Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 227




Khách sạn Thiên Nha ở thành phố Giang Tư.

Nơi này đã từng là sản nghiệp của Lan gia, mà hiện giờ tất cả đều thuộc về tập đoàn Uyển Như.

Trước đây khi Doãn Bằng tới thành phố Giang Tư đã nghỉ lại ở đây. Uyển Thuần cũng đã ở đây một khoảng thời gian.

Có thể nói, tất cả các hoạt động kinh doanh của tập đoàn Uyển Như, đều chịu ảnh hưởng vô cùng lớn, thậm chí rất nhiều sự hợp tác hoàn toàn rơi vào trạng thái đình trệ.

Doãn Bằng làm hai bước tính toán, một lần này đã dễ dàng tóm gọn tập đoàn Uyển Như, những bên hợp tác cũng trở thành đối tác của nhà họ Doãn.

Nếu sự việc có chút nào không thuận lợi, trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn chiếm hữu tập đoàn Uyển Như, như vậy những người này sẽ là một thanh kiếm sắc bén nhằm thẳng vào tập đoàn Uyển Như.

Tin tức từ Hắc Bạch Song Sát báo lại, đã khống chế người ở trong phòng tổng thống của khách sạn này.

Cùng lúc Hắc Bạch Song Sát gây rối tại tập đoàn Uyển Như, Doãn Bằng đã liên hệ không ít những đối tác của tập đoàn Uyển Như.

Trước thủ đoạn tàn độc đầy máu tanh của Hắc Bạch Song Sát, những người này đều đã bị khống chế.

Đối với những lời Hắc Bạch Song Sát nói, gã ta không chút nghi ngờ.

Tập đoàn Uyển Như sẽ rơi vào tình trạng chạy trời không khỏi nắng.

Cố Uyển Như cuối cùng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay gã ta.

Mà Giang Hải nhất định cũng sống không bằng chết.

“Muốn đấu với nhà họ Doãn, mày còn non và xanh lắm.”

Doãn Bằng lạnh lùng, mà trong ánh mắt lại lộ rõ dục niệm nồng đậm.

Gã ta muốn có được Uyển Thuần, hơn thế nữa, còn có người phụ nữ thanh thuần như Cố Uyển Như nữa.

“Thứ mà nhà họ Doãn muốn, trước giờ chưa từng có khi nào không lấy được.”

Gã ta nhịn không được cười điên cuồng.

Nhà họ Doãn và Hắc Bạch Song Sát hợp tác cũng không phải chỉ một vài lần.

Hai người này có tiếng là tàn nhẫn độc ác.

Giang Hải có thể được hai người bọn họ ra tay, đời này cũng đủ để kiêu ngạo rồi.

Doãn Bằng tin tưởng Hắc Bạch Song Sát, nếu đã truyền tin về, vậy nhất định đã làm xong mọi chuyện.

Trong lòng gã ta đang ảo tưởng, một lúc nữa Giang Hải sẽ có một phen nước mũi nước mắt ròng ròng quỳ xuống đất xin tha như thế nào.

Mà Uyển Thuần sẽ uyển chuyển mà phối hợp và hưởng thụ như thế nào dưới thân gã.

Cố Uyển Như lại quật cường mà kháng cự như thế nào.

Lan Kiều uống thuốc rồi nhất định sẽ mềm mại như nước.

Nghĩ đến thôi mà đã khiến người ta huyết mạch sôi trào, muốn giữ mình cũng khó.

Chiếc xe trực tiếp dừng trước cửa khách sạn Thiên Nha.

Doãn Bằng xuống xe, khó dằn được bước chân gấp gáp hướng về phía phòng tổng thống.

Nếu chậm một bước, ba cô em đó sẽ bị Hắc Bạch Song Sát chơi trước mất, Doãn Bằng sẽ có chút đau lòng.

Cửa phòng tổng thống khép hờ, bên trong cánh cửa không có bất cứ âm thanh nào.

Doãn Bằng bước nhanh lên phía trước, một chân đá văng cánh cửa, vội vàng xông vào trong.

Nhưng Doãn Bằng đã ngay lập tức ngây ra tại chỗ.

Bên trong cánh cửa, Giang Hải ngồi ở ghế sô pha giữa phòng.

Tần Hiên ngồi một bên, so sánh với trước đó, Tần Hiên đã chững chạc hơn rất nhiều.

Chu Khải đứng đằng sau, sắc mặt âm trầm, ánh mắt như điện.

