Không lâu sau, hai người Cao Ngọc và Tôn Trạch cũng đã trở về phía Bắc.
“Khốn kiếp!”
Sắc mặt Húc Thiết tái nhợt, trên chiếc ghế chủ vị ở bên cạnh là Triệu Thái Nhiên mặt đen.
“Lẽ nào các cậu không nói số tiền đó là của nhà họ Triệu ở phía Bắc?”
Hai người Cao Ngọc khép na khép nép đứng nép ở một bên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Nói rồi, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Thật ra, Giang Hải không quan tâm đến chuyện hai người Cao Ngọc muốn làm gì.
“Chỉ là tôi không nói thì còn tốt hơn, nói rồi, bọn họ không chỉ không sợ mà còn chế giễu, nói bhà họ Triệu thậm chí còn sợ Nghiệp Gia, liệu khi nhìn thấy họ có khi nào tè ra cả quần không...”
Cao Ngọc biết, nếu muốn khiến nhà họ Triệu ra mặt giải quyết mối thù này giúp mình, thì nhất định phải lái câu chuyện đi theo hướng nghiêm trọng hơn một chút, nhất định phải kích động đến tên mặt đen này, khiến ông ta cảm thấy kích động.
“Giang Hải kia, có lai lịch như thế nào?” Húc Thiết trầm giọng hỏi.
“Thực lực của anh ta có vượt qua Nghiệp Gia?”
Điều này tuyệt đối là không thể, vượt qua thực lực của Nghiệp Gia, ngoại trừ cổ võ giả, trên đời này có bao nhiêu người làm được.
Không ai ngờ được, một Thành phố Giang Tư nhỏ bé ở tỉnh Hải Đông lại có thể phiền phức đến như vậy.
Không dễ dàng gì mới giải quyết xong Bàng đại ca và Nghiệp Gia, bây giờ lại xuất hiện thêm một Giang Hải.
Triệu Thái Nhiên lạnh mặt nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, không có lai lịch gì.”
Những gì nhà họ Triệu tìm được cũng không khác gì những thứ mà Hoành Thiên Giai đã điều tra được.
Giang Hải chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi của một gia đình ở thành phố Giang Tư, năm năm trước đột nhiên biến mất, cách đây mấy tháng lại xuất hiện, rồi trở thành người chồng đến ở rể của Cố Uyển Như.
Ngoại trừ cái đó ra, tất cả đều trống không.
Húc Thiết cau mày nói: “Ông chủ, có khi nào anh ta là người của Giang gia ở phía Bắc? Dù sao thì nhà họ Giaở thành phố Giang Tư này cũng đã bị tiêu diệt nhiều năm rồi.”
Triệu Thái Nhiên lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của Húc Thiết.
“Nhưng mà, vấn đề là, Giang gia ở phía Bắc thuộc dạng gì chứ, làm sao có thể nhìn trúng một nơi nhỏ bé như thành phố Giang Tư.”
Nếu so với nhà họ Triệu ở phía Bắc, Giang gia mới thực sự là hào môn thế gia.
Gia thế đồ sộ.
Triệu Thái Nhiên nói: “Tôi đã sắp xếp người nghe ngóng qua rồi, Giang gia thực sự không có người nào tên là Giang Hải cả.”
Nghĩ lại cũng đúng, nếu như Giang gia thật sự muốn chiếm tỉnh Hải Đông, thì đã sớm nhân cơ hội này tiến công vào, không cần thiết phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy.
Phong cách làm việc của Giang Hải không thể nào liên quan đến Giang gia ở phía Bắc được.
“Tôi nghi ngờ đó có thể là một chiếc đinh do một thế lực nào đó ở tỉnh Hải Đông cắm vào.”
“Có thể là ai được chứ?”
“Anh có nghe nói chuyện này chưa?” Triệu Thái Nhiên nói, “Tập đoàn Uyển Như đã tổ chức một bữa tiệc chiêu thương, không ít gia tộc ở phía Bắc đã cử người đến dự, ngay cả Thôi Hiệu cũng đi.”
“Chủ tịch thành phố Giang Thanh còn bị tên Giang Hải đó tặng cho một cỗ quan tài.”
“Lại còn phải làm như vui vẻ lắm không dám phát tiết.”
“Hửm??” Lông mày của Húc Thiết xoắn vào nhau, loại chuyện như này, nếu không có đủ tự tin thì nhất định sẽ không làm ra được.
Hoành Thiên Giai cũng không phải là loại dễ chơi, nếu muốn giết chết Giang Hải ngay tại chỗ cũng không phải là chuyện quá đáng gì, làm sao anh ta có thể cắn răng nhẫn nhịn nổi nhục này.
