Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 97




Rất nhanh, Tô Đồng nghĩ ra cái gì, cầm lấy điện thoại.

"Honey, anh mau tới cứu em đi... Hu hu... em bị người ta bắt nạt, bị người ta sỉ nhục rồi...”

"Người kia... tát em 2 cái...”

"Đánh em sưng cả mặt lên rồi, ngày hôm qua anh còn nói em là tiểu yêu tinh của anh...”

Chưa đầy hai phút sau, mấy người bảo vệ vội vàng đuổi tới.

Văn phòng bảo vệ nhận được điện thoại của Tần Hiên, lập tức cho người sang đây xem tình hình nào.

Tô Đồng là tình nhân của một nhà đầu tư, nghe nói môi trường đầu tư ở thành phố Giang Tư khá tốt, có thể đến khảo sát thử.

Mà Tô Đồng rất giỏi làm nũng, cho nên rất đươc yêu chiều.

Nhà đầu tư kia cũng khá thân thiết với Tần Hiên, nghe nói người yêu của mình bị đánh ở trung tâm thương mại, lập tức cho bảo vệ tới xem có chuyện gì.

Sắc mặt cũng trở nên rất âm trầm, thành phố Giang Tư, đã quá lâu không có chuyện gì lộn xộn rồi.

Bảo vệ chạy đến nghe Tô Đồng thêm mắm thêm muối kể ra chuyện bị đánh, hai mắt xứ đảo qua đảo lại không ngừng trên người cô ta.

Mắt liếc thấy vòng eo quyến rũ của Tô Đồng thì nổi lên dục vọng.

Cô em này, ăn mặc sexy thì không nói, ngôn từ cử chỉ lại cứ như đang cố tình dụ dỗ người ta phạm tội vậy.

Giọng nói điệu đà, khóc lóc kể lể, khóc đến mức hai người bảo vệ mềm nhũn cả người luôn.

Lúc này mới hỏi: "Vậy cô muốn xử lý chuyện này như thế nào?"

"Xử lý như thế nào, còn không phải dựa theo ý của các nh sao." Tô Đồng từng gặp qua rất nhiều đàn ông, gã bảo vệ này có suy nghĩ gì cô ta đã sớm nhìn ra rồi.

Đôi mắt gian liếc qua liếc lại kia, chỉ hận không thể lập tức bổ nhào vào người cô ta thôi.

Gã bảo vệ này đã bị mình hớp hồn, cô ta cũng không ngại cho anh ta được hưởng chút lợi ích, thì hai người làm việc cũng có thể tận tâm tận lực hơn.

Huống chi, tình nhân kia đã bị cô mắng chạy đi rồi, cũng phải tìm một người có thể hình tuyệt vời để làm ấm giường cho mình chứ.

Một gã bảo vệ gãi cằm, có chút khó xử.

Tô Đồng khẽ hừ một tiếng trong lòng, thầm nghĩ chỉ là 2 gã bảo vệ thấp kém thôi, còn chưa thấy con thỏ nào chạy thoát được móng vuốt của chim ưng?

Cô ta dựa vào người 2 gã, dịu dàng nói: "Hai anh này, các anh giúp em xả được cơn giận này, em đương nhiên sẽ cảm ơn các anh thật tốt rồi...”

"Vậy em định cảm ơn thế nào?" Bảo vệ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè.

Tô Đồng nhíu mày, cái miệng của anh ta hôi chết đi được, cứ như miệng anh ta là cái gạt tàn thuốc vậy.

Che mũi lại ra vẻ ngượng ngùng đấm nhẹ vào ngực bảo vệ: "Chán ghét, các anh muốn cảm ơn như thế nào thì em cảm ơn như vậy chứ sao."

"Được rồi." Bảo vệ thừa cơ đặt tay lên eo Tô Đồng, xoa xoa nắn nắn, đúng là thân hình thắt đáy lưng ong.

Giang Hải đang cùng Cố Uyển Như đi vào một cửa hàng đồ hiệu khác, Cố Uyển Như vẫn còn đang bực bội.

Rất mất hứng, cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa.

Giang Hải nói: "Không mua nữa, chúng ta đi xem phim đi."

Cố Uyển Như nói: "Anh xem bộ đồ này đi, đã mặc bao lâu rồi, để người ta nhìn vào lại tưởng em ngược đãi anh."