Nhìn thấy Giang Hải, đồng tử Doãn Bằng chợt co rút lại, kinh hãi không thôi.

Giang Hải?

Gã ta không phải đã bị Hắc Bạch Song Sát đánh bãy tứ chi rồi sao?

“Mày…… Mày…… Tại sao lại ở chỗ này?”

“Không, tại sao mày lại vẫn bình yên vô sự?”

Doãn Bằng lập tức lui về phía sau, muốn chạy trốn.

Nhưng cánh cửa đằng sau đã từ từ đóng lại.

Một tốp người mặc đồng phục bảo vệ đã xếp hàng ngay ngắn ở phía sau cửa, ai cũng hừng hực khí thế.

“Không phải anh vẫn hi vọng tôi ở đây sao?”

“Anh Doãn, nghe nói anh muốn đánh gãy chân tay tôi, biến tôi thành người thực vật, sống dở chết dở?”

“Điều này…… là thật sao?”

“Tôi có chút sợ đấy.”

Giang Hải bày ra vẻ mặt hài hước, nhìn thật kỹ ánh mắt Doãn Bằng, giống như đang ngắm nhìn một con gia súc nào đó, xem xem nên hạ dao ở chỗ nào.

“Mày…… Mày muốn làm gì?” Doãn Bằng luống cuống, giọng nói cũng vì thế mà run rẩy.

Nghĩ tới không lâu trước đây tron gbwax tiệc của tập đoàn Uyển Như, Giang Hải nhét điểm tâm vào trong miệng của gã ta như thế nào, lại đổ rượu vào đầy họng gã như thế nào.



Nghĩ đến những chuyện đó, cả người Doãn Bằng ứa mồ hôi, sống lưng cũng trở nên lạnh buốt.

Rơi vào trong tay Giang Hải.

Thật là đáng sợ.

“Họ Giang kia, tao là người của nhà họ Doãn, mày tốt nhất…… tốt nhất mày nên xin lỗi tao, nhà họ Doãn, có thể buông tha cho anh.”

Giang Hải sửng sốt, ngay sau đó thì cười nhạo: “Tao chưa từng gặp loại như mày đấy, nói mấy chuyện ngớ ngẩn mà lại cứ mạnh miệng như thật ấy.”

“Tao nói lời xin lỗi á?” Giang Hải thu lại ánh mắt: “Mày có gánh được không?”

“Mày, cũng xứng sao?”

Giang Hải giơ tay lên, chỉ thị cho Chu Khải.

“Quá ngông cuồng.”

“Vả miệng!”

Chu Khải không chút do dự tiến lên, túm lấy cổ áo Doãn Bằng.

“Bốp!”

Một bên má Doãn Bằng sưng vù lên.

Mà tên đàn em bên cạnh gã ta, sợ hãi lui về phía sau hai bước, không dám gây ra tiếng động.

“Mày…… Mày dám…… Tao sẽ cho mày……”

“Bốp……”

Chu Khải cũng mặc kệ gã ta muốn nói gì, lại giáng xuống một bạt tai.

Vả miệng, là ‘ý chỉ’ của Giang Hải, vậy nên mặt của Doãn Bằng nhất định phải “tiếp xúc thân mật” với tay của anh ta.

Một cái tát này của Chu Khải, là dồn toàn bộ lực lên đó.

Một cái răng bay ra ngoài, tiếp theo đó, khóe miệng Doãn Bằng chảy ra máu tươi.

Giang Hải nói: “Nhà họ Doãn làm đủ việc xấu, trời đất không dung.”

“Nếu mày không trêu chọc tao, tao cũng không muốn phá vỡ cân bằng, đi làm quan tòa làm gì.”

“Nhưng ai bảo mày lại muốn tham lam nhòm ngó tập đoàn Uyển Như, còn dám có suy nghĩ dơ bẩn với Cố Uyển Như.”

“Vậy thì cho dù có ông trời xuống đây, cũng không giữ được mạng của mày.”

Giang Hải híp hai mắt, hừ lạnh một tiếng: “Mày có biết, bắt nạt vợ của tao, đều là kết cục gì không?”

Doãn Bằng không thể biết được, tiếp theo Giang Hải sẽ xử lý gã như thế nào.

Gã ta chỉ biết, nếu rơi vào trong tay Giang Hải, nhất định sống không bằng chết.

Giang Hải khua khua tay, Chu Khải lập tức tiến lên.

