Trên đường tiến đến Dike trấn.
"Không bao lâu nữa, chỉ sợ bổn đại gia sẽ bị ngươi vượt mặt mất." Đây là thanh âm thở dài của Pagliuca.
Trần Duệ thật hiếm khi khiêm nhường một cái: "Còn lâu mới được, tương lai ngươi giải trừ phong ấn, ta sẽ bị độc long đại gia kéo xa một mảng lớn."
"Nói nhảm!" Pagliuca tròng mắt liếc qua, "Đừng tưởng rằng đại gia ta không biết, lấy loại tốc độ biến thái này của ngươi, rảo bước tiến tới lĩnh vực kia chẳng qua là vấn đề thời gian thôi, tương lai rất có thể sẽ đạt tới độ cao mà ngay cả bổn đại gia cũng muốn ngẩng nhìn."
"Hắc hắc, biết là tốt, hiện tại đối với ta khách khí một chút, nếu không tương lai cẩn thận ta báo thù…" Trần Duệ không chút khách khí cười to.
"Ta mà sợ cả nhà vịt chết của ngươi! Hiện tại bổn đại gia không khi phụ đủ vốn, tương lai còn không bị ngươi đạp trên đầu?"
"Hai vị đại gia các ngươi, làm ơn chậm lại một chút, Lomond đại gia gần như theo không kịp, hiện tại nếu dùng "thiểm linh" thì lát nữa bổn đại gia còn không có khí lực chạy trốn nữa" Mặt sau, Lomond một câu hai nghĩa kêu rên.
"Vậy chúng ta nhanh hơn nữa, dù sao Delia đi theo loại người này thật quá lãng phí rồi, dứt khoát khiến hắn đứt hơi, sớm một chút cho nàng được tự do, tìm một nam nhân khác đáng tin hơn."
"Độc long đại gia, ngươi cũng quá độc ác, ngươi không phải giết chết nam nhân của mẫu long kia sao? Ngươi nên hi sinh một chút nhan sắc, cùng phỉ thúy long kia hóa cừu nhân làm tình nhân đi."
Ba đồng đảng xa cách gặp lại, đâu đó không thể thiếu đấu võ mồm, dưới chân lại không chút ngừng lại, như ba ngọn gió lướt tới Dike trấn.
Người dân sống ở Dike trấn hoặc chết hoặc trốn, nơi này đã hoàn toàn biến thành quân doanh của Xích U đại quân.
Ngồi ở đại trướng trung ương, Xích U lãnh chủ Trác Thiết đang tử tế lắng nghe thám báo báo cáo.
"Ám Nguyệt tại thành tập kết quân đội?" Trác Thiết cau mày, lộ vẻ khó hiểu "Không phải đã đáp ứng giao ra hung thủ giết chết Joseph rồi sao?"
Một người nam tử tóc vàng, vóc người cân đối mở miệng nói: "Xem ra địch nhân quyết cùng ta tử chiến một trận, rõ ràng kém thế mà còn có can đảm như vậy, không hổ là nhất mạch của Bạch Dạ đại đế. Trác Thiết đại nhân, chúng ta cũng nên chuẩn bị chủ động nghênh địch, khiến vị trưởng công chúa bé nhỏ chưa từng dính qua máu kia biết thế nào là chiến trường thực sự."
"Andrews đại nhân nói không sai, chỉ là, chúng ta đã cùng Lam Dong lãnh chủ ước định, chờ quân chủ lực hắn đến hai mặt giáp công, ta nên xem xét tìm cách bảo trì cục diện, án binh bất động".
Thì ra cái gọi là bảy ngày huyết tế của Xích U lãnh địa là kế hoãn binh, mục đích chân chính là đợi Lam Dong đại quân đến, hai mặt giáp công, một trận toàn diệt quân lực Ám Nguyệt.
Cho dù chỉ có Xích U đại quân binh lực và chiến lực trước mắt đã hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối, sở dĩ án binh bất động không phải do kiêng sợ Ám Nguyệt, mà là còn có tính toán nhỏ của mình, có câu nói, giết người một vạn tự tổn ba ngàn, Ám Nguyệt ba chi binh lực hợp lại cũng lên đến 5 vạn, muốn hắn một mình toàn diệt tổn thất khẳng định lớn hơn rất nhiều.
