Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 243




Cơ thể sáng bóng, giống như chỉ khoác lên một lớp màn vậy, khiến cho người khác nhìn thấy nhưng lại không rõ nét.

Chỉ cần là một người đàn ông, gặp phải kiểu phụ nữ như này, tất nhiên sẽ có ham muốn, muốn xé vụn từng sợi.

“Ông chủ, hôm nay chúng em sẽ phục vụ anh thật tốt.”

Giang Hải từ đầu đến cuối đều nhắm mắt, thờ ơ.

Ngoại hình của hai người giống hệt nhau, giống như cùng một lò đúc ra vậy.

Trên mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào, khiến cho người khác không nhịn được muốn đè xuống giày vò.

Hai người này, trong mắt lóe lên những tia sáng, có điều, những điều này Giang Hải đều không nhìn thấy được.

Một người trong đó nở nụ cười, chầm chậm đi đến sau lưng Giang Hải.

Bàn tay mảnh mai trắng nõn, nhẹ nhàng lướt qua da của Giang Hải, từ đằng trước ra đằng sau, từ ngực, nhẹ nhàng đi xuống, từng chút từng chút một nhấn xuống.

Trên tay đeo một chiếc vòng tay bạc, còn có thêm hai chiếc chuông, tạo ra tiếng leng keng, thu hút tâm hồn người khác.

Trong khoang mũi tràn ngập mùi cơ thể của người phụ nữ này. Mà, đằng sau lưng, đã có thể cảm thấy một cảm giác mềm mại đè lên lưng.

“Những động tác này rất thuần thục, đã luyện bao lâu rồi?”

Giang Hải nắm chặt đôi bàn tay ngọc, khóe miệng nở nụ cười kỳ lạ.

Đôi mắt đột nhiên mở ra, trong suốt nhìn thấy đáy, không chút dục vọng.

Ánh mắt sắc bén, hiện ra đằng đằng sát khí.

Lúc này, trong đôi bàn tay ngọc kia, đang kéo một sợi dây nhỏ gần như trong suốt.

Thế giới ngầm, gọi thứ đồ này là Tỏa Long Khấu.

Chỉ cần kéo nhẹ, không cần tốn một chút sức nào cũng có thể cắt đứt cổ của đối phương, giết người chỉ trong tích tắc.

Đôi tay đó, có chút run rẩy, bỗng nhiên sắc mặt người phụ nữ đó biến đổi.

Õng ẹo trả lời: “Ông chủ, chị em chúng em còn chưa bắt đầu làm mà.”

“Vậy sao?” Giang Hải lạnh nhạt cười.

“Vừa mới bắt đầu đã phải chết, thật làm khó cô rồi.”

“Anh……” Người phụ nữ hoảng sợ, bởi vì tay của Giang Hải đột nhiên nắm chặt, cổ tay của cô ta giống như bị bẻ gãy, đau đớn dữ dội không chịu nổi, toàn thân cũng không còn chút sức lực nào.

Người còn lại thấy xảy ra chuyện, bị Giang Hải phát hiện rồi.

Hừ lạnh một tiếng. Cho dù người mà bọn họ đối mặt là Đế vương, cũng vẫn khinh thường không sợ hãi.

Tháo chiếc vòng bạc ở trên tay ném về phía Giang Hải, một sợi tơ nhỏ vẫn gắn liền trên tay.

Vòng tay xoay một vòng vây quanh Giang Hải, sau đó lại một lần nữa quay về tay người phụ nữ đó.

Sợi tơ còn nhỏ hơn cả cọng lông tay, quấn Giang Hải và người phụ nữ kia lại với nhau.

Trên mặt người phụ nữ, vẻ điềm đạm khiến người khác thương mến đã biến mất không còn sót lại gì, mà là xuất hiện một vẻ hung ác.

“Đế vương, đi chết đi……”

Đột nhiên kéo mạnh sợi dây, người phụ nữ này đến cả đồng đội của mình cũng muốn giết.

Trong lòng của sát thủ, nhiệm vụ, cao hơn tất cả, bọn họ tuyệt đối sẽ không có chút nhân từ nương tay nào, thậm chí, đã đánh mất đi cảm xúc cơ bản của con người.