Rút di động ra, đặt ở trước mặt Doãn Bằng.

“Thưởng thức đi, không bao lâu nữa, mày cũng sẽ xuất hiện ở trong ảnh chụp.”

“Hơn nữa, còn trở thành nhân vật chính.”

Bày trước mắt Doãn Bằng là vài tấm ảnh chụp.

Một tấm là Chương Huy Vũ, thân hình trần trụi, đang ‘vật lộn’ cùng mấy con chó dữ.

Một tấm khác máu thịt lẫn lộn, là Quan Huỳnh, là ảnh chụp cảnh anh ta ngã từ trên tầng cao xuống chết thảm.

Nhìn đống ảnh đó, đầu óc Doãn Bằng trống rỗng, sợ rụt cả vòi.

“Mày muốn trở thành người nào trong số họ?”

Ảnh chụp lướt qua, đằng sau còn có một đoạn video.

Trong video là hai rương gỗ to, mà trong đó có hai người đang nằm ra sức giãy giụa, vặn vẹo.

Doãn Bằng liếc mắt một cái đã nhận ra, hai người kia cũng không phải ai xa lạ.

Hắc Bạch Song Sát!

Cổ họng lên xuống không ngừng, mà trong tim Doãn Bằng lại tràn đầy lạnh lẽo.

Lời Giang Hải nói không hề có uy hiếp, chính là thật sự khuyên gã ta, anh, thật sự dám ra tay với nhà họ Doãn.

Mấu chốt nhất chính là, cao thủ mạnh như Hắc Bạch Song Sát, cũng không làm gì được Giang Hải, ngược lại còn thê thảm sống không bằng chết.

Giang Hải kia, rốt cuộc đáng sợ tới mức nào?

Chu Khải cười lạnh, liếm môi nói chuyện, đang rất mong đợi Doãn Bằng đưa ra quyết định cuối cùng

Nghe vậy, khuôn mặt Doãn Bằng nháy mắt trở nên tái mét, môi cũng thành tím tái. Mà cả người cũng bắt đầu run rẩy.

Bên trong đôi mắt chỉ có tận cùng sợ hãi.

Giang Hải thật sự không phải con người, mà là ác ma.

Doãn Bằng tự nhận bản thân mình đã đủ tàn nhẫn, gã có rất nhiều cách khiến người ta sống không bằng chết, nhưng so sánh với những việc Giang Hải làm, quả thực chỉ là trình độ mẫu giáo.

“Giang Hải, mày không thể đối xử với tao như vậy, tao chính là người của nhà họ Doãn ……”

Giọng nói Doãn Bằng mang theo chút nức nở, gã biết, giờ phút này, danh tiếng của nhà họ Doãn trong mắt Giang Hải không có chút uy lực nào, mà ngược lại chỉ giống như trò cười.



“Nhà họ Doãn?”

“Rất nhiều người nhìn đến, đều cảm thấy không thể động vào.”

“Nhưng, theo tôi thấy, chính bởi vì thanh danh lớn, cho nên, tôi mới muốn mượn của anh một vật để lập uy!”

“Anh muốn mượn cái gì?” Doãn Bằng hoàn toàn choáng váng, đầu óc cũng không hoạt động được nữa rồi, gã ta bây giờ chỉ nghĩ muốn giữ lại mạng sống.

“Anh muốn mượn cái gì, tôi đều sẽ cho anh mượn, không cần trả lại. Bao nhiêu tiền, anh cho một con số đi.”

Giang Hải cười nhạo: “Đã mượn rồi thì tôi cũng không nghĩ sẽ trả lại, càng không có cách nào trả lại.”

“Ví dụ, nếu tôi mượn của anh, một cái mạng.”

Cả người Doãn Bằng dường như run bắn lên, run bần bật.

Giang Hải muốn giết mình sao, gã ta dám?

Lúc này, Tần Hiên vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói: “Anh Giang, không phải lần trước anh nói, thành phố Giang Tư, tốt nhất nên xây dựng một đường quốc lộ vành đai sao?”

Giang Hải mỉm cười không nói, cái tên Tần Hiên này đúng là người có tài buôn bán kinh doanh. Chính bản thân mình cũng suýt quên mất, Doãn Bằng có tiền, hơn nữa có rất nhiều tiền.

Gã ta là cậu chủ của nhà họ Doãn mà, trong tay chắc chắn có không ít tiền.