Giang Hải cười hì hì: "Vợ à, em đối với anh rất tốt, kiếp trước nhất định là anh đã làm rất nhiều việc tốt, nên kiếp này mới có phúc thế này để cưới được em."

"Làm việc tốt tám đời cũng không đủ tư cách lấy ngươi."

"Miệng lưỡi trơn tru." Cố Uyển Như giận cười.

Lấy ra mấy bộ đồ, khoa tay múa chân vài cái, Cố Uyển Như để Giang Hải đi vào thử.

Mới cầm quần áo, còn đi vào phòng thử đồ, Tô Đồng đã nổi giận đùng đùng mang theo hai người bảo vệ tiến đến.

"Anh bảo vệ, chính là bọn họ."

Bảo vệ nhìn thấy Cố Uyển Như dịu dàng yếu ớt, Giang Hải cũng không cường tráng, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Máy người kiểu này họ thấy nhiều rồi, chỉ cần hù dọa một chút là đái ra quần ngay.

Chỉ cần đuổi Giang Hải đi rồi, buổi tối sẽ có thể ôm Tô Đồng ngủ.

Quá lời rồi.

Vốn còn muốn dựa vào quy định cửa hàng không thể đánh người để nói lý, nhưng lúc nhìn thấy Giang Hải bọn họ lập tức thay đổi sách lược.

Hóa ra chỉ mà một tên nhóc, đánh một trận ném ra ngoài là được.

Có người hỏi thì cứ nói là gã đến gây sự là được.

Hôm nay, công ty bảo vệ ở thành phố Giang Tư quả thực đi ngang, ai cũng không sợ.

Thế lực ngầm không còn nữa, công ty bảo vệ chính là vương pháp ở thành phố Giang Tư.

"Em muốn trút giận như thế nào?"

Tô Đồng hừ lạnh: "Rất đơn giản, tôi tổng cộng bị tát hai cái, vậy thì đánh bọn họ mỗi người hai mươi cái là được rồi."

"Sau đó, ném bọn họ ra đường."

Tô Đồng nghiến răng nghiến lợi nói xong, trên mặt, xuất hiện khoái cảm vì sắp được báo thù.

Anh mắt cay độc nhìn về phía Cố Uyển Như.

Trong mắt cô ta, Cố Uyển Như chỉ mà đang giả vờ thanh thuần thôi, còn không phải là ả đàn bà lẳng lơ nuôi tình nhân đấy sao.

Còn cái tên đần kia, lão nương cho cơ hội thì không quý trọng.

Thế thì bây giờ cho anh phải hối hận, để anh phải quỳ xuống thè lưỡi ra liếm giày cho tôi.

Hai người bảo vệ liếc nhau, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, cùng nhau xông lên.

Ban ngày dùng Giang Hải để giãn gân cốt, buổi tối hoạt động eo, hỏa lực mấy ngày nay sẽ chờ tối nay giải tỏa trên người cô em này.

Trước báo thù giúp Tô Đồng, sau đó cưỡi trên người cô ta.

Một cô em vừa có tiền lại quá lẳng lơ thế này, vừa thỏa mãn ham muốn lại còn vừa có tiền, ngu gì mà không làm.

Đúng là cuộc sống thần tiên là đây.

Hôm nay, tất cả mọi người công ty bảo vệ thành phố Giang Tư đều được huân luyện rất hệ thống bài bản, hai gã bảo vệ này cũng coi như nửa người luyện võ.

Tình hình chung, đối phó với một người bình thường như Giang Hải, thì chỉ nhẹ nhàng như ăn một bữa ăn sáng, cho dù đối phó hai người cũng không phải rất khó khăn.

Giờ phút này, bọn họ là 2 vs 1, Giang Hải đến đánh trả cũng không làm được.

Lúc này, hai người đi về phía Giang Hải.

"Là anh đã đánh cô gái này?"

"Bây giờ mời anh đi theo chúng tôi, hy vọng anh phối hợp, nếu không chúng tôi cũng không nhẹ tay đâu."

Trước công chúng, huyên náo quá lớn cũng không tốt. Đưa đến chỗ không người thì có thể đánh Giang Hải đến mẹ ruột cũng không thể nhận ra.

