Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 247




Nhà họ Liên không đần độn, ngu dốt như Giang Hải nghĩ. Bọn họ trước tiên tìm đến Doãn Thư, gặng hỏi cặn kẽ về nội tình của Giang Hải.

Không ai có thể biết được bọn họ đã thương lượng như thế nào.

Chỉ là sau ngày hôm đó, Doãn Thư bặt vô âm tín một thời gian.

Và nhà họ Liên, đã phái người đến thành phố Giang Tư ngay trong đêm, khâm liệm thi thể của Liên Thiệu.

Dường như hai nhà, đều sợ Giang Hải.

“Doãn Thư, chẳng lẽ, không ai có thể giết được Giang Hải này?”

Trong đôi mắt hẹp dài của một người lớn tuổi của nhà họ Liên, lét lên tia sáng, nhìn Doãn Thư.

Trong miệng lẩm bẩm mắng.

“Trong tình hình hiện tại, Giang Hải là võ giả có phong độ đỉnh cao.”

“Nếu như muốn xử lý Giang Hải, sợ rằng chỉ có…”

Lời nói phía sau, Doãn Thư chưa nói. Điều cô ta muốn nói là cổ võ giả.

Doãn Thư biết, đằng sau nhà họ Liên, có cổ võ thế gia đang chống lưng.

“Lấy được đầu của Giang Hải có thể được 30 tỷ. Lời này có thể cho là thật ư?”

Nhà họ Liên vẫn thực sự sợ. Sợ sau khi xử lý Giang Hải rồi, Doãn Thư cũng không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Lại không phải là không thể xử lý Doãn Thư, mà là không thể đắc tội nổi cổ võ giả.

“Đương nhiên là thật. Món tiền này cũng không phải hoàn toàn của nhà họ Doãn, là từ cộng đồng mà có. Những người này đều hy vọng Giang Hải chết.”

“Nói như vậy, Giang Hải này đã làm rất nhiều người phẫn nộ rồi.”

Ông lão nhà họ Liên vuốt chùm râu dài, khẽ nhếch mép.

Một tỷ, chỉ để mua một cái đầu người.

Một khoản tiền thật lớn.

Ở Phương Đông, trước nay chưa từng xảy ra.

Nhưng chẳng ai dám cả gan nhận nhiệm vụ này.

Bởi vì mọi người đều biết, có những khoản tiền, nhận sẽ bỏng tay. Còn chưa kịp nhét vào túi, mạng của mình đã mất rồi.

Ông ta cũng nghĩ tới cổ võ giả.

Như mọi người đã biết, cổ võ giả không được phép tuỳ ý ra tay với người bình thường. Một khi ra tay, thì sẽ có người can thiệp. Nhẹ thì bị trừng phạt, nặng thì mất mạng.

Đây là điều mà các cổ võ giả ở Phương Đông đã tuân theo hàng ngàn năm nay.

Ngày nay, có 30 tỷ, đủ để vài cổ võ giả bất chấp nguy hiểm để tước đi cái mạng chó của Giang Hải rồi.

Doãn Thư cười, nói: “Có cổ võ giả nào tình nguyện ra tay hay không, tôi cũng không rõ lắm. Thái độ của nhà họ Doãn rất rõ ràng. Ai lấy được đầu của Giang Hải, tiền, sẽ thuộc về người đó.”

“Nên như vậy.” Ông lão nhà họ Liên khẽ gật đầu.

Cổ võ giả không thể tuỳ tiện ra tay. Nếu muốn xử lý Giang Hải, nhất định phải thực hiện bí mật.

Cho nên, nhất định phải làm tốt công tác bảo mật. Vì suy cho cùng, không ai muốn thêm rắc rối cho bản thân.

Cổ võ giả giết Giang Hải, để một võ giả bình thường lấy 30 tỷ này, người không biết, quỷ không hay.

Doãn Thư cười khẩy: “Nhà họ Doãn đã liên hệ với tổ chức sát thủ ở nước ngoài. 30 tỷ để giết một người, bọn họ rất hứng thú.”

“Vừa rồi tôi cũng nói rồi. Bất luận là ai, chỉ cần lấy được đầu của Giang Hải, tiền sẽ thuộc về người đó.”