“Phù xoẹt……”

Đầu rớt xuống, máu tươi bắn tứ phía.

Tỏa Long Khấu, không dính chút máu nào.

Còn trên mặt người phụ nữ kia, lại xuất hiện sự kinh hãi.

Giang Hải chắp tay đằng sau đứng một bên, ánh mắt như đang nhìn một người chết.

“32, hóa ra là nhiệm vụ của hai người, Thưởng Kim hội, quả đúng là thần bí.”

Công kích không trúng, người phụ nữ lập tức quay đầu bỏ đi.

Nhưng, sao Giang Hải có thể cho cô ta cơ hội rời khỏi đó.

Trên tay, xuất hiện Tỏa Long Khấu, giật cổ tay một cái ném về phía người phụ nữ đang bỏ chạy.

Sợi tơ hanh chóng quấn quanh, trong nháy mắt đã xoay quanh mấy vòng.

“Kiếp sau, nhớ làm người.”

Kéo cổ tay, sợi tơ bền vững kiên cố, dễ dàng tách rời lớp da mềm mại kia của người phụ nữ.



Máu tươi chảy xuống, chớp mắt người phụ nữ đã trở thành người máu.

Giang Hải lạnh nhạt cười, vỗ vỗ tay, đôi mắt híp lại.

“Thưởng Kim hội, có chút thú vị.”

Khắp đất vấy máu, hiện trường bi thảm không nỡ nhìn, Giang Hải hoàn toàn không có cảm xúc gì, anh đã ngửi quen mùi máu tanh kiểu này rồi.

Ở đây, tự nhiên sẽ có người của Hoành Độ Dương đến xử lý.

Giang Hải quay về suối nước nóng nơi mà Cố Uyển Như đang ở đó.

“Ông xã, anh đi đâu thế, sao lại lâu như vậy?”

Mặt của Cố Uyển Như có chút hồng, không biết là do căng thẳng hay là do suối nước nóng quá nóng.

Xoa xoa bụng, Giang Hải nói: “Dạo gần đây bụng không được tốt, cứu đi ngoài mãi thôi.”

Cố Uyển Như nhăn mũi, Giang Hải nói thô lỗ khiến cho cô có chút ghê tởm, nhưng vẫn ân cần hỏi: “Không sao chứ, có cần uống thuốc không?”

Giang Hải lắc đầu, cười khà khà: “Em, không phải chính là linh đan diệu dược của anh sao?”

“Đáng ghét, anh làm gì thế…... đây là…... đang….... anh đừng mà…... đồ háo sắc, không được mà….…”

Giết chết hai người phụ nữ này, mạng che mặt của Thưởng Kim hội cũng không che giấu được nữa rồi.

Trong lòng Giang Hải đã có suy đoán, chỉ là thiếu chứng cứ để chứng thực.

Không bao lâu sau, Hoành Độ Dương mặt mũi bình tĩnh, mang một bản báo cáo đến trước mặt Giang Hải.

“Anh đoán không sai. Hai người phụ nữ này, là cùng một người, gen, căn bản giống nhau.”

Giang Hải cau mày, quả nhiên là như vậy.

“Nhân bản…….”

Giang Hải chầm chậm nói ra hai chữ.

Suy đoán của Giang Hải không sai, Thưởng Kim hội, không hề có chuyện không có nhiệm vụ gì không hoàn thành, mà là, tiếp nhận nhiệm vụ, sẽ làm đến khi nhiệm vụ hoàn thành mới thôi.

Nếu như lợi dụng kỹ thuật nhân bản, không ngừng sao chép võ học kỳ tài, vậy thì, Thưởng Kim hội, sẽ có những sát thủ mới liên tục không ngừng.

Chỉ có điều, bồi dưỡng mười mấy hai mươi năm, cái giả bỏ ra có chút đắt đỏ.

Nhưng, so với tiền thưởng cao nhất, những chi phí bỏ ra này, dường như có thể xem nhẹ không tính.

Những cao thủ được nhân bản ra, có thể thất bại vô số lần, chỉ cần một lần thành công, thì đã có thể lấy được tiền thưởng cao ngất ngưởng.

“Chỉ là……” Còn có một vấn đề mà Giang Hải vẫn không hiểu, hơi nhíu mày.

