Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 220




Nhà họ Doãn ở Danh Quận?

Xung quanh, lập tức bắt đầu có tiếng xì xào vang lên.

Doãn Bằng, nhìn bề ngoài đẹp trai phong thái cao quý, hóa ra lại là cậu chủ nhà họ Doãn.

Cho dù Tập đoàn Uyển Như ở thành phố Giang Tư là không thể thay thế, không ai có thể sánh được.

Cho dù Tập đoàn Uyển Như có nổi danh khắp tỉnh Hải Đông, ngày càng phát triển mạnh mẽ.

Nhưng, so với thế lực to lớn như nhà họ Doãn ở Danh Quận, vẫn là thiếu đi nền tảng vững chắc, cũng như thực lực bên trong.

Vậy mà, Giang Hải lại dám ra uy, bắt Doãn Bằng phải xin lỗi, nếu không.....

Mọi người chỉ coi đây là một câu nói đùa, Giang Hải không có đầu óc nói ra mấy lời tầm bậy.

Ngay cả khi Giang Hải muốn ra tay với Doãn Bằng, Cố Uyển Như cũng sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

Làm như vậy chỉ sẽ mang lại tai họa cho Tập đoàn Uyển Như, dám đắc tội với Doãn Bằng, đắc tội với nhà họ Doãn ở Danh Quận sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.

“Anh không phải đánh nhau giỏi lắm sao?”

“Vừa rồi ở bên ngoài, còn dám đánh người của nhà họ Doãn bọn tôi.”

“Anh có dám đánh tôi không, có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi, tôi cho anh đánh đấy, anh dám không?”

“Nếu anh dám, thì cũng phải hỏi xem cô Cố đây có dám không, nếu không....”

Giang Hải sớm đã biết anh ta là người của nhà họ Doãn ở Danh Quận, lúc nãy ở ngoài cửa còn đánh hai người mà anh ta mang theo cơ mà.

Lời vừa nói ra, Doãn Bằng đã có chút hối hận, dù sao Giang Hải cũng chỉ là một đứa ở rể, một tên côn đồ.

Nếu như Giang Hải dám ra tay thật, thì e rằng anh ta cũng chỉ biết đứng khóc không ra tiếng, cho dù sau này có xé xác Giang Hải ra thành trăm mảnh, thì cũng không thể rửa được nỗi nhục ngày hôm nay.

Cho nên anh ta mới vội vàng nói thêm một câu, phải hỏi xem Cố Uyển Như có dám đắc tội với nhà họ Doãn ở Danh Quận không đã.

Giang Hải chậm rãi buông tay Cố Uyển Như ra, từ từ bước về phía Doãn Bằng, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.

“Anh… anh định làm gì?”

Doãn Bằng nhìn thấy Giang Hải bước tới ngày một gần, không khỏi cảm thấy hoảng sợ, một linh tính không mấy tốt lành đột ngột dâng lên trong lòng.

Giang Hải, không lẽ thật sự muốn ra tay với anh ta đấy chứ?

Ăn phải gan hùm mật gấu không muốn sống nữa sao?

Ông đây đến từ nhà họ Doãn ở Danh Quận đấy!

“Anh dám...”

“Bốp...”

Giang Hải không có chút khách sáo, vung tay tát cho anh ta một cái.

Mặc dù Giang Hải chỉ mới dùng một phần sức lực, nhưng đối với Doãn Bằng thì giống như bị một cái gậy giáng thẳng vào mặt vậy.

Tiếng cái tát dội lại khiến cho đầu óc Doãn Bằng quay cuồng.

Nhà họ Doãn đã có suy tính muốn thôn tính tập đoàn Uyển Như, nếu hôm nay Giang Hải tha cho Doãn Bằng, thì chỉ khiến nhà họ Doãn cảm thấy Tập đoàn Uyển Như dễ bị ăn hiếp.

Thay vào đó, phải để cho anh ta ghi nhớ suốt đời, thành phố Giang Tư không phải là một mảnh đất hoang vô chủ ai muốn làm càn cũng được.

Tập đoàn Uyển Như, chính là thứ mà nhà họ Doãn bọn họ không thể đụng vào được.

Lúc này ở xung quanh, khi cái tát giáng trời vừa vang lên, tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Giang Hải thực sự dám làm ra chuyện này, tất cả mọi người đều mơ màng không thể tin vào mắt mình.

Cố điều, cái tát của Giang Hải đã hằn lên trên khuôn mặt trắng trẻo của Doãn Bằng một dấu vết quá chói mắt.

Giang Hải đã gây họa cho tập đoàn Uyển Như, và cả anh ta cũng đã đắc tội với nhà họ Doãn ở Danh Quận.