Nói rồi, Doãn Thư cáo từ và rời đi.

Ông lão nhà họ Liên tối sầm mặt mũi.

Trong phòng, khí nóng quanh quẩn, Doãn Thư từ trong bồn tắm từ từ đứng dậy. Bọt nước chầm chậm lăn dài, như thể muốn lưu luyến lại trên tấm thân quyến rũ ấy không muốn rời.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng có thành phố Giang Tư toạ lạc.

Cô ta hận Giang Hải, vì thế, Giang Hải nhất định phải chết.

Nhưng Doãn Thư cũng biết. Tuy bản thân mình là một cổ võ giả, nhưng quyết không phải đối thủ của Giang Hải.

Giang Hải không chỉ là cao thủ. Bên cạnh anh ta còn có những cổ võ giả khác.

Cái người có tên Thất Hồn thực lực không thể lường được.

Muốn giết Giang Hải, Doãn Thư chỉ có thể mượn tay người khác.

Cung cấp tư liệu có thể tìm được về Giang Hải, lại bỏ ra 30 tỷ.



Như người ta vẫn nói, có tiền có thể khiến quỷ xui ma. Tổ chức sát thủ rất sẵn lòng nhận nhiệm vụ này.

Doãn Thư đang đợi. Đợi để nhìn thấy cái đầu của Giang Hải.

Như mọi khi, bất luận Giang Hải có bị ám sát hay không, kết quả đều sẽ không thay đổi.

Nếu như nhà họ Liên tìm một cổ võ giả ra tay, nếu Giang Hải giết chết đối thủ thì thù oán này, không thể nào giải trừ được nữa.

Kế hoạch của Doãn Thư không chỉ có như vậy.

Nhà họ Doãn ở Danh Quận, đã tuyên bố muốn tiến quân vào thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông.

Hơn nữa, nhà họ Doãn sẵn sàng cùng với nhiều người chia sẻ chiếc bánh ngọt tỉnh Hải Đông này.

Lúc đầu, tin tức lan ra chỉ như ném một hòn đá xuống biển.

Nhưng không lâu sau, người đáp lại như thuỷ triều dâng.

Nhiều người thì sức mạnh lớn. Cho dù Giang Hải có giỏi đến mấy cũng không thể địch lại hàng trăm hàng nghìn người.

Người đầu tiên hưởng ứng là nhà họ Hoắc ở Đông Nam.

Người thứ hai hưởng ứng là…

Không bao lâu sau, người hưởng ứng đã có thể quy tập được hơn 2, 3 trăm cao thủ.

Bên trong, bên ngoài phòng khách của nhà họ Doãn ở Danh Quận, kẻ đứng, người ngồi, cũng có tới hàng chục tay anh chị của xã hội đen.

Bọn họ đều tồn tại như bá chủ trên địa bàn của mình.

Lúc này, mọi người đều ngắm đến mảnh đất trắng tinh ở tỉnh Hải Đông này. Không cần tranh giành, chiếm cứ, đã chính là địa bàn của mình, giống như miếng thịt mỡ thơm phức có thể bị người khác cướp mất.

Đi muộn sẽ bị cướp hết.

Những người này trước đây không đi, là vì bọn họ sợ Giang Hải ở thành phố Giang Tư.

Bây giờ khác rồi. Trời sập xuống cũng đã có người chống cho họ. Nhà họ Doãn ở Danh Quận cũng đâu phải ăn chay?

Người nhiều, sức mạnh lớn. Vài lời của Doãn Thư đã có thể khuấy động được tâm trạng của tất cả mọi người. Người của bọn họ chỉ cần đặt chân lên đất của tỉnh Hải Đông, lợi ích sẽ tự lăn đến trước mặt họ như quả cầu tuyết.

Mọi người vô cùng hưng phấn. Ngay lập tức đề cử Doãn Thư trở thành thủ lĩnh liên minh, đặt một cái tên hay, Liên minh Điền Giang.

Bọn họ muốn san bằng thành phố Giang Tư.

Định được thời gian rồi, sáng sớm ngày thứ hai, tập hợp nhân lực, cùng tiến về tỉnh Hải Đông.

