Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 234




Doãn Thư là một người cao ngạo, cho dù là lúc này, vẫn giữ nguyên bản tính như cũ.

Lau sạch vết máu ở khóe miệng, rất nghiêm túc, tuyệt không cho phép có chút bi thương nào xuất hiện trên khuôn mặt.

Cho dù, thời khắc này, mạng của cô ta không biết lúc nào sẽ bị người ta lấy đi.

Doãn Thư điên cuồng cười lớn, cô ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước một người đàn ông.

Giang Hải lẳng lặng nhìn cô ta, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

"Cô có biết, Doãn Bằng chết như thế nào không?" Giang Hải đột nhiên hỏi.

Sao Doãn Thư lại không biết chứ, nhưng trên mặt cô ta lập tức xuất hiện sợ hãi.

Cô ta không sợ chết, mà là sợ bị người ta làm nhục, nhất là lại bị gã đàn ông đi ở rể này làm nhục.

Cái này, so với bị hành hạ trên thân thể càng làm cho cô ta khó mà chấp nhận.

"Anh... anh muốn làm cái gì?"

Âm thanh Doãn Thư run rẩy, cô ta dường như nghĩ ra, Giang Hải sẽ hành hạ mình như thế nào.

Bất kể là đánh, hay là giết, Doãn Thư đều không sợ.

Nhưng, cô ta sợ, sợ Giang Hải dùng biện pháp đã đối phó với Doãn Bằng, để khiến cô ta sống không bằng chết.

Giang Hải nhếch miệng cười một tiếng: "Có vẻ như cô đã nghĩ ra rồi, không biết cô cả nhà họ Doãn, có hài lòng đối với cách chết này không?"

"Không không không, tôi không thể để cho cô chết, tôi muốn cho cô cứ tiếp tục vui vẻ như vậy."

"Không biết, cho cô dùng cùng một cách như Doãn Bằng, có ý kiến gì không?"

Giang Hải lấy mấy viên màu trắng từ trong túi ra, mở ra cho Doãn Thư nhìn.

"Cô chỉ cần ăn một viên, trong vòng bốn năm giờ, chỉ muốn loại chuyện đó thôi, ngoài ra quên hết mọi phiền não."

"Tôi cảm thấy, cô Doãn hẳn là sẽ muốn kích thích hơn một chút, tôi cho cô hai viên, cô thấy như thế nào?"

"Cô sẽ quỳ xuống cầu xin tôi, cầu xin tôi dắt mấy con chó đực cường tráng tới cho cô."

"Hoặc là, ném cô vào trong đám ăn mày, để cho bọn họ, cho cô ‘được’ làm một con chó cái."

Doãn Thư trợn to cặp mắt, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, trên mặt hiện đầy vẻ kinh hãi.

Vô cùng sợ hãi.

Một khi bị cho uống loại thuốc kia, cô ta sẽ không còn ý thức của chính mình, giống như cái xác biết đi, trong lòng chỉ nghĩ đến nhục dục.

Giang Hải, dày vò tâm trí.

Anh muốn khiến cho Doãn Thư bị một ngàn người một vạn người cưỡi lên, đến khi nát bấy.

Thậm chí, sẽ để cho một bầy chó, làm nhục cô ta không ngừng không nghỉ.

"Không, anh không thể làm như vậy..."

Doãn Thư luống cuống, cả người không ngừng run rẩy.

Thời khắc này, cô ta giống như một cô gái yếu đuối của nhà hàng xóm, không có chút nào phong thái cao ngạo của một cổ võ giả.

"Cô cho là, cô là đối thủ của tôi sao?" Giang Hải cười nhạt.

"Cô cho là, cô bây giờ còn có tư cách nói điều kiện với tôi sao?"

"Ngay cả chết, cô cũng không chết được."

Giang Hải, từ đầu đến cuối đều chú ý nhất cử nhất động của Doãn Thư, chỉ cần cô ta có ý định tự sát, anh sẽ lập tức ra tay, đánh cô ta ngất xỉu.

"Anh là gã điên..."

"Anh, không phải là người..."

Doãn Thư hoàn toàn điên cuồng, cắn răng nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn.