Kích động, chính là ma quỷ hại người, nhà họ Doãn ở Danh Quận nhất định sẽ khiến Giang Hải sống không bằng chết.

Mà, Tập đoàn Uyển Như cũng thoát khỏi liên can, sẽ bị cơn lửa giận này bao trùm.

Nhiều người không khỏi lo lắng về việc hợp tác giữa mình với Tập đoàn Uyển Như có khi nào sẽ bị ảnh hưởng gì không...

“Anh Doãn, tôi đã làm theo yêu cầu của anh, đánh anh một cái, cũng coi như thỏa mãn được tâm nguyện của anh rồi nhỉ?”

“Tập đoàn Uyển Như trước nay luôn rất tôn trọng khách của mình, chúng tôi luôn cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của mọi người.”

“Mặc dù yêu cầu của anh có hơi kỳ lạ, tôi sống trên đời mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên mới thấy người có yêu cầu kỳ lạ đến vậy.”

“Lần sau nếu còn có nhu cầu như vậy nữa, cứ nói tôi, tôi sẵn lòng phục vụ chu đáo.”

Doãn Bằng ôm lấy một bên mặt, bây giờ làm gì còn khí chất nho nhã, phong thái của một quý ông lịch lãm lúc trước nữa chứ.

Đôi mắt anh ta trợn tròn, không thể tin được sợ thật lúc này.

“Anh dám đánh tôi?”

“Anh sẽ chết sớm thôi, Tập đoàn Uyển Như nhất định sẽ phải tiêu đời.”

“Anh… các người cứ chờ đấy cho tôi…”

Giang Hải dường như không nghe thấy gì cả, đối với mấy loại uy hiếp như vậy, anh dường như đã nghe qua quá nhiều.

Từ khi bước vào thế giới ngầm năm năm trước, Giang Hải đã hiểu ra một chân lý, có thể giải quyết bằng nấm đấm thì không cần phải tốn nước bọt.

“Cố Uyển Như, đồ đàn bà khốn kiếp, tôi nhất định phải lột sạch cô ra, chơi cô đến chết, để cho chó...”

“Bốp...”

Giang Hải không thèm quan tâm đến mấy lời đe dọa đó, nhà họ Doãn ở Danh Quận nếu thật sự muốn ra tay, thì Giang Hải sẽ không ngần ngại góp một tay đẩy bọn họ xuống địa ngục.

Nhưng nếu như dám đụng đến Cố Uyển Như, vậy thì đã chạm đến giới hạn của Giang Hải rồi.

“Anh vừa nói cái gì?”

Giang Hải nắm lấy cổ áo Doãn Bằng, ánh mắt lạnh lùng, khiến người khác cảm giác như rơi vào động lạnh.

“Tôi là, nhà họ Doãn ở Danh Quận...”

“Rất lợi hại sao?”

“Nếu nhà họ Doãn muốn biến mất khỏi mảnh đất Phương Đông này, vậy thì tôi sẽ giúp một tay.”

Lời nói của Giang Hải cực kỳ hống hách.

Tất cả những chuyện này, Cố Uyển Như chỉ đứng nhìn một cách bình thản, đây không phải là lần đầu tiên Giang Hải ra tay vì cô.

Cô cũng biết Doãn Bằng đã thực sự chạm tới giới hạn của Giang Hải, cũng đã thành công chọc giận Giang Hải.

Tuy nhiên, mọi người xung quanh đều đang rất hoảng sợ.

Biết được thân phận của đối phương, Giang Hải vẫn không chút do dự mà ra tay.

Thật điên rồ, thật điên rồ.

Giang Hải thật sự đã đạt đến mức độ ngu xuẩn không cách nào cứu chữa được nữa.

Đó là nhà họ Doãn ở Danh Quận đó.

Cho dù là ở Danh Quận cũng là một hào môn thế phiệt, một thành phố Giang Tư nhỏ bé như vậy làm sao có thể sánh ngang với nhà họ Doãn được, thậm chí ở đây có rất nhiều người, ngay cả tư cách ngước nhìn nhà họ Doãn cũng không có.

Bị túm lấy cổ áo nâng lên, Doãn Bằng chỉ có thể kiễng chân chạm đất.

Muốn thoát khỏi, nhưng anh ta đâu phải là đối thủ của Giang Hải, cánh tay bị treo lơ lửng, căn bản là không thể thoát ra được.

Anh ta đang định mở miệng nói chuyện, Giang Hải lại xách anh ta sang qua một bên, cầm một nắm bánh quy, trực tiếp nhét vào miệng anh ta.

