Trên người Kim Thâu bị đâm mấy nhát, nhưng không có co rụt lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm đối phương, lưng vẫn dựa vào cửa xe.
Cửa ải này là sứ mệnh của anh ta, là sự tin tưởng của Giang Hải đối với anh ta, và cũng là vì sự an toàn của Cố Uyển Như.
Muốn làm hại đến Cố Uyển Như, trừ phi bước qua xác anh ta.
Cho dù có phải chết, Kim Thâu cũng không phụ lòng tin tưởng của Giang Hải.
Cơn đau xuyên thấu khiến Kim Thâu toàn thân run lên.
Nhưng anh ta vẫn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt kiên quyết chết người cười toe toét.
“Thằng nhóc, mày có thể để để ông nội mày chết một cách rõ ràng không, là kẻ nào phái bọn mày đến?”
“Đám tụi mày cũng chẳng là cái thá gì cả, tao khuyên tụi mày một câu, còn không mau vác chân mà chạy, người của bọn tao một phút nữa sẽ tới.”
Kim Thâu cười gằn, phun ra một ngụm máu.
Khó khăn nói xong một câu, máu trên khóe miệng anh ta đã bắt đầu nhỏ xuống.
Anh ta không phải là đối thủ của người này, thậm chí khi đối diện với Du Chính Chí, một chút sức lực để chống đỡ lại cũng không có, đối phương quá mạnh.
Tuy nhiên, anh ta bắt buộc phải giả vờ để trì hoãn thời gian.
“Không buông ra, vậy mày đi chết đi.” Trong tay Du Chính Chí cầm một con dao găm, nhuốm đầy máu, giẫm lên giày da cứng rắn, âm thanh lanh lảnh đi về phía Kim Thâu.
“Cố Tổng, khóa cửa lại... tôi... tôi sợ không chống cự nổi nữa rồi...”
Kim Thâu không chắc Cố Uyển Như có thể nghe thấy tiếng của mình qua tấm kính hay không.
Trong xe, Cố Uyển Như tái mặt vì sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Du Chính Chí cũng không ngăn cản đoàn xe của bọn họ nữa, không nói không rằng mà ra tay, mục tiêu của anh ta chính là Cố Uyển Như.
Kim Thâu thấy có vẻ không tốt, vội xuống xe, muốn ngăn cản Du Chính Chí.
Nhưng, đối thủ quá mạnh còn bị dính đòn hai lần, tuy không phải là trọng thương nhưng vết thương cũng khá nặng.
Hai lái xe ngồi sau cũng xuống xe, cùng ra tay.
Tuy nhiên, trước mặt Du Chính Chí, ba người bọn họ vẫn không phải là đối thủ.
Rất nhanh sau đó hai tên lái xe cũng ngập trong vũng máu.
Còn Kim Thâu vẫn giữ vững ý chí, kiên quyết bảo vệ cực hạn của mình, cửa xe.
Phía cuối đường phát ra một tiếng gầm rú rất lớn, Giang Hải, sắp tới rồi...
Nhìn thấy đó là xe của Giang Hải, sức lực của anh ta lúc này gần như bị rút cạn, một nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe miệng, may sao còn giữ được cái mạng.
Giang Hải nhất định sẽ quét sạch đám súc vật này, trong lòng Kim Thâu, Giang Hải chính là thần, là vị thần quyền năng nhất trên đời.
Sắc mặt Giang Hải xanh mét, trên trán nổi lên gân xanh.
Trước khi xe dừng lại, Chu Khải phát hiện Giang Hải đã không còn ở bên cạnh.
Đứng trước mặt Du Chính Chí, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
“Anh Giang...” Hai mắt Kim Thâu đỏ lên.
Nhục nhã, anh ta vốn cho rằng mình đã luyện kỹ đến kỹ năng xuất chúng rồi, đối với những kẻ bình thường không thèm để mắt đến, nhưng lần này, thực sự gặp phải tay cứng rồi.
Ba người đã bị giết bởi một mình gã này.
Vào khoảnh khắc Giang Hải xuất hiện, khuôn mặt Du Chính Chí trở nên rất khó coi.
Toàn thân Giang Hải tỏa ra luồng sát khí lạnh tanh khiến nhịp tim kẻ khác phải đập loạn xạ.