Hoành Độ Dương nói: “Nghe nói, có một kỹ thuật mới, cái giả phải trả là giảm mất tuổi thọ, rút ngắn thời gian trưởng thành của một người.”

“Đối với người bình thường, mười mấy hai mươi tuổi mới thành niên. Mà loại kỹ thuật này, năm năm, là có thể sao chép ra một cơ thể thành niên. Chỉ là, kiểu người nhân bản này, tuổi thọ không dài.”

Đối với một sát thủ mà nói, tuổi thọ dài ngắn, không phải quyết định bởi lúc nào già chết, mà là, khi nào nhiệm vụ thất bại.

Những sát thủ này, căn bản không phải là người, bọn họ không có tình cảm, ý nghĩa bọn họ tồn tại chính là chấp hành nhiệm vụ.

Khi mất đi giá trị lợi dụng, thì không cần thiết phải tồn tại nữa.

“Tôi hiểu rồi.”

Nâng chén trà lên uống hết, Giang Hải chầm chậm đứng dậy, xin phép rời khỏi.

Rất nhanh, thế giới ngầm, bắt đầu lưu truyền một tấm hình.

Tấm hình của nữ sát thủ Thưởng Kim hội.

Đồng thời, Giang Hải cũng tung tin về phương pháp vận hành của Thưởng Kim hội ra ngoài.

Tin tức nhiệm vụ của Thưởng Kim hội thất bại nhanh chóng đã được truyền đi rộng rãi.

Đế vương chẳng những không sao, mà còn truyền bá cho mọi người biết thủ đoạn độc ác như vậy của họ.

Cảnh hỗn loạn này của thế giới ngầm, bởi vì lần thăm dò của Thưởng Kim hội, mà hoàn toàn yên ả.

Nhưng Giang Hải biết, Thưởng Kim hội nhắm vào mình, tuy rằng đã giết hai sát thủ, nhưng nguy hiểm thì còn lâu mới giải trừ được.

Tin rằng không bao lâu nữa, nhất định Thưởng Kim hội sẽ lại ra tay một lần nữa.

Có điều sát thủ loại này, đến bao nhiêu thì kết quả đều là chết.

“Đúng là bám dai như đỉa mà."

Giang Hải thở dài một hơi.

Giang Hải cũng không biết, bản thân phải giết bao nhiêu người mới khiến Thưởng Kim hội dừng tay. Mà Thưởng Kim hội bồi dưỡng bao nhiêu cao thủ như thế nữa.



“Thời gian này, cũng không ít người chống đối hoạt động của tôi nhỉ.”

Đầu tiên là Doãn Thư, tiếp theo đó là Hồng Đại Lão, sau đó lại xuất hiện Thưởng Kim hội.

Giang Hải bĩu môi, ngày mai, chính là lúc lấy cái đầu của Liên Thiệu. Lần này Giang Hải không dự định lương tay, nhưng, cũng không thể để Liên Thiệu chết một cách dễ dàng.

Những người theo dõi Giang Hải đa số không phải là võ giả, bọn họ cũng không hiểu Giang Hải làm thế nào để lớn mạnh như thế.

Giống như Giang Hải một chiêu đánh bại Húc Thiết, rõ ràng thực lực lợi hại, hơn nhưng lại bị cho là đánh lén, dùng ám khí.

“Anh Giang Hải, núi Trấn Chính đã chuẩn bị xong rồi.”

Trong lòng Tần Hiên vẫn có chút không nắm chắc, dù gì, thực lực của Giang Hải và Liên Thiệu đều vượt ra khỏi phạm vi lý giải của anh ta.

Nhưng, nhìn biểu hiện của Giang Hải không thấy bất kỳ sợ hãi nào, chỉ có sự khinh thường.

Giang Hải gật gật đầu, những công việc cơ bản này, giao cho Tần Hiên đi làm, anh rất yên tâm.

“Chuẩn bị tiền!”

Giang Hải lạnh lùng cười.

Nếu như đã mở sòng cá cược, nói thế nào Giang Hải cũng phải góp mặt giúp thêm náo nhiệt chứ, lợi dụng anh để kiếm tiền, đâu có dễ như vậy.