“Nếu đã đến tập đoàn Uyển Như làm khách, vậy thì phải ăn uống no say mới được về, nếu không nhà họ Doãn ở Danh Quận lại nói tập đoàn Uyển Như chúng tôi tiếp đãi không chu đáo”

“Ưm… ưm ưm... ”

Trong miệng cứ từ từ bị nhét đầy bánh vào, Doãn Bằng rất muốn phun ra, bột bánh quy rơi vãi tung tóe ra ngoài.

“Sao, miệng khô quá sao?”

Giang Hải cầm lấy một chai rượu trực tiếp đổ vào miệng Doãn Bằng …

Xung quang hội trường, tất cả mọi người đều nổi hết da gà, ớn lạnh đứng thẳng.

Giang Hải quả nhiên là một tên biến thái, Doãn Bằng vừa nói vài câu về Cố Uyển Như, Giang Hải đã như muốn phát điên, muốn chơi chết cậu chủ nhà họ Doãn ở Danh Quận.

Bây giờ, mối thù này, coi như là không thể hóa giải được nữa rồi.

Có thể thấy trước được tương lai của tập đoàn Uyển Như và nhà họ Doãn ở Danh Quận, nhất định sẽ một sống một chết.

Khi đó quyền lợi của việc hợp tác giữa bọn họ lấy gì ra để đảm bảo chứ?

Dù sao thì đại thần đánh nhau, kẻ chịu thương vong cũng chính là bọn họ.

Trong đám đông, vẻ mặt của Đường Tu Văn có chút không rõ ràng.

Ông ta đã bám vào được nhà họ Doãn ở Danh Quận, cũng đang hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.

Lúc này, phía trước có hai con đường.

Thứ nhất là phải giả vờ như không nhìn thấy gì cả, sau đó nấp sau đám đông để xem náo nhiệt.

Không có tổn thất, cũng sẽ không có lợi ích gì cả.

Thứ hai là ra mặt và thuyết phục.

Đường Tu Văn biết chắc rằng Giang Hải sẽ không chơi Doãn Bằng đến chết.

Lúc này ông ta đứng ra làm hòa, nếu làm tốt thì đôi bên sẽ nhớ tới ông ta như một ân tình.

Còn nếu hai bên đánh nhau, nhà họ Doãn ở Danh Quận nhìn thấy ông ta ra mặt hòa giải, cũng nhất định sẽ không để ông ta chịu bất cứ tổn thất gì.

Có điều, nhỡ đâu nói ra câu nào đó không tốt, đắc tội với một bên, vậy thì chẳng phải cùng với bên kia gánh lấy xui xẻo sao?

Dù sao muốn ăn lớn thì phải làm liều, Đường Tu Văn nghiến răng rồi bước về phía trước. “Anh Giang… anh Giang… thủ hạ lưu tình.”



Đường Tu Văn nắm lấy cánh tay của Giang Hải: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh Doãn sợ là sẽ chịu không nổi mà ngất đi mất.”

Quả thực lúc này Doãn Bằng đã trợn tròn mắt, sắc mặt tím tái đi rất nhiều, ngộp thở đến mức không thể hô hấp được.

“Chồng à, đừng gây chuyện nữa, để anh ta đi đi.”

Cố Uyển Như cũng có chút sốt ruột, nếu thật sự xảy ra chuyện, sẽ không có lợi cho cả hai bên.

Đối với Giang Hải mà nói, cho dù có giết anh ta thì cũng chẳng to tát gì cả.

Nhưng anh không muốn để Cố Uyển Như nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn này.

Thế là Giang Hải thậm chí còn không thèm nhìn Đường Tu Văn, lần nữa dùng lực tát thẳng vào mặt Doãn Bằng.

“Bốp…”

“Ăn uống no nê rồi thì cút đi cho tôi.”

“Từ nay về sau cấm không được bước chân vào thành phố Giang Tư dù chỉ nữa bước.”

“Nếu không, tôi không chỉ mời anh ăn bánh quy đơn giản vậy thôi đâu.”

“Tôi sẽ mời anh Mãn Hán toàn tịch.”

Nói xong, anh xua xua tay, cũng không nhướng mày một cái, quay sang nói với Đường Tu Văn: “Phiền ông vứt con lợn này ra ngoài.”

Đường Tu Văn lúc này miệng mồm đông cứng, mãi một hồi lâu mới thở ra một hơi.

Doãn Bằng, nằm trên mặt đất, ho khan dữ dội.

Làm gì còn dám nói lời nào nữa chứ.