Dù sao, Hoành Thiên Giai cũng là chủ tịch của một thành phố, còn là Hoàng tộc.
“Ông chủ, là ai đã chống lưng cho anh ta?”
“Đã tìm ta được người đứng sau anh ta chưa?”
Triệu Thái Nhiên vẻ mặt ủ rũ nói, “Là một nhân vật lớn ở phía Bắc.”
“Quan hệ của bọn họ cũng đã cho người tra ra rồi, nhân vật lớn đó nói, giữa ông ta và Giang Hải không có quan hệ gì cả, còn việc vì sao lại muốn nhúng tay vào, đó không phải là chuyện chúng ta nên hỏi.”
“Ông ta không có hứng quan tâm đến ân oán giữa nhà họ Triệu và Giang Hải, càng không muốn can dự đến.”
Triệu Thái Nhiên nghiến răng, nhưng trong lòng cũng có chút buông lỏng.
Nếu như nhân vật lớn đó đã nói như vậy, thì có nghĩ là việc Giang Hải sống chết thế nào cũng không liên quan đến ông ta.
“Thật đáng tiếc, không thể dùng cho chúng ta được.” Triệu Thái Nhiên thở dài.
Giang Hải tuyệt đối không bao giờ trở thành con chó của nhà họ Triệu.
Có điều, nhà họ Triệu đã vô tình giết chết một con chó tốt của mình.
Nếu như sớm biết Nghiệp Gia tốt như vậy, ông ta cũng đã không phải giết Bàng đại ca.
Cao thủ, chính là công cụ để thể hiện sức mạnh của một gia tộc.
Nếu ông ta sớm biết Nghiệp Gia có thể trở thành một võ cổ giả, ông ta thậm chí sẽ cầu xin Nghiệp Gia trở thành khách quý của nhà họ Triệu ở phía Bắc.
Vốn dĩ, nhà họ Triệu ngoài Húc Thiết ra sẽ có thêm một vị tướng mạnh.
Nhưng giờ đây, chỉ còn lại một mẩu lông gà và nỗi hổ thẹn vô bờ bến.
Mất đi thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông, công việc kinh doanh ở phía Bắc, thậm chí còn bị những gia tộc khác tận dụng cơ hội để gặm nhấm.
Mặt mũi của ông ta cũng đã sớm bị mất hết rồi.
Bây giờ, nhà họ Triệu ở phía Bắc cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ.
“Húc Thiết, vết thương của anh bây giờ thế nào rồi?” Triệu Thái Nhiên hỏi.
Húc Thiết nói: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng, trong vòng một hai ngày nữa, là có thể khỏi hẳn.”
Ông ta cũng biết Triệu Thái Nhiên đang muốn nói gì, thật ra, không cần Triệu Thái Nhiên lên tiếng, Húc Thiết cũng nhất định phải tới thành phố Giang Tư một chuyến.
Đồ đệ của ông ta đã phải chịu tủi nhục ở thành phố Giang Tư, người đồ đệ mà ông ta yêu thương nhất cũng đã chết dưới tay của tên Giang Hải đó.
Mối hận này nhất định phải báo.
“Ông chủ yên tâm, tôi đã chuẩn bị để đi đến thành phố Giang Tư một chuyến rồi.”
“Tôi nhất định sẽ đem đầu của tên Giang Hải đó về tế vong hồn đồ đệ của mình.”
Triệu Thái Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Không chỉ đi, mà còn phải dẫn theo lực lượng hùng mạnh đi. Không chỉ ra tay, mà còn phải để người khác nhìn thấy gã ta chết một cách thảm bại.”
“Nhất định phải để cho đám người ở tình Hải Đông đó biết, thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông trước giờ, vẫn do nhà họ Triệu chúng ta làm chủ, chưa từng thay đồi.”
Ánh mắt Húc Thiết ngưng tụ, nhìn ông ta một cách lạnh lùng: “Tôi hiểu rồi.”
Lúc này, có người chạy đến báo cáo.
“Ông chủ, vừa nhận được tin tức nhà họ Hoắc ở Đông Nam đã đạt được thỏa thuận với nhà họ Hoàng ở phía Bắc. Hiện tại, bọn họ đang chuẩn bị nhân lực để tiến vào tỉnh Hải Đông.”
Ban đầu, thành phố Giang Thanh của tỉnh Hải Đông được trị vì bởi Bàng đại ca và Lôi đại ca.