Khí thế đó không người bình thường nào có thể so sánh được.
Phảng phất một tia rụt rè, hai mắt híp lại, vẻ mặt cảnh giác.
Tự trong lòng bật ra hai từ.
Cao thủ!
“Chu Khải.” Giang Hải nghiêm nghị nói.
Chu Khải lập tức đứng ở phía sau, tức giận nhìn chằm chằm Du Chính Chí.
Mặc dù anh ta và Kim Thâu suốt ngày đánh nhau, nhưng bọn họ vẫn là anh em, nhìn thấy Kim Thâu toàn thân đầy máu, anh ta nóng lòng muốn xé nát tên Du Chính Chí kia ra thành trăm mảnh quăng cho chó ăn.
“Gọi người đưa Kim Thâu đến bệnh viện ngay lập tức, đồng thời bố trí thêm vài người lái xe.”
“Còn cậu đưa Uyển Như đến trạm nghỉ phía trước.”
Chu Khải nghiến răng dữ dội: “Anh Giang…”
“Mau đi”
“Vâng.” Chu Khải liếc Kim Thâu một cái rồi lập tức làm theo.
Khi Chu Khải lên xe, sắc mặt của Cố Uyển Như đã tái nhợt, run rẩy nói: “Chu Khải, để Giang Hải lên xe cùng.”
Giang Hải lúc này đang đứng ở ngoài xe, điều này làm cho Cố Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô biết Giang Hải sắp phải đối mặt với mấy tên trùm sò xã hội đen, làm sao cô có thể yên tâm cho được.
Sắc mặt Chu Khải lạnh lùng, đạp ga phóng nhanh đi.
Khi Cố Uyển Như rời đi, Giang Hải cũng buông thõng tay chân.
Để vợ mình nhìn thấy cục diện đẫm máu như này, dọa vợ mình một trận thật không tốt chút nào.
Sau đó tùy ý nhặt một mảnh bi thủy tinh trên mặt đất rồi cầm trên tay.
Nhìn lướt qua những vết thương trên người của những người bị dao đâm. Mấy người nằm ở giữa đường, mặc dù vết thương không tới tước đi mạng sống, nhưng sẽ phải mang thương tật suốt đời, vết dao trên người Kim Thâu đã đụng đến nội tạng, phải được phẫu thuật ngay lập tức.
“Những nhát dao này, tao sẽ đòi lại thay bọn họ.”
“Trước khi chết, tao muốn nói cho mày một câu, thành phố Giang Tư, tỉnh Hải Đông chính là cấm địa, nếu đã bước vào thì chỉ có đường chết.”
Lần này, Giang Hải tàn nhẫn đến triệt để.
Khóe miệng Du Chính Chí nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Mày là Giang Hải?”
“Cao Ngọc và Tôn Trạch, bọn họ đang ở đâu?”
Giang Hải không muốn nói nhảm thêm nữa, trong nháy mắt đã biến mất trên mặt đất, một giây sau lại đứng trước mặt Du Chính Chí.
“Trước mặt Diêm Vương, mày có thể nhắc đến tên của tao.”
“A…” Một mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào bụng Du Chính Chí.
Giang Hải nhanh chóng rút ra, rồi lại đâm liên tiếp thêm bảy tám nhát nữa.
Du Chính Chí lảo đảo lùi lại, bụng dưới gần như tổ ong vò vẽ.
Du Chính Chí lúc này mới phát hiện, thì ra Giang Hải lại nhanh đến như vậy.
Chuyện này... làm sao có thể, nó dường như đã vượt quá giới hạn của con người.
“Mày...” Du Chính Chí ôm bụng dưới, sửng sốt, không khỏi kinh ngạc, Giang Hải chính là cổ võ giả.
Lúc này Du Chính Chí mới phát hiện ra, dù là sư phụ của mình cũng không phải là đối thủ của Giang Hải.
Ít nhất, khi đối mặt với sư phụ của mình, anh ta còn có thể chống đỡ lại hai ba chiêu, nhưng đối mặt với Giang Hải, anh ta không có sức đánh trả, chỉ có thể bị động mà thôi.