"Lấy lực lượng Trác Thiết đại nhân, muốn tiêu diệt phản kháng của vị công chúa điện hạ kia khẳng định không phí bao nhiêu công sức" Andrews nhìn ra được tiểu tâm tư của Trác Thiết, có chút khẽ cười: "Luobei đại nhân, người nghĩ sao?"
Ngồi dựa một bên trên ghế đang thưởng thức bảo thạch, Luobei lơ đãng nói: "Sớm một chút giải quyết bọn người kia cho xong đi, lão nương cũng muốn nhanh chóng trở về đế đô, nếu không phải nhiếp chính vương hứa hẹn cho ta một đống chỗ tốt, ta đã không bận tâm đến địa phương quỷ quái này".
"Lão nương" đại nhân, ngươi thật có chút phong phạm đế đô đặc sứ a! Andrews ngấm ngầm xấu hổ, thuận thế đối với Trác Thiết nói: "Xem ra Luobei đại nhân cũng có suy nghĩ này, nếu quân địch đã chủ động tấn công, nếu như chỉ thủ mà không chiến, đối với sĩ khí đại quân chúng ta sẽ có ảnh hưởng lớn, đến lúc đó có thể sẽ phải chịu tổn thất không cần thiết".
Mặc dù Luobei lộ vẻ rất không quan tâm, nhưng Trác Thiết không chút nào dám chậm trễ, bởi vì vị này chân chính là cường giả ma đế cấp!
Trác Thiết sau một hồi tự hỏi, cuối cùng hạ quyết tâm: lần trước mình tại hội nghị lãnh chủ dẫn đầu phóng ra 10 ức hắc tinh tệ, giờ tương đối khó khăn, Ám Nguyệt gần đây kinh tế phát triển mạnh mẽ, còn xuất hiện bảo tàng, tuy thời gian không dài nhưng hẳn có một khoản tài phú không nhỏ, chỉ cần một trận đánh bại quân chủ lực của Ám Nguyệt, sau đó điên cuồng cướp đoạt một hồi, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý liệu.
Còn về Lam Dong, cái tên lãnh chủ Teuton kia không có quyết đoán, làm trước ngó sau, cố tình trì hoãn, sớm đã xem không thuận mắt.
(Teuton, chính ngươi tới chậm thì đừng trách bên này không chừa tí súp nào cho mà húp!)
"Kanita! Truyền lệnh xuống, đại quân chỉnh đốn trang bị, một giờ sau xuất phát, chuẩn bị tại thảo nguyên ở Lôi Tư trấn đón đánh Ám Nguyệt!"
"Yes sir!" Kanita vội vàng lĩnh mệnh lui xuống.
Ngay lúc này, có truyền lệnh quan vào báo cáo: "Ma pháp sư Lưu dưới trướng đặc sứ đại nhân Diack xin cầu kiến".
Diack không phải đang ở Lam Dong bên kia sao? Chẳng lẽ đại quân của Teuton đã đến trước? Trác Thiết ánh mắt sáng lên: "Mau để cho hắn vào".
Không lâu, một nam tử tóc đen, làn da trắng nõn, mặc một trường bào màu xám tiến vào, chính là ma pháp sư thủ hạ của Diack – Lưu.
"Ra mắt chư vị đại nhân" Lưu cung kính khom người.
"Tới thật đúng lúc!" Trác Thiết hỏi: "Đại quân của Teuton lúc nào thì tới?".
Lưu đáp nói: "Đại quân tại Sothor trấn gặp trở ngại, hình như là nhi nữ Athena của đệ nhất tướng quân George suất quân quấy rối, bất quá Teuton đại nhân đã đánh bại Athena, đại quân đang vượt qua Sothor trấn, hướng Nham Khẩu trấn tiến đến, dự tính sớm nhất ba ngày nữa mới có thể đến nơi".
"Một Athena cỏn con mà có thể khốn chặt đại quân hắn? Còn không phải kiêng sợ George tướng quân?" Trác Thiết cười khinh miệt: "Hừ, ba ngày sau đến để quét dọn tàn cuộc a".
"Đại nhân nói rất đúng, Diack đại nhân ở bên vẫn luôn thúc dục Teuton lãnh chủ, đáng tiếc…" Lưu cười bồi một tiếng, đối với Luobei nói: "Luobei đại nhân, Diack đại nhân còn có việc muốn ta một mình bẩm báo với đại nhân, nói đây là đồ vật sẽ khiến đại nhân cảm thấy rất hứng thú".
