Thôi Hiệu vỗ trán, nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
Hai tay đưa tới: “Tôi đến hơi muộn, chỉ mang theo một món quà nhỏ, thể hiện chút lòng thành, mong cô Cố không cười nhạo.”
“Tặng tôi?” Cố Uyển Như khó có thể tưởng tượng được, lần đầu tiên gặp mặt Thôi Hiệu lại bất ngờ tặng cô một món quà.
Nhưng họ không quen biết nhau.
Giang Hải cười nhẹ: “Đây là tâm ý của anh Thôi, em nhất định phải nhận lấy.” Vẻ mặt của anh vô cùng bình ổn, coi hành động của Thôi Hiệu chỉ là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, những người xung quanh thì xôn xao bàn tán, truyền đến đủ thứ kiểu bình luận.
Đương nhiên, còn có cả việc Hoành Thiên Giai bị người ta cố tình bỏ qua, trở thành trò cười, tuy không ai dám lên tiếng, nhưng tự trong thâm tâm, bọn họ đã coi anh ta là đối tượng chế giễu rồi.
Thôi Hiệu luôn đối xử ôn hòa với mọi người, rất hài hòa, không bao giờ mâu thuẫn với bất kỳ ai.
Khi đi ngang qua Hoành Thiên Giai, da đầu Thôi Hiệu có chút tê dại, anh ta không muốn đắc tội Hoàng tộc, mặc dù Hoành Thiên Giai không phải là người trong nội tộc của nhà họ Hoàng, nhưng thêm bạn bớt thù vẫn tốt hơn.
Nhưng lần này, anh ta phải lựa chọn làm mất mặt Hoành Thiên Giai để đứng về phía Giang Hải.
Anh ta cũng không còn cách nào khác.
Lúc đầu, anh ta nhận được lời mời của Hoành Thiên Giai thì đã đồng ý mà không hề suy nghĩ gì, vì cũng thật trùng hợp là tập đoàn Vạn Bang cũng đang muốn đầu tư vào một số dự án ở Hải Đông.
Nhưng, ngay trước khi anh ta lên đường đi dự tiệc, Thôi Hiệu đã nhận được một cuộc gọi bí ẩn.
Danh tính của người trong điện thoại cũng không tầm thường.
Mọi việc anh ta làm vào lúc này đều thực hiện theo đúng yêu cầu của nhân vật bí ẩn đó.
Còn về phần Giang Hải là ai, anh ta cũng hoàn toàn không biết.
Anh ta không muốn xúc phạm đến Hoành Thiên Giai, muốn trách, chỉ có thể trách Hoành Thiên Giai đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Đứng ở trước mặt Giang Hải, Thôi Hiệu bất giác nhìn chằm chằm vào anh.
Thiếu niên trước mặt thật ra có thân phận gì? Nhân vật lớn đó lại phải đích thân gọi điện đến, còn muốn nâng đỡ cho thiếu niên trước mặt này.
Cố Uyển Như mở chiếc hộp ra, bên trong có một viên kim cương rất to ánh lên ngũ sắc.
“Không, không, món này quá quý giá, anh Thôi, tôi thực sự không thể nhận món quà này được.”
Cố Uyển Như sau khi xác nhận món quà đã bị sốc.
Một viên kim cương lớn như vậy, giá trị chắc chắn là không nhỏ, nhất định phải là một cái giá trên trời.
Chưa kể đây là lần đầu gặp mặt, cho dù cả hai có quen biết nhiều năm đi chăng nữa, Cố Uyển Như cũng không thể nhận một món quà quý giá như vậy được.
Thôi Hiệu khẽ cười: “Chỉ là món quà nhỏ, cô Cố, mong cô đừng từ chối.”
Thôi Hiệu thật sự là có ý muốn tặng quà cho Cố Uyển Như sao? Thật ra lý do thực sự chính là muốn khiến Giang Hải vui vẻ, nói chính xác hơn là khiến cho nhân vật bí ẩn đó cảm thấy hài lòng.
Vỗ vai Cố Uyển Như: “Vợ à, có người tặng quà thì đương nhiên phải nhận rồi, không cần phải khách sáo như vậy đâu.”