Tuy nhiên, trong thâm tâm anh ta đã căm thù Giang Hải đến tận xương tủy, thề rằng phải giết chết Giang Hải, sau đó chơi Cố Uyển Như cho đến chết, sau đó... tống người phụ nữ này đến một khu ổ chuột nào đó để làm phúc lợi.

Anh ta muốn Giang Hải và Cố Uyển Như đều phải chết.

Một lúc lâu sau, Doãn Bằng mới lấy lại được chút sức lực, anh ta không thể đứng vững được, đành phải dựa vào sự hỗ trợ của Đường Tu Văn.

Bộ quần áo đắt tiền trên người anh ta lúc này cũng đầy nếp gấp, lại càng thêm bẩn thỉu.

Đầu tóc bù xù, khuôn mặt méo mó đến kỳ lạ.

Giang Hải cúi người xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Doãn Bằng.

“Tập đoàn Uyển Như trước giờ vẫn luôn đối đãi nhiệt tình như vậy, mấy lời cảm ơn thì không cần phải nói đâu.”

“Nhưng, nhớ kỹ mấy lời tôi vừa nói.”

“Mày... khụ khụ... khụ khụ... ”

Doãn Bằng vẫn ho khan kịch liệt, theo bản năng muốn nói thêm vài câu tàn nhẫn, kiên quyết nhìn chằm chằm vào Giang Hải.

Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Hải, trái tim của anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Anh ta có cảm giác mình đang bị một ác linh tàn bạo nhìn chằm chằm vào, trái tim anh ta dường như đang bị bóp nghẹn sắp chết đến nơi.

Đây là một loại sợ hãi cực độ từ sâu thẳm bên trong, Doãn Bằng rùng mình sợ hãi.

Nói xong, Giang Hải đứng dậy vẫy tay với mấy nhân viên bảo vệ cách đó không xa, ra hiệu cho bọn họ thu dọn đống lộn xộn này.

Việc Doãn Bằng làm thế nào để bò được ra khỏi chỗ này, Giang Hải căn bản không thèm quan tâm đến.

Tiếng nhạc lại vang lên.

Giang Hải một lần nữa nắm lấy tay Cố Uyển Như, đôi mắt của Giang Hải trở nên dịu dàng và ngọt ngào.

“Bà xã, vừa rồi điệu nhảy kia vẫn chưa nhảy xong...”

Chuyện bá đạo như vậy xảy ra trên người của Giang Hải, cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.

Cách đó không xa, Uyển Thuần một tay chống cằm, mỉm cười, mê mẩn xem hết mọi chuyện vừa rồi, người đàn ông này quá nam tính.

Tuy nhiên, Lan Kiều đứng một góc luôn tỏ ra vẻ điềm tĩnh.

Ở đây, chỉ có mỗi cô biết rõ, Giang Hải một khi đã ra tay thì sẽ điên cuồng đến mức nào.

Đánh người? Mắng người?

Tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ.

Một khi Giang Hải trở nên tàn nhẫn, thì sẽ điên cuồng trừng phạt.

Nghĩ đến việc lúc đó Giang Hải đã lấy Lan gia ra để uy hiếp cô ta, ra lệnh cho cô nằm chờ sẵn trong khách sạn, sau đó bắt cô ta cởi quần áo, sau đó, làm nhục cô ta nhưng không thèm đụng vào người cô ta.

Bây giờ, Lan Kiều lại thấy cảm kích.

Năm đó, nếu Giang gia không xảy ra vụ hỏa hoạn đó, Lan gia là người tiêu diệt nhà ho Giang, vậy thì bây giờ hậu quả sẽ như thế nào?

Giang Hải không giết cô ta, mà chỉ làm nhục cô ta, khiến cô hoàn toàn mất đi nhân phẩm, không chỉ chà đạp thân thể, mà còn chà đạp lên cả tâm hồn.

Sau khi khiêu vũ xong, Lan Kiều cũng hồi phục thần sắc, nhớ lại vài tháng trước, vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.

Tiếp xúc với Giang Hải, không chỉ phải làm cho anh ta cả thấy hài lòng, mà còn phải hết mức thận trọng.

Cô ta bước tới, khẽ nở nụ cười: “Uyển Như, cô nên đi chuẩn bị một chút cho chuyện sắp tuyên bố tiếp theo.”

“Còn ông xã của cô, sợ là phải cho tôi mượn dùng tạm một lát rồi.”

Nhẹ nhàng nâng bàn tay vàng ngọc lên: “Tôi có thể có vinh dự mời anh Giang nhảy một bài không.”

Chương 223: Thành lập Thương hội.

Giang Hải vốn định từ chối, nhưng Cố Uyển Như lại hào phóng đưa tay của Giang Hải qua.

