Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 276




"Không đúng!"

Giang Hải đột nhiên bừng tỉnh, anh xoay người lại, nhìn những miếng đá kia một lần nữa.

Rồi anh lại đem hết những miếng đá ra lần nữa, xếp thành một hàng.

Hay là, xếp thứ tự ngược lại xem thử...

Tự nhiên trong đỉnh xuất hiện vòng xoáy, một bóng người đột nhiên hiện ra trên hư không.

Nhưng mà, kế tiếp, cũng không phải là dùng đỉnh đập chết những người khác, mà là thông qua đỉnh để truyền một thứ năng lượng kì lạ cho bọn họ.

Rồi người này biến mất, những người còn lại, vây quanh đỉnh, thống trị cái thế giới này.

Nếu như giải thích như vậy, không chỉ có thể giải thích được, mà thậm chí, còn có sức thuyết phục cao.

Nhưng mà, những thứ này, thì có liên quan gì với Đế Vương đây?

Suy cho cùng thì Đế Vương, từ đâu mà đến? Lại đi về nơi nào?

Chẳng lẽ mục đích chính của Đế Vương chỉ là lãnh tụ của sứ giả lái buôn Phương Đông, đại biểu cho thế lực hắc ám của Phương Đông?

Nhưng còn con đường tơ lụa trước đây đi đâu rồi? Đông Phương Thần Châu, qua lại với thế giới bên ngoài cũng ít, thế thì còn cần Đế Vương để làm gì?

Những vấn đề này, không thể suy nghĩ nghiền ngẫm ngay lúc này được.

Vào trong Thập Thánh Cảnh đã được nửa ngày, cầm lấy đèn chiếu sáng, anh bắt đầu lật xem những miếng đá.

Không biết qua thời gian bao lâu, Giang Hải chợt cảm thấy mình mỏi mệt lạ thường, mắt cay xè, môi khô khốc.

Không ăn không uống không ngủ không nghỉ, dừng lại ở một nơi cô đơn như thế này, đối với tinh thần một con người, là một hình phạt tra tấn dã man.

Xem qua rất nhiều, trong đó, toàn là những tin tức làm xôn xao dư luận.

Khẽ nhắm hai mắt lại, trong tim anh run lên một hồi. Thậm chí, trông anh có vẻ đau khổ.

Qua hồi lâu, Giang Hải từ từ mở mắt, hít sâu một hơi, giấu hết tâm tư tình cảm trên mặt vừa nãy, hoàn toàn tập trung tinh thần vào những miếng đá này.

Bốn phía, anh đều lật xem qua một lần, cũng không có tin tức mà Giang Hải cần.

Đa phần đều nói về việc Thần Ma đại chiến.

Các vị thần của Nhiếp Chỉ, Thần Phật văn minh, đạo gia tu chân, ai cũng như ai.

Đằng sau, vọng lại tiếng Hill kêu rên, gọi ai đó cứu mình.

Giang Hải khẽ nhíu mày, anh vốn không muốn tăng thêm nghiệp sát sinh, chỉ là cái tên Hill này, mai sau, e là cũng không tha cho Giang Hải.

Hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, dứt khoát một phát cho nhanh gọn lẹ.

Nhưng, khóe miệng Giang Hải vừa lộ ra vẻ khát máu, cách anh không xa, vọng lại một tiếng bước chân.

Giang Hải lập tức tắt thiết bị chiếu sáng, anh rơi vào trong bóng tối.

"Ai đó..."

Một thanh niên đội mũ đèn như của người thợ mỏ, mò mẫm tường gạch mà tìm tới đây.

"Whelton, là cậu sao? Cứu tôi!"

Hill kêu thảm thiết, yên tĩnh, tối tăm, sợ hãi...

Vì không có bất kỳ một tia sáng nào ở đây cả, nên sẽ khiến con người ta thấy sợ hãi.

Hill, đã gần như sụp đổ.

Hang đá rất lớn, cũng rất sâu, hơn nữa, căn cứ theo phán đoán của Giang Hải, ở sâu bên trong hang động này, vẫn còn có trận pháp, khoảng cách xa hơn một chút, cho dù Hill có hét khan cổ họng cũng không ai nghe thấy.

"Hill?"

"Whelton... Whelton... Cứu tôi..."

Giang Hải cởi hết quần áo của Hill ra, rồi trói anh ta lại thật chặt.

Whelton vội vàng bước lại gần, anh ta vừa lớn tiếng hỏi Hill đã xảy ra chuyện gì, lại vừa thò tay muốn cởi bỏ những sợi dây bằng vải.