Đứng ở trước mặt Giang Hải, vẻ mặt 2 người bảo vệ cũng không hề che dấu vẻ dữ tợn.

Giang Hải thờ ơ, chậm rãi đặt đồ trong tay sang một bên.

Thần sắc hờ hững, nhìn qua hai gã bảo vệ.

Lời nói của mình lại bị người này bỏ ngoài tai, 2 gã bảo vệ cảm thấy rất mất mặt.

Một người vươn tay muốn tát mạnh vào mặt Giang Hải.

"Đã muốn chết, thế thì đừng ai ngăn tôi nhé." Giang Hải bình tĩnh nói.

Vừa dứt lời.

Gã bảo vệ vừa muốn ra tay đã biến mất.

Tủ kính ầm ầm vỡ vụn, bảo vệ bị đánh bay ra ngoài.

Ngã quỵ xuống, hộc máu rồi nằm lăn ra bất động.

Một màn này, làm mọi người sợ ngây người.

Nhân viên bán hàng, Cố Uyển Như, Tô Đồng, người bảo vệ còn lại, cùng với những khách hàng khác.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, bị một màn này làm bọn họ khiếp sợ.

Nhất là Tô Đồng và người bảo vệ còn lại.

Toàn thân khẽ run lên.

Tô Đồng há to miệng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, cảm xúc khủng bố dần dần bao phủ lấy cô ta.

Giang Hải nhìn như bình thường, lại uy phong lẫm lẫm. Sức eo hợp nhất rất có sức bật, trong nội tâm âm thầm hận.

Cố Uyển Như từ đâu tìm được loại cực phẩm này đấy.

Vừa biết đánh đấm vừa có năng lực, quan trọng nhất là lại còn nghe lời, không cần dặn dò, trầm mặc ít nói, biết rõ mình nên làm cái gì.

Người bảo vệ còn lại đang đứng nguyên tại chỗ, toàn thân run rẩy.

Anh ta đang thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì mình không tiến lên động thủ. Nếu như người tiến lên động thủ là anh ta, như vậy người nằm ở bên ngoài lúc này cũng chính là anh ta.

Vừa nãy anh ta không kịp nhìn thấy gì cả. Chỉ cảm thấy đồng nghiệp của mình bay cái vèo đi.

Tuy khó hiểu, nhưng sự thật bày ở trước mắt.

Ánh mắt dần dần trở nên sợ hãi.

Nhưng mà, mặc dù như vậy, bảo vệ cũng không ý định buông tha Giang Hải.

Thành phố Giang Tư, đã không phải là thành phố Giang Tư trước đây nữa.

Bọn họ là người của công ty bảo vệ thành phố Giang Tư, tại thành phố Giang Tư, đi ngang đi học tùy ý.

Cặp nam nữ trước mắt này, sợ là không biết trung tâm thương mại này là sản nghiệp nhà ai, nói ra sợ hù chết ngươi.

Là của tập đoàn Uyển Như.

Sắc mặt trắng bệch, người này bảo vệ chậm rãi hướng lui về phía sau mấy bước.

Lặng lẽ lấy bộ đàm ra, lập tức gọi cứu viện.

Mặc kệ người trước mặt này là ai, dám gây sự ở đây, chính là muốn chết.

Đúng là quá cả gan.

Cuồng vọng đến coi trời bằng vung.

Đầu bên kia bộ đàm, nghe có người gây sự, ai nấy cũng đều trở nên hưng phấn.

Bọn họ đã thật lâu không có việc gì để làm rồi, thành phố Giang Tư, hài hòa đến mức khiến họ không chịu được.

Rốt cục xuất hiện một kẻ đến gây sự rồi, ngứa tay khó nhịn.

Bảo vệ của trung tâm thương mại lập tức chạy tới.

Cũng không biết ai lộ ra tin tức, bảo vệ ở mấy cơ sở xung quanh cũng lập tức cho người chạy tới.

Việc này, lớn chuyện rồi.

Triệu Tùy đã trên xe chạy tới trung tâm thương mại thành phố Giang Tư.

Sắc mặt âm trầm, người phụ nữ của anh ta đi dạo cái phố, thế mà lại bị bắt nạt, đúng là ăn hết gan hùm mật gấu mà.

Thành phố Giang Tư không phải được xưng là môi trường đầu tốt nhất sao?