Ngay tức khắc, cô ta nhảy lên một cái, thân thể nhỏ bé bộc phát ra lực lượng khiến người ta kinh ngạc.

Một đấm hướng thẳng mặt Giang Hải.

Mà, Giang Hải vẫn lẳng lặng đứng thờ ơ như cũ.

Tựa như đang đợi, chờ một đấm này đánh vào mặt mình.

Giang Hải bất động, trong lòng Doãn Thư lại chấn động.

Giang Hải, không phải là không tránh né, mà là, một đấm này của cô ta, không có bất kỳ lực uy hiếp nào đối với Giang Hải.

Ngay lúc nắm đấm sắp trúng vào mặt Giang Hải, Giang Hải đột nhiên khẽ động, bước xéo một bước sang một bên, một bàn tay đã nắm chặt lấy cổ tay của Doãn Thư.

Động tác quá nhanh, Doãn Thư chỉ thấy được tàn ảnh.

"Anh..."

Cô ta muốn nói, Giang Hải làm sao có thể có thực lực mạnh như vậy.



Doãn Thư cũng là một cổ võ giả.

Cổ võ giả mới hơn hai mươi tuổi, coi như toàn bộ Đông Phương Thần Châu cũng không tìm ra được mấy người.

Doãn Thư ngày đêm tu luyện mới đạt được đến cảnh giới như ngày hôm nay, mà, Giang Hải lại dễ như trở bàn tay tránh thoát một chiêu của cô ta, thậm chí, còn nghĩ ra cách khắc chế cô ta.

Doãn Thư vốn định thừa dịp một chiêu còn chưa đánh xong, cầm lấy cây bút đang nằm ở bên cạnh.

Chỉ cần lấy được cây bút này, có thể xuyên thấu ngực mình, cơn ác mộng của cô ta, cũng theo đó kết thúc.

Nhưng, Giang Hải không cho cô bất kỳ cơ hội nào.

"Tôi nói rồi, muốn chết, cô cũng không làm được!"

Thất Hồn tìm đến một đoạn dây thừng, nhanh chóng quàng lên hai vai của Doãn Thư, rồi sau đó trói cô lại.

"Cô Doãn, đi thôi, tìm một cái giường lớn êm ái, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, đưa tới ‘một đám bạn tình’ cho cô."

Nói xong, Giang Hải nhét một viên thuốc màu trắng vào trong miệng Doãn Thư.

Một vị bạc hà nhàn nhạt nhanh chóng đi qua thực quản.

"Vị bạc hà, tôi đoán mấy con chó đực kia nhất định sẽ thích."

"Ọe... ọe..."

Doãn Thư muốn phun ra, nhưng Giang Hải lại không chút nào thương hương tiếc ngọc, nắm lấy tóc Doãn Thư, kéo đầu cô ngửa ra sau.

"Vô dụng thôi, loại thuốc này, phải một tiếng sau mới phát huy tác dụng cơ. Vẫn còn sớm, cứ từ từ tiêu hóa đi."

Liếc nhìn Thất Hồn một cái, ngay sau đó Thất Hồn tiến lên, kéo Doãn Thư đi ra ngoài.

"Giang Hải, đừng... anh giết tôi đi, cầu xin anh, giết tôi đi..."

Đi ra đến cửa phòng làm việc, còn làm ra cái điệu bộ, biểu thị lát nữa thôi cô sẽ cùng với mấy con chó ngao khỏe mạnh, trải qua một đoạn thời gian vui vẻ.

Doãn Thư hoàn toàn luống cuống, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt phủ đầy sợ hãi.

Nước mắt đã rơi xuống, phát ra thanh âm nức nở.

Bất kể là mạnh mẽ đến dường nào, từ trong xương cốt, trên phương diện cấu tạo thân thể, cô ta vẫn là một người phụ nữ.

Giang Hải, nắm được điểm yếu của Doãn Thư, quan sát tỉ mỉ.

Người đàn bà này, cho dù là khí chất hay là ngoại hình, cũng là diện nổi bật trong hàng nghìn người, chẳng qua thật đáng tiếc, trong lòng lại cực đoan biến thái.

"Muốn chết, nói dễ thì cũng dễ, lúc nào tôi chơi chán, lúc đó cô mới có thể chết."