Bàng đại ca đại diện cho nhà họ Triệu ở phía Bắc, còn Lôi đại ca đại diện cho nhà họ Hoàng ở phía Bắc.
Nhà họ Hoàng và nhà họ Hoắc ở Đông Nam không biết đã đạt được thỏa thuận gì, mà giao lại giao quyền lực trong tay Lôi đại ca cho nhà họ Hoắc.
Sau đó, kéo ĐịchTiêu vào, Giang Hải đã đá nhà họ Hoắc ra ngoài, từ đó không còn tin tức gì nữa.
Giờ phút này, thực lực của nhà họ Triệu ở phía Bắc đang bị tổn hại rất lớn, nhà họ Hoàng ở phía Bắc và nhà họ Hoắc lại muốn lợi dụng tình hình này để chiếm lấy thế giới ngầm của toàn tỉnh Hải Đông.
Tỉnh Hải Đông bây giờ làm gì còn có thế giới ngầm nào nữa, chỉ cần ai có chỗ đứng vững chắc, thì đó sẽ là của người đó.
“Khốn kiếp!” Triệu Thái Nhiên đập mạnh tách trà.
“Húc Thiết, chuyến này anh đi, trước tiên phải xử lý sạch sẽ tên Giang Hải đó, sau đó… sau đó đánh vào nhà họ Hoắc ở Đông Nam.”
“Bọn họ cho rằng chỉ cần dựa vào nhà họ Hoàng ở phía Bắc, là có thể không coi nhà họ Triệu chúng ta ra gì sao?!”
Húc Thiết cúi đầu: “Vâng!”
Thủ đô, phía Bắc!
Sắc mặt Bạch Hùng tái nhợt như tờ giấy, nằm trên giường bệnh, ngoài cửa, bác sĩ chậm rãi lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ khó xử.
Anh ta không dám nói những lời xúi quẩy như ăn cái gì ngon hay còn bao nhiêu thời gian nữa.
Anh ta không dám nói, chỉ biết lắc đầu tỏ ý “bất lực.”
Bệnh tình của Bạch Hùng bác sĩ nổi tiếng nào cũng không thể cứu vãn được nữa.
Sắc mặt Bạch Lý Hưng trở nên vô cùng khó coi: “Nói xem, có thể kéo dài thêm được bao lâu?”
“Cái này…” Bác sĩ ngập ngừng.
“Không cần phải lo, sinh lão bệnh tử, không thể trách anh được.”
“Nhiều thì có thể là hai ba tháng, còn ít… rất khó nói.” Bác sĩ nói nhỏ: “Có thể kéo dài thêm được bao lâu còn phải xem tâm trạng của ông Bạch.”
Bạch Lý Hưng gật gật đầu, vẫy tay ý bảo bác sĩ có thể rời đi.
Về phòng, Bạch Hùng từ từ mở mắt: “Thần à, trở về nhà họ Bạch đi”
“Bệnh của anh… vẫn là nên ở bệnh viện thì sẽ tốt hơn.” Bạch Lý Hưng từ chối, có lẽ ở đây, Bạch Hùng có thể kéo dài thời gian thêm được một chút.
“Tôi biết, bệnh tình của tôi không sống được bao lâu nữa, ở nhà họ Bạch, cần phải thu xếp môt chút.” Bạch Hùng từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Cả đời này cả ông ta có thể nói là ở trên đỉnh cao danh vọng, nhưng cũng bị lừa dối đến cả đời.
Đứa con trai duy nhất lại hận ông ta đến tận xương tủy.
“Chú đến thành phố Giang Tư một chuyến...”
Bạch Lý Hưng thở dài, ông ta biết rõ thái độ của Giang Hải, đừng nói đến Bạch Lý Hưng đi, cho dù Giang Hà có sống lại, thái độ của Giang Hải cũng sẽ không thay đổi một chút nào.
“Hoặc là… tôi sẽ đích thân đến đó một chuyến!” Bạch Hùng gắng gượng ngồi dậy.
Bạch Lý Hưng nhanh chóng đỡ ông ta: “Anh à, anh… đi cũng vô ích thôi.”
“Không, không vô ích, ngược lại còn rất có ý nghĩa.” Bạch Hùng nở một nụ cười, sắc mặt tái nhợt có chút vui vẻ.
“Nó là con trai của tôi, nhưng tôi trước giờ chưa từng gặp mặt nó.”
Bạch Lý Hưng nói: “Vậy được, em sẽ đi thu xếp… chỉ là…”
“Chỉ là sợ nó sẽ không muốn gặp tôi đúng không?”