Đồ vật có hứng thú? Là bản tiểu thư cảm thấy hứng thú… Luobei vốn đang ngồi lười trên ghế, vừa nghe câu nói này tinh thần đại chấn, liền đứng dậy, đối với Lưu nói: "Ngươi đi theo ta!".
Nhìn Luobei nghêng ngang kéo Lưu rời khỏi đại trướng, Trác Thiết cùng Andrews chỉ biết nhìn nhau cười khổ, chẳng qua địa vị cùng thực lực của vị tiểu thư này còn đó, Diack muốn nịnh bợ nàng cũng là hợp tình hợp lí.
Luobei mang Lưu đi tới một cái phòng vắng vẻ, chính là nơi nàng nghỉ ngơi, hỏi: "Ngươi cũng từ đế đô đến đây, hẳn đã biết lão nương ưa thích là cái gì, nếu dám lừa bản tiểu thư, lão nương sẽ biến cả ngươi cùng tên Diack kia thành một đống tro bụi!".
Nghe phỉ thúy long hết "bản tiểu thư" rồi lại "lão nương", Lưu đang cúi thấp đầu, trên mặt lướt qua một nụ cười kì dị.
Lưu nói khẽ với Luobei mấy câu, lại lấy ra một tấm da thú đưa tới, xem bề ngoài hẳn là hết sức cổ xưa.
Luobei hai mắt sáng rực lên: "Đây là…".
"Cái này là bản đồ bảo tàng Ám Nguyệt, là Diack đại nhân phí hết tâm cơ mới lấy được, hắn không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng đại nhân sau khi phản hồi đế đô, có thể trước mặt nhiếp chính vương nói tốt cho hắn vài câu, giúp hắn thêm được trọng dụng".
"Được, không thành vấn đề!" chỉ cần nói mấy câu liền có được bản đồ bảo tàng, loại làm ăn nhẹ nhàng như vậy đương nhiên càng nhiều càng tốt, phỉ thúy long tiểu thư lập tức lại lộ ra thần sắc hoài nghi: "Vì cái gì Diack không tự mình đi tìm bảo tàng?".
"Không giấu đại nhân, ta cùng Diack đại nhân dưới một cơ hội ngẫu nhiên mới có được tàng bản đồ này, tuy đã nghiên cứu thật lâu nhưng trước sau vẫn không cách nào xem hiểu được. Chúng ta biết đại nhân hiểu nhiều biết rộng, cho nên tính toán thuận theo lòng trời tặng cho đại nhân".
Luobei nhìn tàng bản đồ một chút, con ngươi càng trở nên sáng hơn: "Các ngươi đương nhiên xem không hiểu, trên tấm bản đồ này chính là long…".
Phỉ thúy long tiểu thư quá hưng phấn, thiếu chút nữa tiết lộ thiên cơ, vội vàng ngậm miệng, lộ ra bộ dáng rất miễn cưỡng: "Được rồi, nếu như ngươi đã nói thật, bản tiểu thư miễn cưỡng đáp ứng cái thỉnh cầu của gia hỏa kia vậy".
Lưu vội vàng hành lễ nói: "Đa tạ đại nhân! Ta muốn trở lại đại quân phía nam ngay, xin cáo từ".
Phỉ thúy long tiểu thư sau khi đuổi được vong linh pháp sư đi, chăm chú nghiên cứu tấm bản đồ này: "Có rất nhiều long ngữ minh văn, còn có một số mình nhìn không hiểu, theo dấu hiệu biểu hiện thì bảo tàng chính là ba tháng mới mở cửa một lần…vậy theo tính toán này phải là… hôm nay? A! Còn có hơn một giờ nữa liền mở! Đúng rồi, tên Diack kia rất có thể đem tàng bản đồ phục chế mấy bản, nếu hắn cũng đem một bản giao cho Hắc Diệu thân vương, như vậy đợi qua ba tháng nữa chỉ sợ… Không được! Phải tận dụng cơ hội mình đang ở nơi này, nhất định phải thu bảo tàng thần bí kia vào trong tay!".