“Vậy thì không được.” Cố Uyển Như ngay lập tức cất viên kim cương vào trong hộp lại rồi cung kính trả lại cho Thôi Hiệu.
“Anh Thôi, tôi thực sự xin lỗi, tôi thật sự rất biết ơn tấm lòng tốt của anh, nhưng món quà này quá đắt giá.”
Ở hiện trường, mỹ nữ tham gia buổi tiệc cũng không ít, khi bọn họ nhìn thấy viên kim cương của Thôi Hiệu, hiển nhiên ánh mắt đều hiện ra vẻ rung động.
Đám đàn ông thì suy nghĩ ngày càng phức tạp, bọn họ đều hoài nghi về mối quan hệ giữa Thôi Hiệu và Cố Uyển Như.
Tập đoàn Uyển Như hẳn là phải có lai lịch lớn như trời, nếu không thì Thôi Hiệu làm sao có thể ăn nói khép nép như vậy.
“Cô Cố, nếu cô không nhận, tôi thật sự rất khó xử.” Thôi Hiệu lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nhìn Giang Hải.
Nhớ lại gương mặt của nhân vật lớn kia, liệu thiếu niên này có phải là con riêng của ông ta không? Nhưng nhìn cũng không giống.
“Cái này…”
“Được rồi, mau nhận đi, của cải không nên để lộ ra ngoài!” Giang Hải nói xong nhét đem quà nhỏ vào trong túi.
Dù sao thì chiếc váy của Cố Uyển Như cũng không có túi.
Sau đó, Giang Hải cúi người, nhặt tờ danh sách trên mặt đất lên, lại bước tới đứng trước mặt Hoành Thiên Giai.
“Chủ tịch Cơ, anh có hài lòng với món quà này không?”
Khuôn mặt Hoành Thiên Giai đỏ bừng, vô cùng khó có coi.
“Anh, anh rốt cuộc là ai?”
Lúc này, nếu có người nói Giang Hải chỉ là một cô nhi của thành phố Giang Tư, không có lai lịch, mấy tháng trước mới trở về, trở thành một kẻ ở rể vô dụng.
Có đánh chết anh ta cũng sẽ không tin.
Không có lai lịch mà có thể có nhiều cao thủ như vậy đi theo bảo vệ sao?
Không có xuất thân, Tập đoàn Uyển Như lại có thể phát triển tốt đến như vậy sao?
Không có lai lịch mà Hoành Độ Dương thà trở mặt với anh ta cũng phải bảo vệ cho tập đoàn Uyển Như sao? Hoành Độ Dương vốn nổi tiếng là kẻ mưu mô xảo quyệt.
Không có lai lịch, Thôi Hiệu lại có thể làm ra loại hành vi như thế này sao? Trừ khi anh ta đã bị một con lừa đá hỏng đầu óc.
"Tôi? Là người đến thành phố Giang Thanh tặng quà cho anh.”
Giang Hải mỉm cười, mang theo ý lạnh.
Hoành Thiên Giai thông đồng với nhà họ Hòa ở phía Bắc muốn chặn đường anh, để Cố Uyển Như rơi vào nguy hiểm.
Chuyện này không thể cứ qua loa mà cho qua được.
Cả nhà họ Hòa và Hoành Thiên Giai đều phải trả giá.
“Quà của tôi, anh hài lòng chứ?”
Hoành Thiên Giai nghiến răng nói từng chữ: “Tôi, rất, hài, lòng, sau này, tôi, cũng, sẽ, khiến, cho, anh, Giang, hài, lòng.”
“Làm tôi hài lòng, vậy thì không dễ đâu.” Giang Hải nói: “Hiện tại, còn lâu mới đạt được kết quả mong đợi của tôi.”
“Tôi rất muốn nhìn thấy chủ tịch Cơ, nét mặt đầy màu sắc, giống như... giống như ăn phải một đống phân vậy.”
Giang Hải vừa nói xong, Hoành Thiên Giai còn chưa kịp phản ứng thì ở phía sau, giữa đám đông, có một tiếng la lớn.
“Giang Hải, anh là cái thá gì mà dám đứng trước mặt chủ tịch Cơ phát ngôn bừa bãi?”