“Hai người khiêu vũ đi, dù sao tôi cũng không thích khiêu vũ lắm.”

Cô hoàn tin tưởng Giang Hải, cũng rất thoải mái đối với Lan Kiều.

Lúc này, Cố Uyển Như nhìn về hướng Uyển Thuần đang ngồi một góc, cô luôn có một cảm giác kỳ lạ đối với người phụ nữ này.

Có lẽ đây là bản năng của một người phụ nữ.

Khi âm nhạc vang lên, điệu nhảy uyển chuyển bắt đầu, Lan Kiều nghiêng người dựa rất gần vào Giang Hải, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương tao nhã trên cơ thể cô ta.

Tuy nhiên, Giang Hải không hề liếc mắt, ngay cả vẻ mặt cũng rất hững hờ.

“Không phải chứ, khiêu vũ với Cố Uyển Như, anh phấn khích như vậy, khiêu vũ vói tôi khiến anh cảm thấy chán chường vậy sao?”

Lan Kiều không tức giận, ngược lại, trong lòng cô ta lại có một sự kính nể đối với Giang Hải.

Một người đàn ông đứng ở đỉnh cao như Giang Hải, không những không có tư tưởng tam thê tứ thiếp, mà thậm chí còn không có bất kỳ hứng thú nào đối với những người phụ nữ khác.

Còn nhớ lúc đó, trên người cô không một mảnh vải che thân nhưng trong ánh mắt Giang Hải không hề có chút dục niệm nào cả.

Có thể thấy, người đàn ông này phải có sức tự chủ mạnh mẽ đến nhường nào.

Thứ đáng sợ nhất trên đời này là gì?

Chính là một người phụ nữ.

Có thể cởi sạch đồ trên người xuống mà vẫn không chút đỏ mặt, đúng là thật đáng sợ.

Đặc biệt là phụ nữ đẹp.

Loại người như vậy, muốn có được một thứ gì đó thì dễ như trở bàn bay.

Mà người đàn ông có thể quản được dây kéo khóa quần của mình còn đáng sợ hơn nữa.

Đặt biệt là đối với một người đàn ông có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cần phải lo sợ.

Trái tim mạnh mẽ, năng lực tự chủ phi thường.

“Anh định xử lý Uyển Thuần thế nào?”

Đột nhiên, Lan Kiều hỏi một câu.

Giang Hải cười lãnh đạm: “Mời cô chỉ giáo.”

“Tùy anh, cứ như đối phó với tôi là được.”

Lan Kiều ngẩng đầu lên, cái cổ trắng như tuyết vô cùng quyến rũ lộ ra.

Chỉ cần Giang Hải thích, anh muốn lúc nào cũng được.

Nhưng vấn đề là Lan Kiều đã nhìn thấu mọi thứ.

Ngược lại, Cố Uyển Như là một cô gái trong sáng có chút ngốc nghếch, không biết chuyện gì cả.

“Tôi muốn làm thế nào, không cần phải nói, cũng chả cần phải giải thích với ai cả.”

Giang Hải có chút nghi ngờ, Lan Kiều có phải ăn mặn đến khát nữa rồi không.

Lan Kiều cong môi, vặn eo mấy cái rồi mỉm cười.

“Vậy, nhà họ Doãn ở Danh Quận, anh tính sao?”

Lan Kiều lo lắng, lo lắng Tập đoàn Uyển Như không phải là đối thủ của nhà họ Doãn ở Danh Quận.

Tiếp theo đây, hai bên nhất định sẽ có màn đấu đá nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Mà lúc này, so với lúc Lan Kiều đi theo Giang Hải đến thành phố Hải Hà, thái độ rõ ràng đã thay đổi đi rất nhiều

Giang Hải không phải là một người có đầu óc đơn giản, anh làm sao có thể đắc tội với thế lực mà anh không nắm chắc trong tay được chứ.

Chỉ là, trong lòng vẫn phảng phất một chút lo lắng.

“Nhảy chả ra làm sao cả.”

Sau khi âm nhạc kết thúc, Lan Kiều ngước nhìn Giang Hải, từ biểu tình ấy có thể nhìn thấy tâm trạng của anh lúc này, chỉ đáng tiếc, Giang Hải giống như một vũng nước bình lặng, không một chút gợn sóng.

Cô khoác tay Giang Hải, bước sang một bên.

Lúc này, Uyển Thuần cũng nhẹ nhàng bước tới.

“Anh Giang, tôi có may mắn được mời anh nhảy một bài không?”



“Cô có may mắn đó, tôi còn đang nghĩ cách làm sao thoát khỏi người bạn nhảy cứng như khúc gỗ này, vừa rồi còn giẫm chân lên mấy lần nữa đây.”