Phỉ thúy long tiểu thư sau khi quyết định chủ ý xong, lập tức đi về hướng đại trướng, công bố có việc gấp, cần phải lập tức rời khỏi một khoảng thời gian. Mắt thấy đại quân đến giờ đối chiến gần kề mà cường giả ma đế cấp lại muốn bỏ đi, Trác Thiết và Andrews cũng chỉ biết nhìn nhau đành chịu. Mặc dù không có Luobei nhưng Trác Thiết và Andrews cũng đầy tự tin với trận chiến này. Lấy lực lượng của 2 người cùng đại quân tinh anh của Xích U nhất định sẽ giành toàn thắng.
Mắt thấy Luobei rời khỏi Dike trấn, một tên giác ma coi cửa lộ ra nụ cười quỷ dị. Giác ma này trước đó vài phút còn là một vong linh pháp sư, giao cho Luobei một bản đồ bảo tàng Ám Nguyệt. Không thể ngờ…
Tên giác ma này tự nhiên là Trần Duệ, còn về phần địa đồ kia chính là bản đồ bảo tàng Ám Nguyệt mà Trần Duệ và Pagliuca bố trí ở Lam Trì sơn mạch, hôm nay không ngờ lại có tác dụng then chốt. Pagliuca lúc trên đường đã tách ra đi đến "bảo tàng" Lam Trì sơn mạch, đến lúc đó lợi dụng long ngữ minh văn, ma pháp trận cùng địa lợi, cố gắng chiêu đãi thật tốt vị góa phụ của cừu gia này.
Trần Duệ khi giao bản đồ cho Luobei, phân tích chi nhãn hiển thị phỉ thúy long có tổng hợp thực lực là : s-(s-). Thuộc tính: phong thuộc tính, độc thuộc tính.
S cấp hẳn là tầng thứ ma đế, Lola cũng từng nói qua, Luobei chẳng qua "chỉ là" ma đế sơ giai. Nếu như Pagliuca không có bị phong ấn thì có thể đối phó Luobei như ăn một bữa cơm sáng mà thôi. Nhưng hiện nay lực lượng hắn bị phong tỏa tại ma hoàng đỉnh phong, không cách nào tiến thêm. Mặc dù có kinh nghiệm chiến đấu của ma đế đỉnh phong nhưng lực lượng cuối cùng kém cỏi rất nhiều, chính diện đối đầu với Luobei chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Lần này chức trách của Pagliuca chủ yếu là giữ chân phỉ thúy long, khiến nàng không cách nào tham gia quyết chiến của Xích U cùng Ám Nguyệt. Lấy một cái ma hoàng đỉnh phong muốn kiềm chế cường giả ma đế của đối phương, có thể nói đã thành công bước đầu tiên.
Chỉ cần thổ nguyên tố quân vương Moore đến nơi, muốn hàng phục Luobei hẳn không phải là vấn đề.
Bước tiếp theo, trước lúc Xích U đại quân xuất chinh phải làm nhiễu loạn lòng quân của địch nhân một phen.
Trong đại trướng, Trác Thiết đã thay một bộ quân phục, Andrews cũng đi chuẩn bị từ lâu.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên ầm ầm một mảnh, Kanita vội vã chạy tới, mở miệng nói: "Đã xảy ra chuyện lớn! Phụ thân đại nhân, trong quân doanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều khói độc, thập phần đáng sợ, người trúng độc nhẹ thì hôn mê bất tỉnh, nặng thì bị hóa thành tro bụi, thậm chí cả dược tề sư cũng không cách nào giải độc!".
"Đáng chết!" Trác Thiết rất đỗi tức giận, không ngờ ngay trước giờ đại quân xuất phát lại xảy ra biến cố này, nhất định là mật thám Ám Nguyệt gây ra, chính là muốn nhiễu loạn lòng quân, loại kịch độc này rất có thể cùng vị dược tề đại sư danh chấn đế quốc Aldas có liên quan.
Trác Thiết lần này đã đoán sai, loại độc này là đến từ một đầu độc long còn muốn đáng sợ hơn vô số lần Aldas. Chẳng qua Trần Duệ cùng Lomond sử dụng tinh thể tung khói độc, rốt cuộc lực lượng có hạn, nếu như là bản thân độc long ra tay, uy lực còn có thể khủng bố gấp mấy chục lần.
Đương nhiên, nếu như đồng dạng phỉ thúy long tinh thông độc thuật cũng còn ở đây, khả năng không cách nào dễ dàng thực hiện.