“Mang hết số tiền chúng ta có thể lấy ra, tất cả đều cược tôi thắng.”

“Nếu như đã có người mang tiền đến tặng, thì không có đạo lý gì lại không lấy.”

Tần Hiên vâng lời, lập tức đi chuẩn bị.

Có những việc, không cần Giang Hải phải dặn dò, Tần Hiên đã biết phải làm như thế nào.

Sau khi hỏi qua Tần Nguyên Văn, Tần Nguyên Văn đã lập tức sắp xếp.

Những tài sản và của cải mà anh ta nắm giữ, tất cả đều mang đi thế chấp, đổi thành tiền mặt, đặt cược toàn bộ gia sản hơn bốn trăm triệu lên Giang Hải.

Tần Nguyên Văn cáo già sớm đã tính toán rõ ràng cả rồi.

Nếu như Giang Hải thua rồi, vậy chính là chết. Những của cải này, nhất định sẽ lần lượt bị chiếm đoạt.

Nếu như Giang Hải mà thắng rồi, vậy chính là đầu tư ít mà kiếm được nhiều.

Bất luận số tiền này có dùng để đặt cược hay không, chỉ cần Giang Hải thua, tất cả đều là bong bóng.

Thà rằng liều một phen, cược một ván lớn.

“Có người cược Giang Hải thắng?”

“Hơn bốn trăm triệu tệ?”

Nhà cái cũng bất ngờ, trên mặt nở một nụ cười thoải mái.

Qua số liệu hạch toán của hai người, sòng bạc nhà họ Du đã mở ra một cuộc cá cược.

Nhưng khiến cho người khác không ngờ được đó là, dường như tất cả mọi người, đều cược Liên Thiệu thắng, chỉ có lác đác vài người cược Giang Hải thắng.

Nếu như Liên Thiệu thật sự thắng, vậy thì nhà họ Du phải đền ra một nửa gia sản.

Lúc này, đột nhiên có người cược Giang Hải thắng, còn cược hơn bốn trăm triệu, nguy hiểm đã được giảm bớt rồi.

Không bao lâu sau, lại có một tin tức truyền đến, sắc mặt của ông chủ Du lập tức trầm xuống, giống như ăn phải ruồi nhặng vậy.

Chính lúc vừa nãy, lại có một người một lúc đặt cược tròn một tỷ, hơn nữa còn đặt cược trên người Giang Hải.

Một tỷ, nếu như Giang Hải thắng, vậy thì, toàn bộ tài sản của nhà họ Du sẽ bị đào sạch mất.

Một tỷ này đặt xuống, không phải người khác, chính là người đã khơi mào ra toàn bộ việc này, Doãn Thư.

Lúc này, ngoài một số người ở thành phố Giang Tư ra, không có ai cảm thấy Giang Hải sẽ thắng.

Mà Doãn Thư lại biết, Liên Thiệu nhất định sẽ chết ở thành phố Giang Tư, Giang Hải nhất định sẽ thắng.

Sao Doãn Thư có thể không nhân cơ hội này để kiếm một khoản tiền lớn cơ chứ.

Một lần ngông cuồng kiếm mấy tỷ, đây, cũng sẽ khiến Giang Hải chết một cách nhanh hơn.

Doãn Thư có thể lợi dụng khoản tiền này, tăng thêm số lượng tiền thưởng. Chỉ cần giá tiền đủ cao, thậm chí có thể hấp dẫn cả cổ võ giả cũng nên.

Nếu như cổ võ giả ra tay với Giang Hải, bất luận Giang Hải thắng hay thua, chỉ có một kết cục, đó chính là chết.

Không mặc gì nằm sấp trên giường, Doãn Thư hơi nhắm mắt, biểu cảm mơ mơ màng màng, sâu trong cổ họng rên một tiếng thoải mái, hơn nữa thân hình mảnh mai, đang vặn đi vặn lại không yên.

Cảnh tượng dâm đãng, khiến người khác miệng đắng lưỡi khô.

Lúc này, có hai người đàn ông đẹp trai đang thực hiện xoa bóp cho cô ta.

Thư giãn trước, sau đó lại tiến hành một cảnh tình cảm mãnh liệt, Doãn Thư càng ngày càng sa đọa, làm một người đàn bà, thật tốt.