Sau đó Lan Kiều cũng học theo cách của Cố Uyển Như, từ từ đưa cánh tay Gang Viêm về phía Uyển Thuần.

“Thật ngại quá, tôi...”

Trước khi cô ta kịp nói xong, Uyển Thuần đã nắm lấy cánh tay Giang Hải ánh mắt vô cùng trìu mến.

“Anh Giang, tôi cũng có biết một chút về nhà họ Doãn ở Danh Quận.”

“Tôi không muốn biết, cũng không có nhu cầu tìm hiểu.”

Giang Hải thẳng thừng từ chối.

Anh rút tay về, cũng không thèm bày ra vẻ xin lỗi, xoay người bước đến khu ăn uống.

Uyển Thuần khẽ giật mình, nhưng cô ta cũng không hề tức giận, ngược lại mọi chuyện vẫn đang diễn ra như cô ta mong đợi.

Nếu có thể quyến rũ được Giang Hải dễ dàng như vậy, người đàn ông này sẽ không đáng để cô ta trân trọng.

Cô ta bình tĩnh bước sang một bên lấy điện thoại ra.

Trong điện thoại di động vừa gửi đến rất nhiều dữ liệu phân tích, dùng những thông tin có được qua quá trình điều tra này kết hợp với lý thuyết tâm lý, cùng sự hỗ trợ của dữ liệu lớn, bắt đầu tiến hành giải thích toàn diện về Giang Hải.

Mặc dù Giang Hải biết Uyển Thuần cũng chẳng có ý tốt gì, nhưng Giang Hải cũng không có quá nhiều ác ý đối với người phụ nữ này.

Ít nhất, người phụ nữ này cũng không hề rẻ rúng, theo đuổi Giang Hải giống như một cô gái trẻ mới biết yêu vậy.

Giống như phân tích thông tin này, đối với loại hành vi chân thành cho dù đúng hay sai, Giang Hải cũng không hề bài xích.

Ánh đèn lại được bật lên, cả hội trường sáng sửa trở lại.

Mà Cố Uyển Như đã thay một bộ váy mới bước ra sân khấu trở lại.

Giới thiệu tổng thể về Thương hội ở thành phố Giang Tư do Tập đoàn Uyển Như đứng đầu.

Khác với các Thương hội khác, Thương hội ở thành phố Giang Tư kết nối chặt chẽ tất cả các thành viên lại với nhau, cho phép nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ hợp lại cùng nhau phát triển.

Tuy nhiên, Cố Uyển Như thông báo rằng để tham gia vào Thương hội, ngoài phí thành viên để duy trì cho hoạt động cơ bản của Thương hội ra, cần phải bỏ thêm mười triệu để đưa vào ngân sách của Thương hội.

Số tiền này dùng để phòng ngừa rủi ro, nếu bất cứ công ty nào gặp phải khó khăn gì trong quá trình hoạt động, thì có thể đăng ký vay với Thương hội.

Tất nhiên, Thương hội cũng sẽ xem xét sự cần thiết và khả năng thu hồi.

Mười triệu không phải là số tiền nhỏ, dù mọi người có mặt tại đây đều là những người giàu có, trong tay nắm cả tỷ đô, nhưng ai cũng lo lắng, sợ sẽ không thu hồi lại được số tiền đó.

Phía dưới hội trường, cũng có rất ít người hưởng ứng.

Cố Uyển Như không vội vàng.

Thứ nhất, Thương hội vừa mới được thành lập, mọi người đều tỏ ra thận trọng, chưa hiểu rõ các quy định trong đó nên cũng không dễ dàng để đưa ra quyết định ngay lập tức được.

Thứ hai, vừa rồi Giang Hải đã đắc tội với người của nhà họ Doãn ở Danh Quận, hơn nữa chuyện này còn rất nghiêm trọng.

Việc đối đầu với một thế lực hùng mạng như vậy, cũng sẽ khiến mọi người phải cân nhắc kỹ lưỡng những rủi ro có thể xảy ra trong tương lai.

Ngay sau đó, Cố Uyển Như lại mỉm cười. “Việc thành lập Thương hội ở thành phố Giang Tư mang đến những lợi ích gì cho các vị, tôi nghĩ tôi không cần phải nói nhiểu nữa.”

“Nếu mọi người muốn gia nhập, khoản đầu tư mười triệu tệ chỉ là bước khởi đầu. Số tiền đầu tư của quỹ cũng sẽ ảnh hưởng đến tình trạng và quyền hạn trong tương lai của Thương hội.”