“Bây giờ ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi chủ tịch Cơ, nếu không, hậu quả tự gánh.”
“Hậu quả?” Giang Hải chế nhạo, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ung Tiểu Ni.
Quả nhiên giống như Cố Uyển Như đã nói, lúc đó, không nên cho nhà họ Ung bất cứ cơ hội nào, mà nên một phát dẫm chết bọn họ.
Cho dù có cảm động trước sự hiếu thuận của Cố Thượng, muốn cho anh ta một ít tiền cũng không nên dùng cách này.
“Ung tiểu thư, sẽ sớm thôi cô sẽ biết thế nào là hậu quả.”
“Tập đoàn Uyển Như sẽ đòi lại không thiếu một đồng, đòi tất cả các món nợ về, cũng sẽ khiến một số người phải trả giá đắt.”
Ánh mắt Giang Hải mang theo tia sát khí, lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, ở giữa đám đông, anh thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của Hòa Tiến.
Ung Tiểu Ni sửng sốt trong phút chốc, biết Giang Hải đang muốn nói tới chuyện giá cả, đột nhiên đôi mắt cô ta co rúm lại, như muốn né tránh, không dám nhìn thẳng vào Giang Hải.
Giang Hải quá tự tin, lẽ nào đã thu thập được chứng cứ gì rồi sao?
Lúc này trong thang máy có không ít người bước ra, ở phía Bắc, bọn họ đều có một chỗ đứa vững chắc, anh tài của mọi ngành nghề, thần thoại của mọi tầng lớp, nhiều người còn có thể gọi là truyền thuyết.
Thậm chí trong đó còn có vài người, Hoành Thiên Giai đã mời, nhưng đối phương đã nói không chắc sẽ tham dự.
Tuy nhiên, vào lúc này, những người này đều có mặt ở đây, còn đến cùng nhau.
Từng người một, trong bộ vest lịch thiệp và giày da bóng loáng, dáng vẻ đầy sức sống và khí chất phi phàm.
Bọn họ trò chuyện với nhau, bầu không khí rất náo nhiệt.
Phía sau đám người đó còn dẫn theo một đám trợ lý, hùng hổ bước tới.
Dưới sự hướng dẫn của một người phục vụ trong khách sạn, bọn họ đi về phía lối vào của sảnh tiệc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, dù không nhận ra đầy đủ nhưng ít ra bọn họ cũng biết được một số.
Thành phố Giang Thanh đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Tại sao cùng một lúc lại xuất hiện nhiều ông lớn đến như vậy?
Những người này đều là do Hoành Thiên Giai mời đến?
Nếu đúng như vậy, với số vốn đầu tư lớn như thế này, tỉnh Hải Đông e rằng sẽ bay cao như diều gặp gió.
Hoành Thiên Giai đương nhiên cũng nhìn thấy điều này, anh ta liếc nhìn Giang Hải bằng ánh mắt hung dữ, hừ lạnh một tiếng, trong lòng gợi lên một tia giễu cợt.
Giang Hải, cho dù anh có dùng mọi thủ đoạn gì để lôi kéo Thôi Hiệu đứng về phía mình thì có làm sao?
Thôi Hiệu chỉ là một người mà thôi.
Cho dù có nhiều thêm dăm ba người nữa thì có ảnh hưởng gì?
Thôi Hiệu, trong đám người này, chẳng qua cũng chỉ được xếp ở hạng trung, có thể gây ra sóng to gió lớn gì chứ?
“Giang Hải, lẽ nào, anh cũng có thể khiến đám người này đứng về phía mình.”
Vẻ mặt anh tuấn tràn đầy vẻ đắc ý.
Ở thành phố Giang Thanh, suy cho cùng anh ta mới là vua, anh ta mới là chủ tịch thành phố, cũng chỉ có anh ta mới có quyền đưa qua quy tắc.
Tập đoàn Uyển Như đã định là phải thất bại, Giang Hải cũng đã định là sẽ phải quỳ dưới chân anh ta, cầu xin sự thương sót.