Nhưng, những chuyện phát sinh tiếp theo đây, còn khiến Giang Hải mắc cười hơn.

Thiên hạ này, từ trước đến nay, bản tính con anh, vẫn cứ “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

Whelton ngồi thẳng dậy, cầm ngọn đèn soi xung quanh.

Thấy không có ai, anh ta mới ngồi tựa lưng vào tường đá, vẻ mặt thích thú.

"Hill, anh thật là đáng thương."

"Nói cho tôi biết, là ai làm anh ra nông nỗi này, tôi sẽ báo thù cho anh."

Tuy họ đều là người Lập Dị, nhưng Whelton thật tình chẳng muốn cứu Hill tí nào.

Thậm chí, trong đôi mắt anh ta, còn lóe lên sự gian xảo và khát máu.

"Whelton, mau cởi trói cho tôi..."

Hill gào lên, từ đó đến nay, anh ta đều ra vẻ ta đây, vì vậy bây giờ anh ta vẫn nói bằng giọng điệu ra lệnh.



"Cởi trói sao? Sẽ có người giúp anh cởi trói đấy, nhưng mà, phải đợi sau khi anh chết."

Whelton nhếch môi, vẻ mặt anh ta trông rất dữ tợn: "Không bao lâu nữa, tất cả mọi người Lập Dị đều sẽ biết, là cái tên nhóc Đông Phương kia mới là người giết anh."

Vẻ mặt Hill kinh hãi, tiếng nói hơi run run, rốt cuộc anh ta cũng chịu từ bỏ vẻ mặt kiêu ngạo, ta đây lúc trước: "Whelton, anh đang nói cái gì thế, bây giờ đâu phải lúc nói đùa."

"Bộ anh nghĩ tôi đang nói đùa hay sao?" Whelton lớn tiếng gào, gân xanh trên mặt anh nổi hết cả lên, khuôn mặt anh ta trông rất dữ tợn.

"Anh mới là người kế thừa vị trí thủ lĩnh người Lập Dị, chứ tôi đâu là gì."

"Cứ coi như là sau này anh leo lên vị trí gia chủ, thì anh cũng vẫn coi chúng tôi như là một bầy chó làm việc cho anh thôi."

"Nhưng nếu như... anh chết ở đây, tôi, sẽ giành được tư cách kế thừa này."

Whelton thuận tay cầm một miếng đá ngay sát bên lên, chậm rãi giơ lên cao.

Một giây sau, anh ta chắc chắn sẽ nện cục đá này lên đầu Hill, dường như anh ta đã tưởng tượng cảnh máu bắn ra, nên anh ta nhịn không nổi bèn bật cười.

Hill nhìn Whelton một cách khó tin, anh ta lắp bắp: "Không... Không..."

"Anh không thể làm như vậy..."

"Coi như là anh giết tôi, thì trước anh cũng còn 3 người thừa kế nữa."

"Bọn họ còn có tư cách kế thừa vị trí gia chủ hơn cả anh."

Whelton cười nhạo: "Không kế thừa gia chủ được thì sao chứ, ít nhất, địa vị của tôi cũng cao hơn xưa nhiều rồi."

"Bụp..."

Một tiếng nện trầm trầm vang lên, miếng đá to tướng đó đã nện vào đầu Hill.

"A..."

Cùng lúc đó, vang lên một tiếng la hét quằn quại đau đớn.

Whelton dường như vừa nghe được một tiếng quằn quại thật êm tai, anh ta cười sằng sặc, rồi, anh cứ nện hết lần này đến lần khác, cho đến khi Hill chẳng còn một tiếng động nào nữa.

"Yên tâm đi, cái chết của anh, sẽ có tên nhóc Đông Phương kia chịu trách nhiệm."

"Mà tôi, lại tiến gần hơn đến vị trí tối cao thêm một bước."

"Có điều này, có lẽ anh chưa biết, trước đây, tôi cũng giết chết Powell như thế..."

Trong bóng tối, Giang Hải mỉm cười, rồi anh không thèm để ý Whelton nữa, mà mò mẫm đi về hướng khác.

Nhưng càng đi Giang Hải càng cảm thấy có gì đó bất thường.

Bởi vì chỗ hang đá này, lại có rất nhiều cái lỗ trên tường.

Có những cái lỗ, được đặt vào vài cái bình và chén đã bị bể; Vài cái lỗ khác, thậm chí còn có cả những tác phẩm nghệ thuật trông thật tinh xảo.