“Tập đoàn Uyển Như sẽ đầu tư ba trăm triệu tệ!”

“Ba trăm triệu?”

“Nhiều vậy sao?”

“Tập đoàn Uyển Như thực sự giàu có và quyền lực như vậy sao?”

“Tập đoàn Uyển Như mới chỉ được thành lập có hơn một năm thôi mà? Không phải chứ, lấy đâu ra lắm tiền vậy?”

“Tôi nhớ, lúc đầu vốn điều lệ của Tập đoàn Uyển Như chỉ có một trăm triệu, đúng không?”

“Đừng nói vậy, tôi đã nghe người ta nói Tập đoàn Uyển Như bây giờ đã là một doanh nghiệp hàng chục tỷ rồi.”

Phía dưới hội trường bất ngờ như phát nổ.

Hầu hết những gì Tập đoàn Uyển Như hiện có đều là tài sản vô hình.

Đi đến hợp tác kỹ thuật, chẳng những không cần tốn tiền, ngược lại còn thu hồi lại không ít, hàng chục và hàng trăm công nghệ đã được triển khai hợp tác, và Tập đoàn Uyển Như bây giờ đang nắm trong tay một lượng tiền mặt lớn.

Có điều, con số hàng chục tỷ vẫn là có chút không thể tin nổi.

Vài tỷ thì còn có khả năng.

Đây chưa phải là kết thúc, Cố Uyển Như lại nói tiếp: “Trong tương lai, tất cả các dự án của tập đoàn Uyển Như sẽ chỉ hợp tác với các doanh nghiệp nằm trong Thương của ở thành phố Giang Tư, bao gồm tất cả các công nghệ và quyền sở hữu.”

“Còn có Công viên công nghệ không bao lâu nữa sẽ bước vào giai đoạn nghiên cứu và phát triển. Đến lúc đó, tất cả các công nghệ được sản xuất cũng sẽ được chuyển qua Thương hội ở thành phố Giang Tư.”

Cố Uyển Như vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ bước vào hội trường.

Người phục vụ mặc sườn xám bước vào với một cái khay, trên đó, đã chuẩn bị sẵn những sấp tài liệu vừa mới in.

Đây chính là quy tắc hoạt động chung của Thương hội ở thành phố Giang Tư.

Chen qua giữa đám đông, đưa cho mỗi người bản, để bọn họ lật ra xem.

Đúng lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bàn tán không ngớt, cả hội trường như muốn nổ tung.

Đầu tiên bọn họ thì thầm với nhau, sau đó nhiều người bắt đầu nói chuyện ồn ào.

Một số người nhìn thấy cơ hội, chỉ cần gia nhập Thương hội, bọn họ sẽ có cơ hội hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.

Một số khác lại nhìn thấy rủi ro, nếu như vậy thì sẽ có rất nhiều công ty bị Tập đoàn Uyển Như kiểmsoát.

Tập đoàn Uyển Như giống như một vị hoàng đế, bọn họ mặc dù không thuộc về chư hầu của Tập đoàn Uyển Như, nhưng bọn họ đã trở thành ngoại tộc cần phải cống nạp.

“Nói thì dài dòng phức tạp, thực ra, mười triệu này nói trắng ra chằng phải là để mua vé vào cửa sao?”

“Có thể nói đây chính là điều kiện tin quyết để hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.”

“Đây chẳng phải là đang cưỡng ép người khác sao, nếu bây giờ tôi không đồng ý, vậy sự hợp tác với tập đoàn Uyển Như trước đây chẳng phải là không thể tiếp tục gia hạn nữa sao?”

“Tôi thấy, sấp tài liệu này chúng ta không cần phải xem nữa, trừ phi có người không muốn tiếp tục gia hạn hợp tác với tập đoàn Uyển Như trong tương lai.”

Tiếng lật giấy không ngớt, sau đó ai nấy cũng đều bắt đầu gật đầu.

Bởi vì, dựa theo quy tắc chung này, nội dung được đánh dấu không hề thiên vị cho Tập đoàn Uyển Như, có thể nói là rất công bằng.

Thậm chí, ở một khía cạnh nào đó, đối với Tập đoàn Uyển Như mà nói không hề có lợi, mà ngược lại bọn họ còn phải gánh thêm rất nhiều trách nhiệm.

"Này, này, mọi người nhìn cái này...”

“Khoản vay của công ty vượt quá hai mươi phần trăm tổng tài sản của công ty mới có thể đăng ký quỹ này.”

“Vậy thì thế nào?”

“Anh không biết sao? Tập đoàn Uyển Như thời điểm hiện tại không có bất kỳ khoản vay ngân hàng nào dù chỉ một xu, khoản vay trước đó cũng đã trả hết.”