Hừ lạnh một tiếng, nói với Thất Hồn: "Đưa cô ta đến khách sạn, tìm một căn phòng tĩnh lặng. Cô Doãn tính hay thẹn thùng, nếu không cô ấy sẽ chơi không tận hứng."

"Giang Hải!"

"Anh không phải là người!"

Doãn Thư cuồng loạn gào thét, nhào tới, như chó điên muốn cắn Giang Hải.

Mặt Giang Hải nghiêm lại, hừ lạnh nói: "Xem ra, cô là không tình nguyện. Tôi cũng không có hứng thú ép người khác làm chuyện mà người ta không thích."

"Nói một chút nghe coi, cô có thể cho tôi cái gì, để tôi không làm nhục cô. Cô có thể cho tôi cái gì, để tôi tha cho cô một con đường sống."

"Anh đưa tôi đến thành phố Giang Thanh, những người hợp tác với tập đoàn Uyển Như sẽ không sao." Giọng Doãn Thư mang theo vẻ khẩn cầu.

Cao ngạo, tôn nghiêm của cô ta lại bị Giang Hải mài xuống đất.

Nhưng, giờ phút này, cô ta không cúi đầu không được, nếu không vâng lời, hậu quả ắt sẽ khó mà dự liệu.

Vốn Doãn Thư đang hoàn toàn rối loạn.

Nhưng lúc Giang Hải nói ra điều kiện, thông minh như Doãn Thư nghĩ một chút lập tức hiểu, Giang Hải muốn cái gì.

Nhất định là Cố Uyển Như, cô ta quan tâm tới những người hợp tác cùng cô ta.

Từ trong các loại tư liệu có thể biết được, Cố Uyển Như là một người hiền lành. Cô tuyệt đối không chịu nổi, những người hợp tác với tập đoàn Uyển Như phải chết vì mình.

Giang Hải giả vờ suy tư, chậm rãi, gật đầu một cái.

"Những thứ này, chỉ có thể đổi lại cô không bị chà đạp. Muốn còn sống, còn chưa đủ."

"Côi dọa vợ tôi chết khiếp như vậy, chẳng lẽ, chuyện này cứ như vậy rồi thôi sao?"

Mặt mũi Doãn Thư nhăn nhó, cắn môi, trong ánh mắt, đem theo hận ý nồng nặc.

"Họ Giang kia, anh chớ được voi đòi tiên, rơi vào trong tay anh, là do tôi xui xẻo. Nhưng nếu anh muốn lấy được nhiều hơn, nằm mơ đi."

"Chỉ cần tôi chết, ít nhất có trên trăm người phải chôn theo."

"Còn nữa, nhà họ Doãn ở Danh Quận, ắt sẽ quyết không chết không thôi với anh."

Uy hiếp của nhà họ Doãn, Giang Hải không thèm để ý.

Giờ phút này, thật đúng là có chút bận tâm, người đàn bà điên này lại muốn ngọc ngói cùng vỡ, lưới rách cá chết.

Nhìn chằm chằm Doãn Thư, Giang Hải hơi nheo mắt lại, người đàn bà này, quyết không thể lưu lại, nhưng giết chết cô ta, cũng không phải lúc này

Làm người âm hiểm, thủ đoạn cay độc, tâm cơ thâm trầm...



Cái cô Doãn Thư này, so với Doãn Bằng thì lợi hại hơn quá nhiều, cũng khó trách, một cô gái trẻ tuổi như vậy, danh tiếng còn lớn hơn chủ của nhà họ Doãn mấy phần.

Nếu như, nhà họ Doãn để cho cô ta quản lý, thực lực sẽ cao hơn một bậc.

Không chỉ có như vậy, Doãn Thư còn là một cổ võ giả, một điểm này cũng đủ khiến cho Giang Hải rất bất ngờ.

Đông phương Thần Châu, cổ võ giả luôn luôn có thứ tự truyền thừa, cổ võ tâm pháp, cũng đều nằm trong tay những đại gia tộc.