Nghe vậy, Giang Hải dửng dưng nhìn Hoành Thiên Giai, đột nhiên chế nhạo, sau đó quay sang Hoành Thiên Giai làm động tác mời.
Rất rõ ràng, Giang Hải muốn khiến Hoành Thiên Giai giống như một con chó chạy lên phía trước nghênh đón khách.
Hoành Thiên Giai cười thầm trong bụng.
Giang Hải, sao anh có thể bình tĩnh đến như vậy, vẻ mặt bình tĩnh đó dường như cho thấy mọi thứ đã nằm trong sự kiểm soát của anh vậy.
Vốn dĩ đang tràn sự đầy tự tin, nhưng với cử chỉ của Giang Hải lúc này, Hoành Thiên Giai cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Nhìn thấy đám người tới tham gia bưa tiệc, ánh mắt anh ta vô cùng khẩn thiết tựa hồ như muốn ngay lập tức dựa vào cặp đùi béo bở này, dựa vào thế lực của những gia tộc phía Bắc, trong ánh mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Hoành Thiên Giai vứt tất cả những luồng suy nghĩ khó chịu này ra khỏi đầu mình.
Hoành Thiên Giai lại hừ lạnh một tiếng, nở nụ cười thân thiện, lấy lại vẻ tự tin, chạy tới nghênh đón nhóm các ông lớn kia.
Những người này đều đã được gửi thư mời.
Theo như anh ta thấy, lần này Giang Hải thật là tự chuốc họa vào thân rồi.
Ngay cả khi Giang Hải đem đến một chiếc quan tài ghê tởm, giả vờ ra vẻ lợi hại, kết quả cuối cùng cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Với chỉ số IQ như này, anh ta chỉ xứng làm một thằng ở rể mà thôi.
Hoành Thiên Giai thân là người của Hoàng tộc, có thể tỏ thái độ thân thiện như vậy, cũng đã mang lại cho các thương gia này không ít mặt mũi rồi.
“Hoàng tổng, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
“Từ tổng, lần trước chúng ta gặp nhau cũng đã hơn một năm rồi phải không?”
“Ồ, Quan tổng, anh có vẻ béo hơn trước nhiều rồi...”
Hoành Thiên Giai làm một động tác mời chào nồng nhiệt, dàn đường cho bọn họ đi tới.
Nhưng những vị khách quý này đồng loạt phớt lờ anh ta, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta một cái.
Bên cạnh không còn ai ngáng đường, tất cả bọn họ đều đi thẳng đến chỗ Giang Hải.
Vẻ mặt của Hoành Thiên Giai cứng đờ, khuôn mặt co quắp, hai tay không ngừng run rẩy.
Ánh mắt trở nên vô cùng ủ rũ.
Lúc này anh ta mới hiểu, tất cả, tất cả mọi thứ đều chỉ là đang tự làm nhục chính mình.
Giang Hải làm được rồi, thực sự đã làm được rồi, những người này đều đến vì Giang Hải.
Nhưng tại sao lại có thể làm được như vậy?
Anh ta đã kiểm tra lý lịch của Giang Hải không dưới mười lần, nhưng kết quả đều đồng nhất một cách đáng kinh ngạc.
Có thể nói là trống không, hoặc cũng có thể nói là không có lai lịch gì cả.
Nhìn đám thương gia đi lướt ngang qua bên cạnh mình mà không thèm nhìn một cái, khuôn mặt Hoành Thiên Giai nóng ran đau đớn.
Vẻ mặt của Hoành Thiên Giai thay đổi từ sốc, đến tức giận, rồi đến tê dại.
Cuối cùng, là một khuôn mặt đông cứng và tái nhợt.
Anh ta, rốt cuộc tại sao lại có thể làm được chuyện này?
Nội tâm gầm lên dữ nội, cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thế trận hôm nay không phải dành cho Tập đoàn Uyển Như, mà đặt biệt chuẩn bị tự làm mình xấu hổ sao?
Những ông lớn ở phía Bắc lúc này đều đến trước mặt Giang Hải, trao nhau những những lời chào hỏi lịch sự, mà mỗi người đều lấy ra một món quà đưa về phía Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như vô cùng sững sờ, món quà nào cũng đều có giá trị rất lớn.