“Nói cách khác, Tập đoàn Uyển Như lấy ra ba trăm triệu nhân dân tệ này, nhưng bản thân lại không thể sử dụng?”

“Vậy, vậy cô ta muốn gì?”

“Không thể, chuyện này tuyệt đối không thể. ”

Mọi người bắt đầu thảo luận, Cố Uyển Như đứng sang một bên, thì thầm điều gì đó với Lan Kiều.

Bọn họ đều biết rõ, việc quản lý một công ty, không phải phụ thuộc bạn có tham vọng lớn đến bao nhiêu, cái đầu tiên, chính là sự ổn định.

Mười triệu, xem ra không nhiều, cho dù bỏ ra số tiền này cũng không tổn thất gì cả, tuy nhiên, bọn họ cũng phải cực kỳ thận trọng.

Cũng nên cho bọn họ thời gian để cân nhắc một chút, hơn nữa Tập đoàn Uyển Như cũng không định để các công ty gia nhập vào Thương hội ngay ngày hôm nay, mọi chuyện đều cần phải có quy trình.

Khi nhóm người đầu tiên ăn cua và đã nếm được vị ngọt của nó, còn sợ những người khác không chạy theo xu hướng mà đầu tư nhiều hơn sao?

Dù sao, trong quy tắc chung cũng có một điều khoản như vậy.

Số tiền đầu tư cũng sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ chiết khấu khi đấu thầu của Tập đoàn Uyển Như.

Đầu tư hơn một trăm triệu nhân dân tệ để tham gia đấu thầu dự án của Tập đoàn Uyển Như, với mức chiết khấu lên đến năm phần trăm.

Nghe có vẻ không nhiều, nhưng đối với những dự án lớn hơn một tỷ NDT, tỷ lệ hàng năm đều sẽ được tăng lên năm phần trăm, bất kể là ai cũng không thể bỏ qua miếng thịt béo bở này.

Việc thành lập Thương hội, Tập đoàn Uyển Như đương nhiên cũng có lợi ích riêng của mình trong đó.

Nếu tất cả các đối tác cùng đứng chung trên một con thuyền, có lợi cùng hưởng. Vậy thì đối với những kẻ muốn phá hủy mạng lưới công nghiệp do Tập đoàn Uyển Như thiết lập sẽ khó hơn lên trời.

“Cố tổng, chúng tôi có thể là người đầu tiên tham gia không?”

Một người giơ tay lên.

Chính là Hồ tổng của thành phố Giang Thanh.

Ngày hôm đó, Cố Uyển Như tham gia buổi họp lớp và tình cờ gặp được Hồ tổng, cô đã nói rằng Tập đoàn Uyển Như chỉ ghi nhận những người thật sự có thành ý muốn hợp tác, nếu Hồ tổng muốn hợp tác thì cứ gửi bản kế hoạch kinh doanh đến cho Tập đoànUyển Như.

Sau đó, Hồ tổng và những người bạn của ông ta đã lập tức thành lập một công ty cổ phần mới và nhanh chóng lên kế hoạch kinh doanh.

Bởi vì điều này, cho nên hôm nay ông ta mới được mời đến tham dự tiệc của tập đoàn Uyển Như.

Là một doanh nghiệp nhỏ rất khó để có thể phát triển, nó hoàn toàn nằm trong khe hở giữa các doanh nghiệp lớn mạnh.

Thương hội ở thành phố Giang Tư do Tập đoàn Uyển Như đứng đầu, có rất nhiều điều khoản đặc biệt dành cho các doanh nghiệp nhỏ như vậy, càng xem càng thấy đáng kinh ngạc, đối với Hồ tổng mà nói, đây chính là một dự án hỗ trợ dành riêng cho những người như ông ta.

Đóng tập tài liệu trên tay lại, sau đó bình tĩnh suy nghĩ trong vài giây. Hồ tổng lại nghiêm túc đọc lại thật kỹ các điều khoản một lần nữa.

Sau khi đọc lại, Hồ tổng cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.

Thương hội này, ông ta nhất định phải gia nhập.

“Hồ tổng, lẽ nào ông không muốn suy nghĩ thêm một chút nữa sao?” Cố Uyển Như cười nói.

“Không cần nghĩ nữa, hiện tại tôi chỉ muốn xem điều khoản thành viên liên quan thôi.”

Mỗi bước đi đều rất thận trọng.

Không chỉ Cố Uyển Như, mà ngay cả Lan Kiều được mệnh danh là Gia Cát Lượng ở thành phố Giang Tư, cũng phải nhìn ông ta với con mắt tán thưởng.