Giang Hải không nghiên cứu nhiều về văn vật, nhưng khi anh nhìn thấy những thứ này, rồi nhẹ nhàng cầm lên, vuốt ve, thì anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng, cô đọng trên mình những cổ vật này, là năm tháng.

Một cái bình đất trông chẳng có gì bắt mắt, trong bình còn chứa một thứ bột màu đen kì lạ.

Nghiền ngẫm chiếc bình một lát, Giang Hải thình lình phát hiện, những ký tự khắc trên bình, chúng hoàn toàn giống với những kí tự mà anh từng thấy trên những miếng đá kia.

Một chiếc bình bằng đất ra đời từ 10 ngàn năm trước, có thể bảo tồn đến nay, quả thực là kỳ tích.

Cái bình đất này, bị phong hoá đến nỗi không còn hình dáng rõ ràng, Giang Hải định cầm lên xem, nhưng, anh vừa chạm vào, nó đã vỡ thành hai nửa.

Nhưng vẫn còn có thể thấy được hoa văn trên đó, đẹp đẽ phi phàm.

Chiếc bình đất này không phải làm bằng đất sét, mà chỉ được nặn từ bùn đất bình thường, sau đó, được đem đi nung thành thành phẩm.

Một đồ vật có từ 10 ngàn năm trước, nếu lọt ra ngoài, chắc chắn phải có một cái giá trên trời.

Một thứ bảo vật như thế, vậy mà người Lập Dị lại để chúng ở đây, mặc kệ chúng bám bụi.

Càng đi vào sâu bên trong, Giang Hải càng cảm thấy bất ngờ.

Những thứ bảo vật ở đây, nếu đem đi bán hết, chắc chắn sẽ mua được cả một tiểu vương quốc.

"Ồ, mới đây mà cuối đường rồi sao?"

Giang Hải nhìn chằm chằm vào bức tường sừng sững trước mắt, anh sững sờ ngẩn người ra.

Ở đây, tuy anh biết được nhiều bí mật, nhưng, lại không tìm được thông tin mà anh cần.

Anh lại nhìn xung quanh thêm lần nữa, Giang Hải phát hiện đằng sau một bức tranh, có một quyển sách.

Anh cẩn thận từng li từng tí cầm lên, mặc dù đã rất cẩn thận rồi, nhưng tấm bìa sách bằng da dê vẫn nát ra một ít.

Những trang giấy trong sách rất thô ráp, chất lượng giấy cũng rất thấp.

Cuốn sách này tồn tại vào niên đại nào thì Giang Hải nhìn không ra, nhưng, ít nhất cũng phải gần ngàn năm.

Căn cứ thời gian mà anh suy tính, vào niên đại này, trang giấy hẳn là thông qua con đường tơ lụa mà lan truyền ra khắp thế giới. Tiếp theo là từ trang giấy mà viết thành sách.

In ấn hay sao? Thôi tào lao quá, thời đó đâu ai có đầu óc phát minh siêu vậy.

Điều khiến Giang Hải bất ngờ chính là, nội dung được viết trong tờ thứ nhất, chính là về đỉnh Sơn Hải.



Rõ ràng là phong cách vẽ vật trừu tượng của Phương Tây, phác hoạ cũng không có gì là đẹp mắt, nhưng vẫn làm cho người ta nhìn vào là nhận ra ngay, đây, chính là đỉnh Sơn Hải.

Cuống họng khô khốc, tim đập cũng nhanh hơn.

Giang Hải nuốt nước bọt, cảm giác họng mình như khô khốc dính lại với nhau.

Lại lật một trang khác, trang giấy tự dưng nát rời ra khỏi sách, tan hoang giống như một cái mạng nhện bám đầy bụi bặm.

Nhưng, nội dung của trang kế tiếp, làm Giang Hải càng giật mình hơn.

Bên trong quyển sách này, vậy mà là dùng chữ tượng hình của Đông Phương Thần Châu.

Chữ Triện?

Nhưng, cũng không giống lắm.

Đối với văn thư cổ đại, sư phụ không dạy cho anh nhiều lắm, Giang Hải chỉ đọc được nửa vời.

Nhưng mà, việc không rành chữ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc suy luận nội dung trong sách.

Nếu là văn tự chữ viết của Đông Phương Thần Châu, thì quyển sách này đã đến tay người Lập Dị vào lúc nào, cũng khó mà nói chính xác được.

Có lẽ, nó được cất giữ ở Đông Phương mấy trăm năm, cũng có khả năng đó.

"Ồ, chữ này, chữ này hình như là chữ gì...."