Trở về chỗ ở, sắc mặt Doãn Thư càng trầm mặc.

Ngâm mình vào bồn tắm, nhắm mắt lại, từ trong cổ họng vang lên tiếng rên rỉ.

Lúc này, Vệ Báo đẩy cửa vào.

“Cô Doãn…”

“Bốp…”

Bóng hình Doãn Thư vụt qua, quỷ dị xuất hiện trước mặt Vệ Báo. Vung tay, tát một cú như trời đánh.

Một nửa khuôn mặt của anh ta sưng lên, một bên đầu và khoé miệng trào máu tươi, nhổ ra một chiếc răng.

“Ai cho cậu vào mà không gõ cửa. Thật không biết phép tắc!”

Giọng nói của Doãn Thư lạnh lùng vang lên.

Vệ Báo khiếp sợ, toàn thân run rẩy. Anh ta tự tát vài cái vào bên mặt còn lại.

“Nhớ rõ rồi. Từ nay về sau tôi sẽ nhớ… gõ cửa.”

Trước đây, Vệ Báo tưởng rằng, mình đã ngủ với Doãn Thư mấy lần thì quan hệ giữa hai người có thể trở nên không thể miêu tả được.

Lúc này, một cái bạt tai đã khiến anh ta tỉnh giấc.

Anh ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trên giường của Doãn Thư. Khi cần thì dùng một chút. Chơi chán rồi thì ném ra ngoài cửa sổ như vứt rác.

Từ đầu đến cuối, trong mắt Doãn Thư, Vệ Báo chỉ là một con chó, thi thoảng làm chức trách của một con chó đực.

“Có chuyện gì, nói đi!”

Doãn Thư không định mặc quần áo vào. Trên người cô ta vẫn còn ướt, những giọt nước còn đang chảy. Đi tới bên cạnh, chậm rãi lấy khăn tắm lau sạch.

Vệ Báo nuốt ực ngụm máu còn trong miệng, vội vàng cười cười bước theo cùng, cầm lấy khăn tắm, lau người cho Doãn Thư.

Nhẹ nhàng hạ giọng, thì thào: “Cô Doãn, nhà họ Doãn sắp đóng quân ở tỉnh Hải Đông, vì sao không cho tôi đi…”

Doãn Thư hắng giọng, khẽ nhếch môi: “Dốt nát!”

Sắc mặt Vệ Báo hơi thay đổi, làm sao dám phản bác. Xoa khăn tắm đến bộ phận nhạy cảm, lại không kiềm chế nổi nuốt nước miếng.

“Vệ Báo, tôi hỏi anh…”



“Trên đất Danh Quận, thế giới ngầm, có bao nhiêu thế lực?”

Vệ Báo suy nghĩ một lát, lộ vẻ mặt khó coi: “Cô Doãn, cái này… cũng khó nói. Thế lực lớn cũng chỉ có vài cái thôi, nhưng thế lực nhỏ thì nhiều lắm.”

Doãn Thư nói: “Nếu thèm muốn thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông, những người này sẽ làm gì?”

Một lời nói đã đánh thức người trong mộng, Vệ Báo đột nhiên hiểu ra. Trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Cô Doãn là dùng kế điệu hổ ly sơn. Mà những kẻ ngu xuẩn bọn họ lại dính thêm cả không thành kế?”

Đến tỉnh Hải Đông cướp địa bàn, kẻ địch dường như không phải Giang Hải, mà là những kẻ cạnh tranh đồng hành.

Muốn có được địa bàn càng lớn càng tốt, sau khi chiếm cứ đương nhiên cần nhân lực để quản lý.

Cho nên, những thế lực này ở Danh Quận đa phần sẽ phải ra khỏi tổ.

Mà Vệ Báo ở lại ở Danh Quận để giành lấy sào huyện của bọn họ.

Doãn Thư tính toán thật sự rất hay.

Thứ nhất, làm Giang Hải tức chết.

Thứ hai, thế giới ngầm ở Danh Quận chẳng mấy chốc sẽ bị nhà họ Doãn thâu tóm.