Lúc này, nhà họ Doãn ắt sẽ như mặt trời ban trưa, cũng có thể sẽ trở thành cổ võ thế gia duy nhất của Danh Quận, thậm chí còn ở toàn bộ Đông Quận

Thù hôm nay, đối với tương lai của tập đoàn Uyển Như mà nói, là một phiền phức lớn.

Có điều, Giang Hải cũng không có gì để hối hận.

Nếu như Doãn Thư tìm chết, giết đi là được. Chẳng qua chỉ như là bóp chết một con kiến vậy.

Muốn trở thành cổ võ thế gia, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

"Thất Hồn, cậu tiễn cô ta đi một chuyến đi."

Giang Hải dặn dò nói.

Trói Doãn Thư kéo ra cửa, Cố Uyển Như ở xa xa nhìn thấy.

Dáng vẻ cầm dao của Doãn Thư thật đáng sợ, đứng ở xa, cô vẫn còn thấy sợ hãi lui về phía sau mấy bước.

Doãn Thư tự nhiên cũng nhìn thấy Cố Uyển Như, trên mặt lại cười gằn.

Người phụ nữ này rất hiền lành, có thể lợi dụng một chút.

Trong thế giới mạnh được yếu thua này, hiền lành cũng là họa, cũng có hại.

Doãn Thư lảo đảo, bước đến gần Cố Uyển Như.

"Nếu như tôi chết, cô nên biết, những người hợp tác với tập đoàn Uyển Như, thậm chí bạn cô, tất cả bọn họ sẽ phải chôn theo tôi."

"Cô tốt nhất, nên nói với cái tên chồng hờ kia của cô, thả tôi quay về "

Thất Hồn nhét Doãn Thư vào trong một chiếc xe.

Trước sau tổng cộng là ba chiếc, lái thẳng về phía thành phố Giang Thanh.

Âm thanh Cố Uyển Như run rẩy: "Ông xã, cô ta nói vậy, là có ý gì?"

"Lời của người đàn bà điên mà em cũng tin sao." Giang Hải cố làm ra vẻ ung dung.

"Anh đưa cô ta đi nơi nào?"

"Thành phố Giang Thanh." Giang Hải nói: "Nơi đó có một nhà thương điên rất nổi tiếng. Bệnh điên của người này, Quỹ từ thiện của tập đoàn Uyển Như điều trị được."

"Cô ta, thật sự là người điên sao?"

Cố Uyển Như không tin, một người điên, sao lại có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào phòng làm việc của cô?

Lần đầu tiên gặp mặt đã nói muốn giết Giang Hải. Xoay một cái, cô ta lại muốn giết mình.

Quá đáng sợ.

Trên đường đến thành phố Giang Thanh.

Ở trên xe, Doãn Thư rốt cuộc cũng ổn định được sóng trong lòng.

Đồ mà Giang Hải nhét vào miệng cô ta, chẳng qua chỉ là kẹo cao su, đến tận lúc này cũng không cảm nhận được bất kỳ dục niệm nào, Doãn Thư rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có điều, cô ta không ngờ, ngay lúc xe đi vào vào địa giới của thành phố Giang Thanh, Thất Hồn lại nhét vào trong miệng cô ta ba bốn viên viên thuốc nhỏ.

Còn mười mấy cây số nữa thì vào thành phố, Thất Hồn lại dừng xe ở ven đường, ném qua chỗ cô ta một cái điện thoại di động.

"Gọi điện thoại, thả người."

"Các người còn chưa có thả tôi đi..."

"Bốp..."

Thất Hồn không chút do dự, trở tay cho một bạt tai.

"Cô còn được ra điều kiện sao?"

"Anh..."

"Bốp..."

Mặt Thất Hồn vẫn lạnh tanh, chỉ cần Doãn Thư mở miệng phản kháng, sẽ bị ăn một bạt tai.

Giận dữ cắn răng, Doãn Thư phải gọi điện thoại.

Không bao lâu, Thất Hồn nhận được tin tức, người nhà họ Doãn đã thả người.

Khóe miệng nở một nụ cười, Thất Hồn mở cửa xe.

"Cô Doãn, tôi chỉ tiễn cô đến đây thôi."

Ném Doãn Thư xuống xe, Thất Hồn quay xe trở lại thành phố Giang Tư.