Bạch Lý Hưng im lặng.
Bạch Hùng lại nói: “Nó hẳn là rất muốn biết, năm đó, Giang gia đã xảy ra chuyện gì.”
“Không phải là tôi không muốn cứu nó, chỉ là nếu tôi làm vậy thì sẽ đưa nhà họ Bạch vào cuộc.”
Bây giờ, bệnh tình nguy kịch, tất cả địa vị, thế lực, vinh quang gì đó đều đã trở nên vô nghĩa.
Điều ông ta nhớ nhất, đó chính là con trai của mình, mặc dù đứa con trai ấy nằm mơ cũng muốn bóp chết ông ta.
Giờ phút này, nếu bóp chết ông ta có thể khiến cho Giang Hải cảm thấy khoái cảm thì Bạch Hùng cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Tuy nhiên, Giang Hải sẽ không bao giờ đoái hoài gì tới ông ta, đặc biệt là một Bạch Hùng đang hấp hối.
Bạch Hùng biết được Giang Hải có thể trở thành Đế vương, với tư cách là một người làm cha như ông ta, thật sự cảm thấy rất tự hào.
Nhưng Bạch Hùng cũng đã nghe một số tin đồn về Đế vương.
Kế thừa Đế vương nhất định phải là cô nhi.
Nói một cách khác, Giang Hải sẽ không bao giờ quay trở về nhà họ Bạch, bởi vì bây giờ anh đã là một cô nhi.
Nếu anh trở về nhà họ Bạch nhận tôt quy tông, thì anh sẽ phải từ bỏ cái vị trí Đế vương này đi.
Bạch Hùng rất khó chịu, cũng rất hối hận.
Năm đó, cho dù không cứu được Giang gia, thì ông ta cũng có thể cứu được Giang Hải. Nếu như ông ta có thể kiên trì thêm một chút, thì nhất định có thể để con trai của mình bước chân vào nhà họ Bạch.
Năm đó Giang Hải mới chín tuổi, thật khó có thể tưởng tượng, một đứa trẻ chỉ mới chín tuổi phải sinh tồn một mình như thế nào.
Giang Hải đã phải chịu bao nhiêu cay đắng.
Nếu như năm đó Bạch Hùng chịu ra tay, Giang Hà cũng không phải chết, con trai duy nhất của ông ta cũng sẽ không hận ông ta đến tận xương tủy như bây giờ.
Biết được Giang Hải có mặt ở thành phố Giang Tư, Bạch Hùng lúc đầu sắp xếp Bạch Lý Hưng đến đó một chuyến.
Nhưng Giang Hải không hề nể mặt Bạch Lý Hưng chút nào.
Còn hỏi, Nhà họ Bạch là muốn tham lam quyền lực của anh hay hay tiền của của anh.
Ông ta không trách Giang Hải, bất cứ ai, đứng ở góc độ của Giang Hải, có lẽ đều sẽ nghĩ như vậy.
Hơn nữa, lúc đó, Bạch Hùng cũng có suy nghĩ tương tự như vậy.
Nếu Giang Hải trở lại nhà họ Bạch với tư cách là Đế vương, thì nhà họ Bạch sẽ lên như diều gặp gió, gà chó lên trời.
Tuy nhiên, dù sao Giang Hải cũng là con trai của ông ta, so với những vật ngoài thân đó, ông ta càng hy vọng Giang Hải có thể nhận lại người cha là ông ta, cho dù có mắng ông ta vài câu cũng đáng.
Ông ta nợ Giang Hải quá nhiều rồi.
“Nói cho tôi biết tình hình gần đây của nó.”
“Gần đây, đứa nhỏ này đã chọc tức nhà họ Triệu ở phía Bắc, bọn họ còn nghe ngóng xem Giang gia có người nào như vậy không.”
Nghe lời kể của Bạch Lý Hưng, Bạch Hùng nở nụ cười: “Thằng ké này được lắm, gan dạ và cũng rất biết dùng thủ đoạn”
“Thần à, hay là cậu sắp xếp một vài người dọn đường cho nó, để mấy kẻ tép riu kia không quấy rối nó nữa.”
Bạch Lý Hưng cười khổ: “Haizz, nó cũng sẽ không coi Nhà họ Bạch chúng ta ra gì đâu, cho dù có ra tay e rằng cũng chỉ thêm hỗn loạn.”
Bạch Lý Hưng không biết Giang Hải mạnh đến mức nào.
Ông ta chỉ biết nếu đã là người kế thừa của Đế vương, thực lực nhất định phải rất phi thường.