Trác Thiết quyết đoán thật nhanh: "Lập tức phái ra đại đội ma pháp sư, dùng pháp lực khống chế khói độc lan tràn!".
Kanita còn chưa đi ra, quan truyền lệnh lại vội vã vào báo: "Cấp báo! Đại nhân, kho lương thảo bốc cháy! Sorana đại nhân trấn thủ bị người đánh lén trọng thương!".
"Cái gì?" Trác Thiết cả kinh, kho lương thảo có ma pháp trận đặc biệt phòng hộ, lại còn có đại ma vương trung đoạn Sorana trông giữ không ngờ bị địch nhân vô thanh vô tức đánh lén đắc thủ, Ám Nguyệt lúc nào có cường giả như thế này? Chẳng lẽ là vị trưởng công chúa kia tự mình mạo hiểm? Không thể nào!
"Còn chờ gì nữa? Lập tức phái người nhanh chóng cứu hỏa!".
Quan truyền lệnh cúi đầu nói: "Địch nhân tựa hồ dùng một loại ma pháp đạo cụ thiêu đốt đặc chế, ngay cả ma pháp trận bảo vệ đều không có phát huy tác dụng, các binh sĩ đã cố gắng hết sức mới dập tắt được ngọn lửa, nhưng mà kho lương đã bị thiêu hủy hơn một nửa".
Hơn một nửa? Chỉ với thời gian ngắn như vây? Trác Thiết giận giữ gầm lên, sau đó hít sâu một ngụm khí tỉnh táo lại: "Mau truyền lệnh xuống, tất cả quân đội chuẩn bị xuất phát ngay lập tức, tiến hướng Lôi Tư trấn! Còn về lương thảo… Kanita, ngươi đi đến binh sĩ tuyên bố, lương thảo trong không gian giới chỉ còn rất nhiều, bảo bọn họ không cần lo lắng, hơn nữa, sau khi đánh vỡ Lôi Tư trấn của quân địch xong, cho phép quân sĩ có thể cướp đoạt tứ phía Ám Nguyệt không chút hạn chế! Đến lúc đó còn sợ không có lương thảo?". Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Trác Thiết không hổ danh là thân chinh bách chiến, lập tức đã nghĩ ra biện pháp cổ vũ sĩ khí, truyền lệnh quan đang muốn đi trước truyền lệnh, đột nhiên điện quang chợt lóe, không ngờ là bị Kanita một kích đánh ngã xuống đất.
Trác Thiết cả kinh: "Kanita, ngươi làm cái gì vậy?".
"Gia hỏa này rất khả nghi!" Kanita ngồi xổm xuống đất, "Phụ thân đại nhân, mau đến đây xem!".
Trác Thiết tiến lên vài bước, liền nhìn thấy trên cánh tay của thi thể kia có một cái ấn kí kì dị, nhíu mày nói: "Đó là cái gì?".
Ngay lúc Trác Thiết nhích tới gần, Kanita trong mắt lướt qua hoàng quang nhàn nhạt, trong tay hiện ra một cái chủy thủ, hướng mạn sườn phụ thân như thiểm điện đâm tới.
Còn chưa đụng tới mục tiêu, Trác Thiết đã nháy mắt biến mất tại chỗ, đồng thời cánh tay cùng nửa người Kanita bị đông kết thành băng, nhất thời không động đậy được.
Trác Thiết ánh mắt lộ ra quang mang lạnh lẽo, đối với Kanita, hắn luôn đề phòng, hoặc có thể nói, từ cái năm nhi tử này mọc đủ lông đủ cánh, hắn không lúc nào buông lỏng cảnh giác.
Trong lịch sử ma giới, nhi tử giết chết phụ thân đoạt quyền nhiều không đếm xuể, Trác Thiết cũng không muốn mình trở thành một nhân vật trong đó.
"Ngươi muốn giết ta cũng không quá bất ngờ, chỉ là, sự kiên nhẫn của ngươi ít đến đáng thương, thật sự khiến ta kinh ngạc…" Trác Thiết cười lạnh nói: "Ca ca ngươi đã chết rồi, trên cơ bản vị trí này tương lai sẽ thuộc về ngươi, vì cái gì đột nhiên nóng lòng như vậy?".