Anh ta đã từng chứng kiến Húc Thiết dùng toàn bộ sức lực sức lực để ra tay, nhưng tốc độ cũng không thể nhanh đến như vậy.
Nói cách khác, ngay cả Húc Thiết cũng không thể thoát khỏi tay của Giang Hải.
Bản thân đã thực sự gây hấn với cổ võ giả, đây không phải đồng nghĩa với việc treo cổ tự sát sao?
Chẳng trách đám người Cao Ngọc tới thành phố Giang Tư thì không thấy tăm hơi gì, đối mặt với một cổ võ giả như vậy, hoàn toàn không có khả năng sống sót.
“Aaaa...”
“Aaaa...”
Giang Hải lại cử động, bóng dáng lướt nhẹ qua, quyết không nhân từ.
Có điều, mỗi khi mảnh thủy tinh đâm vào cơ thể Du Chính Chí, đều tránh những điểm chí mạng.
Trong nháy mắt, tất cả những gì Du Chính Chí có thể nhìn thấy chỉ là dư ảnh của Giang Hải.
Toàn thân anh ta, từ trên đùi đến dưới cổ, sắp bị đâm thủng, máu chảy đầm đìa, thịt da lăn lóc.
“Đừng...”
Du Chính Chí biết mình đã xong đời rồi, nhưng anh ta không ngờ còn chưa nói năng gì thì Giang Hải đã ra tay.
"A..." Cuối cùng, Du Chính Chí không trụ nổi nữa, lảo đảo ngã xuống, máu trong miệng không ngừng tuôn ra.
Đứng trước mặt Du Chính Chí, anh nói: “Mau nói lời trăn trối cuối cùng đi.”
Giang Hải dùng gót chân giẫm lên ngón tay Du Chính Chí, xoay người, nghiền nát nó.
Chỉ với một tiếng hét thất thánh, ngón tay Du Chính Chí đã thịt xương lẫn lộn.
Trong mắt Du Chính Chí tràn đầy tuyệt vọng cùng với sợ hãi, Giang Hải không phải người anh ta có thể khiêu khích.
Mỗi một động tác của anh, anh ta đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng đã quá muộn để có bất kỳ phản ứng nào.
“Tôi là người của, nhà họ Triệu... phía Bắc”
“Nhà họ Triệu?”
“Aaaa...”
Giang Hải dẫm lên một ngón tay khác rồi nghiền mạnh.
“Sư phụ của tôi là...”
“Aaaaa...”
“Đợi sư phụ của tôi... không...”
“Aaaaaa...”
Trong thoáng chốc, toàn bộ lòng bàn tay đều biến thành thịt nát.
Tuy nhiên, Giang Hải không có ý giữ lại cánh tay của anh ta, chiếc giày dính máu đã giẫm lên cổ tay của Du Chính Chí.
Cổ võ giả, Giang Hải là một cổ võ giả.
“Cổ... võ giả... không thể... tùy ý... ra tay…”
“Aaaaa...”
“Những cổ võ... thế gia...”
“Aaaaaaa...”
La hét thảm thiết, thấu tậm tâm can.
Đúng là cổ võ giả không thể tùy ý ra tay, nhưng nếu một con kiến dẫm lên mặt bạn, bạn còn có thể chịu được sao?
Du Chính Chí đã tự tìm chết, không ai có thể ngăn cản cổ võ giả giết chết anh ta được.
Du Húc Thiết chỉ đơn giản là hối hận vì đã đến thế giới này, lúc này anh ta chỉ muốn chết, chết còn thoải mái hơn gấp trăm lần bị tra tấn thế này.
Tuy nhiên, Giang Hải sẽ không để anh ta chết một cách dễ dàng như vậy, cái thứ chết tiệt này lại muốn mang Cố Uyển Như đi.
Ngoài ra, anh ta còn làm cho Kim Thâu và những người khác bị thương nghiêm trọng.
Khi Du Chính Chí ra tay, anh ta có từng nghĩ đến hậu quả, có từng có chút thương hại nào không?
“Cổ võ thế gia?”
“Tao sẽ quan tâm sao?”
Giang Hải không bao giờ quan tâm, bởi vì ngay cả cỗ võ thế gia, thì trong mắt Giang Hải cũng chỉ là một lũ kiến.
