Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 137




Tạ Hương Lam gọi điện cho Giang Hải, bọn họ nói chuyện vài câu, anh hơi hơi nhíu mày.

Thụy Vĩnh, nói chính xác hơn chính là Tạ Sưu Mộ đã kiểm soát được căn bệnh tim bẩm sinh rồi.

Thằng bé là đệ tử của Giang Hải, cũng không thể nào ở Tạ gia mãi được.

Vốn dĩ Giang Hải có ý định để cho Thụy Vĩnh đổi thành họ Phòng, sau đó để Tạ gia hỗ trợ trị bệnh cho thằng bé, đồng thời xem như kết một mối giao tình với Tạ gia.

Nhưng Tạ gia không hề có ý định nhận mối ân tình này, cũng không muốn nuôi nấng Tạ Sưu Mộ.

Hiện tại đứa nhỏ này phải đi đâu về đâu đều do Giang Hải quyết định.

Nhưng nếu để thằng bé ở luôn bên cạnh mình anh lại thấy không thích hợp.

Mà lúc này, Diệp Thụy Nguyệt tìm tới nhà.

Trong đầu Giang Hải chợt lóe lên một suy nghĩ, anh nở một nụ cười.

Diệp Thụy Nguyệt bất an nhíu chặt hai mày, tay xoắn xoắn góc áo.

Thấy Giang Hải đi đến, Diệp Thụy Nguyệt lập tức đứng dậy, sau đó lại ngượng ngùng cúi đầu xuống.

"Cô tìm tôi?" Giang Hải ngồi xuống.

"Ông cố của tôi... bị bệnh nặng." Diệp Thụy Nguyệt lấy hết can đảm nói: "Tôi hy vọng anh có thể cứu ông ấy."

"Tôi có thể giúp cô liên hệ với Tửu Quỷ." Giang Hải không hề từ chối vì anh đã đoán được sẽ có ngày hôm nay. Nhưng mà anh không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

Sau khi Giang Hải rời khỏi Diệp gia, Diệp Liên Hách không màng ăn ngủ, cứ nhớ về những chuyện xưa cũ rồi tự sầu não trong lòng.

Sức khỏe của ông cụ ngày càng yếu hơn.

Nếu không có viên thuốc kia của Giang Hải, e rằng lúc này Diệp Liên Hách đã sắp lên chầu trời rồi.

"Thật sao?" Diệp Thụy Nguyệt không ngờ Giang Hải lại đồng ý nhanh gọn như vậy.

"Giang Hải, thật sự cảm ơn anh."

Giang Hải nói: "Tôi có một yêu cầu, Diệp gia hãy giúp tôi nuôi một đứa nhỏ."

"Hả?" Diệp Thụy Nguyệt bị yêu cầu này của anh làm cho sợ ngây người.

Đứa nhỏ?

Con của ai?

Của Giang Hải?

Thật không ngờ Giang Hải đã có con rồi.

Nhưng mà vì sao lại để cho cô ta nuôi nấng.

Giang Hải không giải thích, chỉ thản nhiên nói: "Các người nuôi thằng bé đến tám tuổi tôi sẽ đón nó đi."

"Ông cụ Diệp tự biết rõ nên dạy thằng bé những gì."

Cuối cùng Diệp Thụy Nguyệt chỉ có thể gật gật đầu: "Tôi sẽ nuôi nó như con ruột của mình."

Giang Hải muốn nói gì đó nhưng anh lại không lên tiếng.

Giang Hải chỉ muốn Diệp gia nuôi thằng bé, chứ hoàn toàn không có ý làm lỡ chuyện cả đời của Diệp Thụy Nguyệt.

Nhưng chuyện đã đến mức này có nói cái gì cũng vô dụng.

Trước khi đến đây, Diệp Thụy Nguyệt có rất nhiều lời muốn nói với Giang Hải.

Nhưng đến lúc gặp được anh rồi trong đầu cô ta lại trống rỗng.

Cô ta ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Giang Hải, mặc cho nước mắt chậm rãi chảy dài trên má.

Diệp Thụy Nguyệt chưa từng nghĩ đến, rốt cuộc Giang Hải có chỗ nào tốt mà làm cho cô mê muội đến thế.

Cô chỉ là một cô gái nhỏ, ôm một trái tim thuần khiết luôn hướng về những thứ tốt đẹp mà thôi.

Lần hợp tác của tập đoàn Uyển Như và Huyền gia được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Hợp đồng còn chưa ký kết xong, tập đoàn Uyển Như đã dùng các cửa hàng của Huyền gia để tiến hành xong bước phân phối sản phẩm đầu tiên.

Kế tiếp Cố Uyển Như đã bàn bạc với Lan Kiều dự định tiến sâu hợp tác với Huyền gia.

