiêu diệt, khi đó hắn trốn thoát khỏi trói buộc, dùng chút lực lượng còn sót lại giết chết địch nhân. Đây là cách chiến thắng duy nhất.

So thể chất, so thực lực, so khả năng chịu đựng, tên nhân loại này không phải là đối thủ!

Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về hắn, Hắc Diệu Lucifer!

Trần Duệ không nói nhảm, chỉ dùng toàn bộ lực lượng cầm cố thân thể của Hắc Diệu.

Thời gian trôi đi, Hắc Diệu phát hiện có điều bất thường, lực lượng của đối phương không những không bị “Liệt Hồn” làm suy yếu mà lại càng lúc càng mạnh. Hắc Diệu dần không chịu được, phần lớn linh hồn đã bị hấp thụ, độc tố mất đi lực lượng áp chế cũng bắt đầu lan ra toàn thân, tâm thần không khỏi hoảng hốt.

“Không thể nào! Chẳng lẽ ngươi căn bản không bị “Liệt Hồn” ảnh hưởng! Đừng nói là Quang Quyến chi thể của nhân loại vương tộc, cho dù là bán thần cũng không có khả năng miễn dịch…”

Trong đầu Hắc Diệu xuất hiện một khả năng không tưởng, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra xối xả.

Nếu như là thời điểm trước trận chiến, hắn tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến giả thiết hoang đường cỡ này, nhưng mà hôm nay rất nhiều việc “ngoài ý muốn” đã phát sinh, điều này ngược lại lại có khả năng là thật!

Chỉ có một loại người không bị ảnh hưởng của “Liệt hồn”!

Chủ nhân được Đọa Thiên Sứ chi kiếm thừa nhận!