Không đúng, là quá nóng lòng! Kanita muốn ra tay, nhất định cũng sẽ không chọn vào thời điểm này, hơn nữa cơ hội xuất thủ quá nhỏ.
Còn nữa, nhãn thần Kanita dường như có điểm ngốc trệ… Có vấn đề!
Trác Thiết vừa phân tâm, "Thi thể" dưới đất đột nhiên như thiểm điện bật lên, một cổ nhuệ khí đáng sợ nhắm hướng yết hầu Trác Thiết. Trác Thiết kinh hãi, hắn làm sao cũng không nghĩ đến, một kích của thi thể truyền lệnh quan đã sớm "chết" mới thật sự là sát chiêu trí mạng!
"Thi thể" này dĩ nhiên là Trần Duệ, hắn lần này tới, trừ chiến thuật thi độc cùng thiêu hủy lương thảo đả kích sĩ khí quân địch, còn có một mục đích trọng yếu- hành thích!
Kanita trước đó đã bị Trần Duệ chế phục, biến thành khôi lỗi của phệ thần mặt nạ, sau đó cố ý bạo lộ ra bộ dáng bị khống chế, khiến Trác Thiết phân tâm, trình diễn màn cao trào đâm trộm như vừa rồi.
Biến cố này đến một cách đột ngột, cho dù là trong mắt ma hoàng trung đoạn như Trác Thiết, một kích này của Trần Duệ lực lượng cùng tốc độ đều đạt tới trình độ "khủng bố". Nhược điểm lớn nhất của người tu hành ma pháp chính là cận chiến, vừa mới dùng hết thuấn di, Trác Thiết căn bản không cách nào né tránh.
Nói thì chậm, diễn biến thì nhanh. Ngay trước khi Trác Thiết phóng ra phòng hộ ma pháp, một luồng chưởng đao bén nhọn cực mạnh đã đánh trúng yết hầu hắn.
Trong phút chốc, Trác Thiết cả người phảng phất được bao bọc một tầng thủy tinh, một "đao" này đem thủy tinh bị đánh trúng hóa thành vụn phấn, Trác Thiết trên mặt một mảnh trắng bệch, dùng hết sức lùi lại, đối phương lại một đao vung tới, một kích này tuy ở xa nhưng đao khí bén nhọn phảng phất vượt qua không gian, hướng vào đầu chém tới.
Tuy vội vã, nhưng Trác Thiết vẫn kịp phản ứng, trước người đã có thêm một khối băng thuẫn, khối băng thuẫn này tuy nhìn rất mỏng, lại là do một loại lĩnh vực chi lực huyền ảo tạo thành, có được năng lực phòng ngự cường đại, cho dù lưỡi đao trực tiếp công kích lên mặt trên, cũng không cách nào phá vỡ.
Nhưng mà băng thuẫn ẩn chứa lĩnh vực ảo diệu, tại một đao lăng không trước mặt này, giống như một tờ giấy bạc nhược, nháy mắt liền chia làm hai. Cũng không phải bởi vì lực lượng Trần Duệ vượt xa Trác Thiết, mà bởi vì một đòn này vừa lúc kích hoạt thuộc tính phá vỡ "Phá nguyên".
Trác Thiết sắc mặt đại biến, phá nguyên đao dư thế không dứt. Ngay giữa đỉnh đầu hắn hình như có cái gì đó nổ bể, Trác Thiết cả người xảy ra vặn vẹo kì dị, một cổ lực lượng huyền bí nháy mắt lướt qua, xé nứt trướng bồng.
Hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, Trác Thiết đã kinh hồn táng đởm, là một lĩnh chủ mà dùng gần cả đời tu hành ma pháp nên trên người luôn có hai kiện đồ vật bảo mạng để đề phòng bất trắc, không thể ngờ chỉ qua hai lần công kích vừa rồi đã khiến hai kiện ma pháp đạo cụ đó triệt để phá hủy, trình độ thật sự quá kinh khủng.
Trước mắt đã không còn đồ vật bảo mạng, nếu như lại bị đối phương đánh trúng, tuyệt đối là đầu một nơi thân một nẻo, Trác Thiết nào đâu còn dám nửa phần buông lỏng, toàn thân tản mát ra làn khói trắng lạnh kinh người, từng cái phù hiệu nhấp nhô xuất hiện, hiển nhiên là toàn lực ứng phó.