Đế vương không muốn phá vỡ các quy tắc hiện có của Phương Đông, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ cho phép những kẻ này năm lần bảy lượt ra tay với mình.
Xem ra lúc trước anh đã quá nhân từ, Bắc phương thế gia, thế giới ngầm, hết lần này đến lần khác điên cuồng thử thách sự nhẫn nại của anh.
Những tiếng la hét vẫn tiếp tục vang lên trên đường cao tốc.
Du Chính Chí bắt đầu cảm thấy lạnh, đó là dấu hiệu của việc mất máu quá nhiều.
Thần chết đang đến gần, một tay và hai chân của anh ta đã bị Giang Hải tàn nhẫn dẫm nát, ngay cả bác sĩ giỏi nhất thế giới cũng không thể chữa nổi loại xương cốt vỡ vụn như thế này.
Nó không phải bị nghiền nát, mà là nghiền thành bột.
Lực lượng khổng lồ nghiền nát xương thành bột, cho đến khi không nghe thấy tiếng xương nát, mới tiếp tục bước tiếp.
Chỉ còn một cánh tay, Giang Hải tìm điện thoại thay anh ta.
“Gọi cho nhà họ Triệu, hoặc Húc Thiết.”
“Họ sẽ nhặt xác cho mày.”
Du Chính Chí run rẩy, ngay lập tức bấm ra một dãy số.
Anh ta muốn nói với sư phụ mình rằng Giang Hải không phải là một võ giả bình thường, mà là một cổ võ giả, vạn lần không thể đụng vào.
Nhưng, ngay sau khi điện thoại được kết nối, Giang Hải đã giật lấy điện thoại.
“Ông là Húc Thiết?”
Giọng nói của Giang Hải lạnh lùng.
“Mày là ai? Du Chính Chí đâu?”
Trong lòng Húc Thiết có dự cảm không tốt.
Du Chính Chí là đệ tử mà ông ta tự hào nhất, ở phía Bắc, cũng đã có chút danh tiếng, giành được chân truyền của ông ta.
Nhưng điện thoại của anh ta bây giờ không ngờ lại rơi vào tay người khác, Du Chính Chí, lẽ nào cũng không xong rồi?
Làm sao.... có thể được.
“Sai người đệ tử tốt của ông ta ra tay với tôi, lẽ nào còn không biết tôi là ai sao?”
Giang Hải mỉm cười, dùng một chân giẫm lên bàn tay còn lại của Du Chính Chí rồi nghiền nát nó.
"Nghe tiếng kêu của đồ đệ tốt của mình đi, nửa đời sau sẽ không còn có diễm phúc nghe nữa đâu.”
“Aaaaa...”
Du Chính Chí muốn nhịn, nhưng tay đứt ruột đau, anh ta thực sự không thể nhịn nổi.
“ m thành này, ông thích nghe chứ?”
Giang Hải chế nhạo: “Đây hẳn là kết quả mà mấy người mong muốn đúng không, nếu không, tiến vào cấm địa của thành phố Giang Tư để làm gì chứ?”
Sau khi xử xong Du Chính Chí, Kim Thâu ở bên cạnh cũng đã hôn mê bất tỉnh.
Ở phía xa xa, hơn chục chiếc xe đang phóng nhanh tới.
Giang Hải lấy ra một viên thuốc, pha thành nước, giúp cho những người đang ngấp nghé bên bờ vực sinh tử này giữ lại được tính mạng.
Còn anh thì leo lên một chiếc xe khác rồi lao đến trạm nghỉ tiếp theo nhanh như cắt.
Giang Hải đang rất lo lắng, nhỡ đâu lại xuất hiện một hoặc hai nhóm khác nữa.
Cố Uyển Như nhìn về phía bãi đậu xe của trạm nghỉ, lo lắng chờ đợi.
Cô rất bối rối, rất sợ Giang Hải sẽ xảy ra chuyện
Đồng thời, cũng lo lắng cho đám người Kim Thâu, thảm cảnh ác liệt lúc đó, Cố Uyển Như vừa nhìn thấy đã chảy dài nước mắt.
Khi Giang Hải bước xuống xe, đôi mắt của Cố Uyển Như lại đỏ hoe, nước mắt chực trào, cô lao tới, lao vào vòng tay của Giang Hải.