Chuyện này cũng như một tiếng còi báo hiệu cho các danh gia vọng tộc ở thành phố Giang Thanh rằng tập đoàn Uyển Như hoàn toàn có thể vứt bỏ những hiểu lầm trước kia, chỉ cần song phương hợp tác ngang hàng, tất cả những chuyện của quá khứ sẽ được gác lại một bên.

Lợi dụng hợp tác để chiếm lợi từ liên minh lợi ích của nhà họ Sài, một kế hoạch không cần đánh mà vẫn giành được thắng lợi.

Nhưng Cố Uyển Như cũng không hề có ý buông tha cho nhà họ Sài.

Trên đường đến thành phố Giang Thanh, Cố Uyển Như không ngừng thảo luận các chi tiết công tác cùng Lan Kiều.

Chuyến đi này ngoài mục đích ký kết các dự án hợp tác mới với Huyền gia. Thì đồng thời bọn họ cũng muốn khảo sát thị trường kinh doanh ở thành phố Giang Thanh.

Một chiếc xe thương vụ theo sát không xa phía sau xe của bọn họ.

Trên xe là Tần Hiên và đám người Kim Thâu.

Vẻ mặt của Tần Hiên nghiêm túc, ngồi khoanh hai tay lại trước ngực, trông anh ta hơi căng thẳng.

Kim Thâu ngồi một bên lại hưng phấn lải nhải không ngừng.

"Anh Hiên, anh nói lần này anh Giang đến thành phố Giang Thanh là muốn chiếm địa bàn phải không?"

"Nghe nói ở thành phố Giang Thanh có hai sát thần, em thật sự cảm thấy ở trước mặt anh Giang bọn họ cả là cái thá gì cả."

Tần Hiên làm như không hề nghe thấy cậu ta lải nhải bên tai mình, sắc mặt phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không phải Tần Hiên nhát gan mà là lần này chỉ có vài người đi thành phố Giang Thanh, anh ta thật sự sợ bị đánh đến mức mẹ ruột của mình cũng không nhận ra.

Cho dù Giang Hải tài giỏi đến mức nào đi nữa, nhưng làm sao có thể một thân một mình chống lại cả một thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh đây?

"Anh Kim nói rất đúng, chúng ta không thể ngồi yên ở thành phố Giang Tư, chờ người của thành phố Giang Thanh đến gây chuyện được."

"Lần này anh Giang đến thành phố Giang Thanh, nhất định là muốn bàn chuyện mua bán quan trọng với anh Lôi và anh Bàng."

Một tên đàn em nọ lên tiếng: "Anh Giang đã nói rồi, tuyệt đối không thể quên hai ông thần tài đã giúp tiền giúp sức cho thành phố Giang Tư được."

"Mỗi một lần bọn họ đến thành phố Giang Tư, đều đẩy mạnh sự phát triển của thành phố lên một bước."

"Chuyến đi này có thể để cho những người này biết, thành phố Giang Tư không phải là nơi bọn họ có thể trêu vào."

"Đến lúc đó em nhất định phải để cho tên Lôi đại ca kia liếm giày cho em."

Kim Thâu trêu chọc: "Hừ, liếm giày đã là gì, ông đây sẽ để cho hai sát thần kia liếm mông cho ông."

"Anh Mao, từ khi nào anh lại thích thứ này?"

"Lưỡi của mấy lão già ở thành phố Giang Thanh đều giống lưỡi mèo, chưa liếm được vài cái anh đã sướng đến nước chảy lênh láng rồi..."

Mọi người trên xe cười vang một trận.

"Đủ rồi."

Tần Hiên vừa tức vừa khó chịu.

Đám đàn em ngu ngốc này thật sự cho rằng, một mình Giang Hải có thể làm cho hai lão già của thành phố Giang Thanh rớt đài đấy à?

Thành phố Giang Tư là căn cứ của Tần Hiên, nhưng mà có câu cường long cũng không thắng được lũ rắn độc, bất luận bao nhiêu người từ thành phố Giang Thanh đến đây, Tần Hiên cũng có thể chiếm được thế chủ động.

Nhưng bọn họ lại đến thành phố Giang Thanh, vậy thì mọi chuyện đã khác rồi.

Có lẽ Giang Hải không hiểu được, đã bao nhiêu năm trôi qua, anh Lôi anh Bàng có thể đứng sừng sững không ngã không chỉ vì có hai vị sát thần, mà còn có sự ủng hộ của các danh gia vọng tộc ở phương bắc.

Hai lão già này đang đại biểu cho các thế lực của thế giới ngầm mà các thế gia ở phía bắc quản lý.

Thậm chí, không ít thế lực của thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông, cũng mang theo bóng dáng của thế gia ở phương bắc.