Vì không nắm chắc có giết được Giang Hải không, Doãn Thư tìm mọi cách để gây phiền phức cho Giang Hải, mà đồng thời, cố ta cũng tranh thủ để có thể kiếm được lợi ích tối đa.

Thành phố Giang Tư chỉ là một thành phố nhỏ. Thậm chí là tỉnh Hải Đông, chẳng qua cũng chỉ là một vùng đất hẻo lánh.

Từ lâu nay, dù ở phương diện nào thì cũng không thể sánh được với Danh Quận.

….

“Cô Doãn, Giang Hải này trước là đánh thắng Húc Thiết, rồi giết chết Liên Thiệu, đích thực có chút bản lĩnh.”

“Nhà họ Doãn có cao thủ nào đi cùng không?”

Một người, mang vẻ lo lắng nhẹ trên khuôn mặt.

Có thể trở thành lão đại một phương, chắc chắn đều không phải kẻ lỗ mãng. Nếu không có đầu óc thì sớm đã phải phơi xác đầu phố rồi.

“Các người sợ rồi à?” Doãn Thư cười lớn.

“Giang Hải chưa từng nói anh ta là thủ lĩnh của thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông. Hơn nữa, cũng chưa từng làm kinh doanh trong thế giới ngầm.”

“Tôi nói đúng không?”

Mọi người đều sửng sốt, nhưng tình hình đúng là như vậy.

Dù có như vậy đi nữa, bọn họ cũng không sợ hãi.

Hơn nữa, nhà họ Doãn cũng phái một số người đi. Nhà họ Doãn ở Danh Quận, nếu như bọn họ sợ, sẽ không có lý gì để cao thủ của mình đi trước để tìm chết cả.

Doãn Thư lại nói: “Thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông, tại sao lại trở thành cục diện ngày hôm nay? Có lẽ trong lòng mọi người đều biết chứ?”

Quả thực truyền thuyết có liên quan đến tỉnh Hải Đông, trong thế giới ngầm đương nhiên đã nghe không ít.

Bàng đại ca và Lôi đại ca chiếm giữ thành phố Giang Thanh cũng đã mười mấy hai mươi năm

Có thể nói, khoảng thời gian này, họ là vua trong thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông.

Trong tay hai ông lớn này có Nghiệp Gia với Minh Khôn.

Lôi đại ca chết trong tay Hoắc Yến Hoa. Long đại ca chết trong tay người nhà họ Triệu.

Chuyện này liên quan gì đến Giang Hải. Bây giờ ở tỉnh Hải Đông, có quyền phát ngôn như vậy, Giang Hải chẳng qua là ngư ông đắc lợi, người ngồi trong nhà mà nồi từ trên trời rơi xuống, nhặt nhạnh cũng được một món hời lớn.

Lại nói đến cha con Thanh Uy chết ở thành phố Giang Tư. Cụ thể ai ra tay thì cũng khó mà nói được.

“Cứ cho là Giang Hải có năng lực lớn như trời đi. Lẽ nào anh ta còn có thể khống chế cả một tỉnh sao?”

“Chúng ta nhiều người như vậy, sao có thể không phải là đối thủ của Giang Hải?”

Vào tới tỉnh Hải Đông, không giết Giang Hải, đã đủ nhân từ rồi.

Trong đám người này, có một thanh niên mặt mày trắng trẻo, nở nụ cười ảm đạm: “Tỉnh Hải Đông lúc này làm gì có cao thủ. Dù là có, giết là được thôi.”

“Tôi không tin, Giang Hải có thể một mình giết hết chúng ta.”

Lại có người bắt đầu hét lên: “Đúng đúng đúng, cái đầu của Giang Hải còn trị giá 30 tỷ nữa.”

“Nếu như chúng ta xử lý Giang Hải... he he.”

Doãn Thư mỉm cười, lớn giọng nói: “Bất kể là ai, chỉ cần có được cái đầu của Giang Hải, thì 30 tỷ sẽ là của người đó.”

“Nhà họ Doãn, chỉ cần thấy đầu người, không cần biết quá trình.”

Thanh niên mặt trắng kia cười nham hiểm, liếm mép: “Các vị, vậy còn chờ gì nữa. Đi, đi tỉnh Hải Đông, cướp thịt ăn thôi.”