"Ủa chữ này, chắc là dao động..."

Những văn tự cổ đại tối nghĩa khó hiểu như thế này, làm cho Giang Hải phải suy nghĩ nát óc.

Nhưng, đọc vài đoạn, vẻ mặt của Giang Hải lại thay đổi.

Từ biểu cảm khiếp sợ ban đầu, trở thành biểu cảm nghi ngờ khó tin. Khóe miệng anh, co quắp lại.

"Ôi hài quá đi."

Cuốn sách này đâu phải cuốn sách quý gì, trong sách lại càng không có bất kỳ tin tức nào mà Giang Hải cần.

Nếu như Giang Hải không nhìn lầm, thì nội dung trong sách là: Nam Sơn kinh chi thủ viết? Sơn. Kỳ thủ viết Chiêu Diêu chi sơn, lâm vu Tây hải chi thượng, đa quế, đa kim ngọc. Hữu thảo yên, kỳ trạng như cửu nhi thanh hoa, kỳ danh viết Chúc Dư, thực chi bất cơ….

Cái cuốn này, chẳng phải là Sơn Hải kinh sao?

Giang Hải từ Đông Phương Thần Châu ngàn dặm xa xôi chạy đến Lục Ngã này đây, lại phải trả cái giá thật lớn mới vào được Thập Thánh Cảnh.

Chẳng lẽ, chỉ vì để đọc một cuốn Sơn Hải kinh được ghi bằng chữ Triện hay sao?

Trong lòng anh chợt dâng lên một nỗi thất vọng.

Anh buồn rầu thở dài vô cớ, Giang Hải ngồi nép qua một bên, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Sơn Hải Kinh...

Đỉnh Sơn Hải...

Trước đây, vô số người cho rằng, ssỉnh Sơn Hải và Sơn Hải kinh có liên quan với nhau.

Nhưng về sau, không có một bằng chứng nào cho thấy giữa chúng có bất kì mối liên hệ nào.

Nhưng cũng chính lúc này, Giang Hải phát hiện, chính nhờ quyển sách này, mà khiến cho hai thứ đó có liên hệ với nhau.

Giang Hải chưa từ bỏ ý định, anh lật qua lật lại mấy trang sách một cách mạnh bạo.

Nhưng, nội dung trong sách, chính là Sơn Hải Kinh, một cuốn Sơn Hải Kinh không hề có dấu câu.

Trừ những dấu ấn thời gian lắng đọng trên từng trang sách, trừ những trang giấy mục nát rách rưới, đối với Giang Hải mà nói, thì cuốn sách này đúng là nát thật.

Lấy gói thuốc ra, châm lấy một điếu, Giang Hải từ từ định thần lại.

Anh suy nghĩ, đỉnh Sơn Hải, và Sơn Hải Kinh, rốt cuộc có liên quan gì với nhau.

Sơn Hải Kinh thì Giang Hải đọc qua rồi, nội dung trong đó toàn là một đống hư cấu, nào là nói về địa lý sông núi, nào là nói về những con dị thú thần kì.

Lật đến cuối cùng, Giang Hải cầm cây đèn rọi kĩ vào trang giấy.

Vài trang cuối cùng của quyển sách này, đã bị ai đó xé đi mất.

Anh bèn đọc nội dung của cái trang ngay phía trước của trang bị xé, Giang Hải khẳng định, nội dung của Sơn Hải Kinh, đã viết hết rồi.

Vậy thì, trên những trang giấy bị xé này, sẽ viết những nội dung gì nữa đây?

Nhìn kĩ những mẩu giấy còn dính lại, thì thời gian bị xé có lẽ là trước khi quyển sách này bị mục nát, những mẩu giấy này có chỗ dính lại ít, có chỗ dính lại nhiều.

Giang Hải quan sát thật kĩ, hai mắt từ từ nheo lại.

Nội dung đắt giá nhất trong sách, chắc là chỉ có mấy trang cuối này thôi.

Nhưng mà, chúng bị xé mất rồi.

Đóng sách lại, Giang Hải vốn định xé luôn quyển sách này. Giấy nát dữ vậy, cứ nhẹ nhàng bóp một phát là nát ngay.

Nhưng sau đó, Giang Hải đột nhiên dừng tay, rồi, anh trả quyển sách lại chỗ cũ.

Có lẽ, một ngày nào đó, người Lập Dị cũng sẽ phát hiện ra vài trang cuối cùng bị xé đó.

Có lẽ, bọn họ cũng sẽ bắt đầu đi tìm nội dung được ghi ở vài trang cuối là gì.