Quan trọng nhất là, anh ta đã gọi điện thoại cho Tần Hiên.

Hôm nay, thành phố Giang Tư không có giới giang hồ của thế lực ngầm nữa. Nếu như nói có, thì chỉ có mình Tần Hiên mà thôi.

Anh ta chỉ dậm chân một cái thành phố Giang Tư cũng phải rung lên bần bật rồi.

Xuống xe, Triệu Tùy phát hiện, trên đường phố xung quanh trung tâm thương mại, đang có rất nhiều bảo vệ đang vội vã chạy tới, cứ như phía trước có người phát tiền, vội vã chạy đi nhận vậy.

Giống như ruồi thấy phân vậy, xun xoe chạy như điên.

Trên lầu, gã bảo vệ kia cố gắng để khiến cho hai chân của mình không mềm nhũn ra, quật cường nói: "Ranh con, mày gặp chuyện rồi, gặp chuyện lớn rồi đó."

"Vậy sao?" Giang Hải cười nhạo, không có ấn tượng tốt đối với người bảo vệ này.

Nhát như chuột không làm được gì, công ty bảo vệ thành phố Giang Tư, sao lại nhận thể loại nhát gan như thế này.

Mặt mày Tô Đồng tái mét, sững sờ nhìn người bảo vệ sống chết không rõ bên ngoài.

Quá hung tàn rồi.

Trung tâm mua sắm náo nhiệt hẳn lên, bảo vệ xếp thành đội nhanh chóng tụ tập.

Giang Hải kéo Cố Uyển Như, còn chưa đi ra hỏi cửa, tựu bị một đám bảo vệ ngăn lại.

Phía sau những người bảo vệ này, ít nhất cũng phải có trên trăm người bảo vệ nữa, họ là từ những cơ sở xung quanh chạy đến.

Người chạy tới đầu tiên chính là người phụ trách an ninh của trung tâm thương mại, Lưu Thành.

Lưu Thành vừa đến nơi, những bảo vệ ở các cơ sở khác cũng tựu lục tục chạy đến.

"Anh Lưu, chúng tôi mang theo anh em đến trợ giúp."

"Anh Lưu, bảo vệ ở khu chúng tôi cũng đến rồi."

"Anh Lưu, là ai không có mắt như vậy, dám gây sự ở thành phố Giang Tư...”

"Anh Lưu, các anh đi ăn thịt đi, nhớ để lại miếng canh cho anh em húp nhé."

Từng tốp bảo vệ đứng thành hàng, tập trung đứng theo đơn vị của mình.

Như thể hảo hán Lương Sơn vậy, chỉ thiếu nước xếp ghế ra ngồi nữa thôi.

Giang Hải muốn đi cũng đi không được, cửa đã bị các bảo vệ chặn lại rồi.

"Chính là anh ta." Gã bảo vệ còn lại không run nữa, đi đứng cũng lưu loát rồi.

Chỉ vào Giang Hải gào thét: "Chính anh ta là người đã ra tay đánh cô gái này, tôi và Cương Tử tìm anh ta hỏi tình hình, anh ta lại đánh Cương Tử thành như vậy."

Lưu Thành sắc mặt âm trầm, gắt gao nhìn vào Giang Hải.

"Người là do anh đánh?"

"Là tôi đánh đấy." Giang Hải nghiền ngẫm cười.

Anh cũng muốn xem thử, công ty bảo vệ thành phố Giang Tư bình thường xử lý công việc như thế nào.

"Thừa nhận là tốt rồi, vẫn còn ra dáng đàn ông." Lưu Thành hừ lạnh, khoát khoát tay: "Đưa đến văn phòng bảo vệ."

Một đám bảo vệ mặt mũi dữ tợn nhao nhao tiến lên.

Lại là văn phòng bảo vệ, Giang Hải nhìn Cố Uyển Như, chậm rãi kéo tay cô.

"Đã như vậy, chúng ta lại trở lại chỗ cũ chút vậy."

Cố Uyển Như cắn môi, với tư cách tổng giám đốc tập đoàn Uyển Như, cô không ngờ, công ty bảo vệ dưới quyền quản lý của chính mình là kiểu làm việc thế này.

Chưa hỏi gì đã lập tức bắt người, cái này có gì khác so với mấy tên xã hội đen chứ.