Lúc này hà tất phải khăng khăng giết gã, kết thù với nhà họ Doãn là kết cục đã định, tiền trong túi Doãn Bằng ngu sao mà không lấy.

Tần Hiên đến gần Doãn bằng, cười ha ha, vô cùng thân thiện nói: “Cậu Doãn, thật ra tôi lại có thể nguyện ý cầu xin cho anh, có thể giữ lại cái mạng, cũng có thể không mất một sợi tóc mà rời đi.”

“Chỉ là, muốn làm được chuyện này, vẫn cần có một chút…… hì hì……”

Vừa nói, Tần Hiên vừa làm động tác đếm tiền.

Doãn Bằng sao có thể không hiểu được, vội vàng gật đầu.

“Anh muốn bao nhiêu?”

“Cái này…… Còn phải xem mục đích anh muốn là gì, muốn nửa người rời đi, hay là nguyên vẹn cả người rời đi.”

Đầu gối Doãn Bằng nhũn ra, xém chút nữa quỳ xuống trước Tần Hiên, cả người kịch liệt run rẩy, trước mắt lại thấp thoáng không ngừng hiện lên thảm cảnh của những người kia.

Thật sự đáng sợ, tim gan đều đang run rẩy.

“Để tôi rời đi, tôi sẽ đưa cho anh một trăm triệu. Nhà họ Doãn, tuyệt đối sẽ không quên ơn anh.” Giọng nói Doãn Bằng run rẩy, khó khăn cắn răng nói.

Tần Hiên nhíu nhíu mày, khiến cho Doãn Bằng hoảng sợ, lập tức sửa lại.

“Không không, anh nói bao nhiêu, tôi sẽ đưa bấy nhiêu, nhất định sẽ đưa.”

“Nếu không đủ, tôi gọi điện thoại cho người nhà…… Bọn họ nhất định sẽ không mặc kệ tôi.”

Tần Hiên híp mắt: “Cậu Doãn, cậu làm vậy là không có thành ý lắm nha.”

Thành ý?

Nói thẳng ra một cái giá, giờ phút này có thể lấy ra bao nhiêu tiền, thì chính là thành ý.

Doãn Bằng đã hiểu, hung hăng nuốt nước miếng, gấp tới nỗi mắt đều đã đỏ lên.

“Trong tay tôi chỉ có chưa đến hai trăm triệu, đây còn là trước khi đi, người nahf……”

Gã ta muốn nói số tiền này là phí cần dùng khi nhà họ Doãn nhằm vào tập đoàn Uyển Như, cũng không phải tiền cho Doãn Bằng tiêu xài.

Lời nói đến cửa miệng, lại vội vã nuốt trở lại.

Loại cậu chủ như Doãn Bằng, nào có thói quen tích cóp tiền, có thể nói, đưa cho gã ta bao nhiêu cũng không đủ để tiêu xài.

Lấy ra máy quét thẻ ra, khuôn mặt Tần Hiên hơi mỉm cười: “Cậu Doãn, muốn quét thẻ hay chuyển khoản?”

“Quét thẻ, quét thẻ……”

Gã ta run rẩy lấy ra một tấm thẻ, quét một cái sạch sẽ tiền trong thẻ.

Tiền gần như trong phút chốc đã chuyển đến nơi.

Doãn Bằng từ từ lui về phía sau: “Tiền anh cũng đã nhận rồi, có thể thả tôi đi chưa?”

“Tôi có nói như vậy sao?”

Giang Hải cười nhạo, ánh mắt cười cợt giống như đang nhìn một tên ngốc.

Doãn Bằng, chính xác là một tên ngốc, Giang Hải chưa từng nghĩ sẽ buông tha Doãn Bằng.

“Ong ong……”

Trong đầu như nổ vang lên một tia sấm sét.

Gã ta chết đứng tại chỗ, vô cùng sững sờ.

Doãn Bằng hoàn toàn ngây ngốc, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Giang Hải.

“Anh…… Anh đã nhận tiền của tôi……”

Giang Hải không phải người, gã ta là kẻ điên!

Sợ hãi đến cực điểm, run rẩy rồi xoay người chạy ra bên ngoài.

Nhưng gã sao có thể trốn được, chạy vài bước đã bị đạp trở về.

Bị dọa đến ngây ngốc, Doãn Bằng nằm trên mặt đất quên cả đau đớn, đại tiểu tiện đều mất khống chế.

“Anh đã nhận tiền của tôi……”