Trong lòng anh ta thầm nghĩ, vào thành phố Giang Thanh rồi chính mình phải cố gắng khép chặt cái đuôi lại mới được.

Quan hệ của Giang Hải cùng hai lão già của thành phố Giang Thanh chả ra làm sao.

Còn có Hồng Nhị Lão, gã họ Chu, và hai sát thần kia.

Giang Hải đã đắc tội toàn bộ người ở thành phố Giang Thanh, biến tất cả bọn họ thành kẻ thù, không có một người bạn nào ở đây.

Giờ lại tùy tiện đến thành phố Giang Thanh như vậy, sợ là sẽ bị nhai đến một mẩu xương cũng không còn.

Lúc đến thành phố Giang Thanh, Giang Hải liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu.

"Vợ à, lát nữa Kim Thâu sẽ lái xe cho hai người. Anh phải đi thăm hỏi một người bạn."

Cố Uyển Như quay sang nhìn Giang Hải, cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Anh còn có bạn bè ở thành phố Giang Thanh à? Sao em chưa hề nghe anh nhắc tới vậy?"

Giang Hải đáp: "Em không biết đấy thôi, bọn họ đã giúp thành phố Giang Tư phát triển rất nhiều. Anh nên đến cảm ơn bọn họ một tiếng."

Lúc này, Lôi đại ca đang mở tiệc chiêu đãi một thanh niên lạ mặt, thái độ cực kỳ cung kính kể những thù oán của ông ta với Giang Hải.

Bồi thường chút tiền chẳng qua là bị mất mặt một chút mà thôi, chuyện này cũng không đáng là gì.

Chuyện quan trọng nhất là đàn em của Lôi đại ca bị thương không ít.

Đặc biệt là đội của Báo Gấm, rất nhiều người bị cắt gân chân, nửa sống nửa chết trở về.

Chi tiền thuốc men chữa trị cho những đàn em này không nói đến, nhưng cho dù những người này có hồi phục lại thì bọn họ cũng chỉ có thể làm người tàn phế.

Nam Chiến cũng nói ra suy nghĩ của mình về thế lực của Giang Hải.

Lôi đại ca vừa tức vừa giận, rồi trong lòng lại dần sinh ra sợ hãi.

Giang Hải sẽ tìm đến thành phố Giang Thanh, sau đó sẽ đoạt mất địa bàn của ông ta.

Điều quang trọng nhất là, theo lời của Nam Chiến, ông ta hoàn toàn không có khả năng chống trả.

Giang Hải, thật sự rất đáng sợ.

Mà đàn em của Giang Hải ngoại trừ Tần Hiên không làm nên cơm cháo gì thì còn có rất nhiều cao thủ không kém gì Nam Chiến.

Có khoảng hơn mười cao thủ như vậy.

Bọn họ thật sự không ngờ thế lực của Giang Hải lại lớn mạnh như vậy, thật sự làm cho bọn họ thấp thỏm không yên.

Lôi đại ca đang hối hận muốn xanh cả ruột vì đã đưa ra quyết định để cho đàn em xâm nhập vào thành phố Giang Tư, nơi đó căn bản không phải là núi châu báu, mà là hang hùm thú dữ đang chờ bọn họ thò chân vào sẽ xé bọn họ tan xác.

"Cậu Hoàng, nếu cứ để cho Giang Hải tiếp tục phát triển như vậy thì bị mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là địa bàn ở thành phố Giang Thanh này, thậm chí ở tỉnh Hải Đông này sẽ không còn chỗ nào để tôi đặt chân nữa."

Hoàng Chung nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Nói tỉnh Hải Đông một lần có thể cho ra nhiều cao thủ như vậy, quả thật như đang kể chuyện thần thoại mà.

Có vẻ Lôi đại ca đã nói quá lên chuyện thế lực của Giang Hải đang tung hoành ngang dọc ở phương Đông này, làm sao bọn họ có thể tạo ra thế lực lớn như vậy mà phía bắc không hay biết cơ chứ. Mà cho dù bọn họ có muốn chiếm địa bàn, sao bọn họ lại chọn một góc nhỏ của thành phố Giang Tư này.

Còn Nam Chiến lại như đang nâng đối thủ lên vậy.

Nhiều năm qua Lôi đại ca quản lý nửa thành phố Giang Thanh này, mà vẫn chưa mở rộng được bao nhiêu thế lực.

Đối với chuyện này, nhà họ Hoàng ở phía bắc đã sớm bất mãn với ông ta, cũng đã nhắc đến chuyện cân nhắc thay đổi người không chỉ một lần.

"Thực sự nhiều cao thủ như vậy?" Hoàng Chung cười lạnh.

"Thật sự rất nhiều." Sắc mặt của Lôi đại ca lập tức thay đổi, ông ta hoàn toàn có thể nghe ra sự hoài nghi và khinh thường trong giọng điệu của Hoàng Chung.

Không chỉ Lôi đại ca, ngay cả sắc mặt của đám người Nam Chiến đang đứng một bên cũng trở nên khó coi khi nghe Hoàng Chung hỏi như vậy.

Hoàng Chung chậm rãi đứng dậy, nâng tay ngoắc ngoắc.

Một bảo vệ đứng phía sau lập tức đưa một điếu xì gà đến, cúi người, châm thuốc cho anh ta.

Nhóm người của Lôi đại ca đang trông mong nhìn lại, chờ Hoàng Chung bày tỏ thái độ thay cho nhà họ Hoàng, đợi anh ta nói khi nào sẽ sắp xếp cao thủ đến chống đỡ cho thành phố Giang Thanh.

Nếu như chờ đến lúc Giang Hải dẫn người đến, thì mọi chuyện đều đã chậm rồi.

Hoàng Chung bày ra dáng vẻ lười biếng, không hề quan tâm đến ánh mắt trông mong của mấy người Lôi đại ca.

"Được rồi, tôi đã biết rồi, tôi sẽ báo chuyện này với gia tộc."

Nói xong, anh ta ngậm điếu xì gà bước về phía cửa.

Bỗng nhiên, Hoàng Chung dừng lại: "Anh Lôi, đã đến lúc giao tiền cho quý này rồi."

"Lần này không giống với những lần trước, gia tộc quyết định ông phải nộp gấp đôi số tiền."

Anh Lôi sửng sốt: "Gấp đôi?"

Đối với nhà họ Hoàng mà nói, Lôi đại ca chỉ là một con chó mà thôi, một con chó được cột ở thành phố Giang Thanh để canh giữ cái sân sau này cho bọn họ.

Nếu như Lôi đại ca kiếm được tiền từ thế giới ngầm ở đây, thì ông ta chỉ có thể giữ lại một phần nhỏ, coi như tiền thức ăn cho chó, số tiền còn lại đều phải giao cho nhà họ Hoàng.

Cũng khó trách Anh Lôi kinh ngạc như vậy, nếu như phải nộp gấp đôi, vậy xem như quý này ông ta không kiếm được chút tiền nào cả, thậm chí ông ta còn phải móc sạch tiền túi ra để bù vào cho nhà họ Hoàng.

"Cậu Hoàng, nhà họ Hoàng muốn nhiều tiền như vậy..."

Ông ta còn chưa nói xong, Hoàng Chung đã hừ lạnh một tiếng: "Nhà họ Hoàng dùng tiền để làm cái gì, chẳng lẽ còn phải xin chỉ thị của anh Lôi sao?"

"Gọi ông một tiếng anh Lôi thì ông đã thật sự cho rằng mình là người quan trọng rồi à?"

"Đối với nhà họ Hoàng mà nói, ông, chẳng qua chỉ là một con chó, không hơn, một con chó có tên là anh Lôi!"

"Thân phận của ông là gì, tự ông còn không rõ?"

Sắc mặt của Lôi đại ca đột nhiên thay đổi, trong lòng ông ta biết mình thật sự không khác gì một con chó giữ nhà cho nhà họ Hoàng, nhưng ông ta không cam tâm khi bị nói thẳng toẹt vào mặt như thế.

Ông ta xem như là vua của nửa cái thành phố Giang Thanh này, chẳng lẽ ông ta không cần sĩ diện?

Không chỉ Lôi đại ca, mà Nam Chiến cũng nắm chặt nắm đấm, như muốn lập tức giết chết Hoàng Chung.

"Sao vậy? Tôi nói sai à?" Hoàng Chung xoay người nhìn bọn họ.

Anh Lôi vội vàng khom người nói: "Không có, gấp đôi số tiền, tôi lập tức cho người chuẩn bị ngay."

Hoàng Chung ngẩng đầu cười to bước ra ngoài.

Lôi đại ca vẫn đứng ở tại chỗ, duy trì tư thế khom người như cũ, nhưng vẻ mặt của ông ta sớm đã vặn vẹo.

"Anh Lôi..." Nam Chiến cắn răng.

Anh Lôi hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu: "Đi, đi xem những đàn em bị thương trước."

Thân làm đại ca, ông takhông thể không quan tâm đến những đàn em bị cắt gân chân của đội Báo Gấm được.

Một căn phòng trong viện dưỡng lão, là nơi để những đàn em này làm nơi dưỡng thương tạm thời.

Khoảng chừng mười người, nằm song song với nhau, gân chân của bọn họ đều đã được nối lại nhưng dù có lành lại thì bọn họ vẫn phải mang thương tật suốt đời.

Cũng không ít người bị đánh bầm dập, trên người quấn đầy băng vải.